Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 285: Thanh niên áo bào đen.

Chương Trước Chương Tiếp

- Nếu không phải chúng ta là người ngươi không thể trêu chọc nổi, nếu chúng ta nói lời như vậy với ngươi thì ngày hôm nay ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt nói với Hoa Phồn Không, rèn luyện trong Man thú sơn mạch và Hắc Ám sâm lâm khiến tâm tính Đỗ Thiếu Phủ cũng dần sắc bén không ít.

Đỗ Thiếu Phủ tự niết nếu ngày hôm nay đám người mình thực lực không đủ, người trước mắt này tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người mình, nếu hôm nay mình nhân từ dễ dàng buông tha cho người này, nói không chừng sau này có cơ hội người này sẽ âm thầm báo thù, không thể nghi ngờ chính là mình đã ngầm gieo xuống tai họa.

- Chuyện này…

Sắc mặt Hoa Phồn Không co giật, nhìn không ít đệ tử Khôi Sát Bang lúc này đang tụ tập phía sau, khóe miệng hơi giật nói:

- Làm người giữ lại một lối ngày sau dễ gặp lại, chư vị không cần phải tuyệt như vậy chứ, thực lực các ngươi không tệ, chỉ có điều nếu hoàn toàn muốn mạng của ta sợ là cũng khó mà làm được, chỉ là ta không muốn để cho huynh đệ Khôi Sát Bang uổng mạng, vừa rồi chúng ta đã bị giáo huấn rồi, tin là cũng đủ rồi, tha cho chúng ta một con đường sống, coi như hôm nay Khôi Sát Bang thiếu các vị một nhân tình.

- Vẫn là rất nghĩa khí nhỉ.

Lý Vũ Tiêu thản nhiên nói nhưng không khó nghe ra trong âm thanh có chút tán thưởng, ở chỗ như Hắc Ám Thành vẫn còn có người trọng nghĩa khí, đây tuyệt đối là hiếm có như phượng mao lân giáp.

- Chúng ta muốn mạng của ngươi, ngươi có thể thử xem có thể chạy trốn hay không, muốn giết ngươi, không khó!.

Quách Thiếu Phong thản nhiên nói, so với Lý Vũ Tiêu còn có vẻ càng lạnh lùng hơn.

Con mắt Đỗ Thiếu Phủ chớp động, cũng có chút bất ngờ, ngược lại là không nghĩ tới Hoa Phồn Không này còn nói nghĩa khí.

Chỉ có điều nếu thực sự tiêu diệt Hoa Phồn Không này mà nói, Đỗ Thiếu Phủ cho rằng cơ hội chạy thoát của hắn không quá lớn, bất luận là Quách Thiếu Phong hay Lý Vũ Tiêu đều có thực lực động thủ vượt cấp.

Lúc này Lý Vũ Tiêu và Quách Thiếu Phong vẫn còn ở đây, cơ hội trốn thoát của Hoa Phồn Không không cần nghĩ cũng biết.

- Tha được cho người thì nên tha, thôi bỏ đi.

Nhưng vào lúc này ở một góc khác yên tĩnh trong đại sảnh truyền ra một giọng nói lạnh lùng, một thanh niên toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng từ từ đi ra.

Vừa nãy trong đại sảnh hỗn loạn không ngờ lại không ai phát hiện thanh niên này vẫn đang cắm cúi ăn.

Mọi ánh mắt lúc này đều theo giọng nói kia rơi vào trên người thanh niên này, chỉ thấy người thanh niên thân hình cao gầy mặc áo bào đen, đầu hơi cúi xuống, lưu hải trên trán phủ xuống che ở lông mày.

Lúc này bên trong đại sảnh dạ quang chiếu xuống, có thể thấy tóc của thanh niên áo bào đen cũng đen như đêm tối.

Rất nhiền ánh mắt nhìn chăm chú, thanh niên áo bào đen từ từ ngẩng đầu, lưu hải che phủ xuống, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén lạnh thấu xương, sống mũi cao, đôi môi mỏng cao ngạo nhìn ba người Đỗ Thiếu Phủ, Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu nói:

- Tên đó của Khôi Sát Bang có chết hay không cũng không quan trong, chỉ có điều nể chút nghĩa khí mà tha cho hắn một lần, coi như ta ta thiếu các ngươi một nhân tình đi.

Quách Thiếu Phong cùng Lý Vũ Tiêu nhìn thanh niên áo bào đen bỗng xuất hiện trước mặt không hiểu tại sao sắc mặt hai người bỗng trở nên ngưng trọng, sau đó ánh mắt như vô tình như cố ý nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng đang nhìn người thanh niên áo bào đen, ánh mắt của thanh niên này khiến Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới Hàn Hâm của Lan Lăng Phủ, trong ánh mắt đều ẩn giấu một loại sắc bén.

Nhưng ánh mắt thanh niên áo đen trước mắt này so với Hàn Hâm còn nhiều hơn vẻ bén nhọn và phong mang.

- Người này sâu không lường được

Trán Đỗ Thiếu Phủ thoáng động, trong mắt không lộ ra vết tích gì ngoài ánh sáng, rõ ràng trên người thanh niên áo bào đen này không có bất kì khí tức dao động gì nhưng vô hình chung lại khiến người ta cảm giác được áp lực, làm người ta không dám nhìn vào ánh mắt ấy.

- Đa tạ tiểu huynh đệ.

Hoa Phồn Không thấy có người thay hắn ra mặt, nhìn tuổi tác đối phương còn trẻ nhưng khí tức trên người lại khiến cho hắn mơ hồ cảm giác được sợ hãi, nhất thời đứng bên cạnh người thanh niên áo đen.

Vào lúc này trong lòng Hoa Phồn Không cho dù là thanh niên mặc áo bào đen này có thể ngăn cản một trong ba thanh niên kia vậy còn hai người muốn mạng của hắn cũng thực sự không dễ dàng như vậy, về phần người thứ tư là thanh niên áo vàng rõ ràng còn chưa đủ trình độ đối phó hắn.

- Được, chúng ta nể mặt ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu, Lạc Thiên Thần khẽ gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía thanh niên áo bào đen kia, sau đó nói với đám người Hoa Phồn Không:

- Bảo tất cả bọn họ để lại Túi Càn Khôn xem như giáo huấn, nếu không mặt mũi của các ngươi chính là bọn họ không cần chứ không phải là do chúng ta không nể.

- Các ngươi đừng ép người quá đáng.

Nghe vậy, Hoa Phồn Không ánh mắt hung hãn co rút, bên trong Túi Càn Khôn là tất cả gia sản của hắn, giao Túi Càn Khôn ra đồng nghĩa với việc giao nửa cái mạng.

- Xem ra có người muốn giở trò

Trên lầu ba của nhà trọ bỗng nhiên có thanh âm rơi xuống.

Vèo vèo

Khi lời còn chưa nói xong cũng là lúc trên lầu ba có vài bóng người nhảy xuống, từng bóng người rơi xuống mang theo từng luồng khí tức cường hãn.

Người tới chính là ba nam hai nữ, tuổi đều còn trẻ.

Ba nam nhân kia người đầu tiên da thịt lộ ra màu đỏ nhạt, sống mũi thẳng chop mũi cao, hai mắt đen thui như mực, khí tức không dưới Lý Vũ Tiêu.

Người thứ hai khí chất ôn hòa tự nhiên, thần sắc lộ ra chút lạnh lùng, khuôn mặt dường như là được điêu khắc tinh mỹ, thân dài tao nhã cực kỳ tuấn mỹ.

Cuối cùng người thanh nien thứ ba thân hình to lớn hung hãn, khí tức cũng không tầm thường.

Hai cô gái càng làm người ta chú ý, một người trang phục đỏ thẫm như che như mở làm lộ ra bầu ngực trắng nõn như ngọc, váy ngắn chỉ quây lấy bờ mông để lộ ra đôi chân dài thon nõn thanh tú, hai mắt hiện vẻ yêu kiều, trời sinh yêu mị, nhưng khuôn mặt lại thanh nhã, toàn thân lộ ra hương vị như phấn tạo thành.

Một người khác dáng người như ma quỷ mặc trang phục chỉ che những chỗ cần thiết, để lộ ra bắp đùi quyến rũ, cặp mông khiêu khích, phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn cùng đường cong mê người, dung nhan tuyệt mỹ như câu hồn phách, chỉ là đôi môi đỏ mọng không cười khuynh quốc mà chỉ lạnh lùng đứng đó lạnh như băng, khuôn mặt tuyệt mỹ sinh ra cảm giác làm người khác không nên gần, nhưng sau khi tiếp đất lại đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc trên khuôn mặt dao động khẽ hỏi:

- Không sao chứ?.

- Không sao, chuyện nhỏ thôi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, người tới chính là Hỏa Đao Bắc Minh Phong, Thiên Diễm Thủ Phan Dục, Thiết Hổ, U Minh Cung Chủ Vu Tước còn có Âu Dương Sảng.

- Có rắc rối à, cần động thủ không?

Hỏa Đao Bắc Minh Phong ánh mắt lướt qua từng người thanh niên áo đen và Hoa Phồn Không, trên thân người tràn ra từng tia hơi thở nóng bỏng.

- Có rắc rối thì giải quyết rắc rối.

U Minh Cung chủ Vu Tước quét ánh mắt nhìn một lượt bốn xung quanh, giống như đã biết đại khái xảy ra chuyện gì, tóc đen mực tràn ra như thác nước, tiếng như chuông bạc, đây là một nữ nhân xương cốt đã tản ra yêu mị, cùng sự xuất hiện của nàng lập tức lại thu hút mọi ánh nhìn, nếu không phải những người vây xem đã biết những người thanh niên kia không ai là hiền lành sợ là đã sớm nhào tới rồi.

Mà lúc này, Hoa Phồn Không sắc mặt khó coi, thân là tu vi Vũ Hầu Cảnh, nhãn lực của hắn có kém thế nào đi nữa cũng cảm nhận được thanh niên da màu đỏ đồng ánh mắt đen thùi lùi như mực kia tuyệt đối cũng là Vũ Hầu Cảnh, thậm chí không phải là Vũ Hầu Cảnh thông thường.

Về phần nữ tử quyến rũ này, Hoa Phồn Không càng kiêng kỵ.

Sau vẻ quyến rũ kia sợ là che giấu thực lực đáng sợ, sau khi nữ tử kia xuống tới nơi lại đứng trước tất cả mọi người, những thanh niên mỗi người khí chất bất phàm kia lại đứng phía sau nhưng không có bất kỳ vẻ không vui gì, điều này đủ để chứng minh thực lực của cô gái quyến rũ kia, có thể là thực lực mạnh nhất trong đám người.

Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, lúc này động tĩnh trong đại sảnh đã sớm kinh động tất cả mọi người trong nhà trọ, họ đều ra cửa đứng xem.

Ánh mắt thanh niên áo bào đen quét qua mấy người Hỏa Đao Bắc Minh Phong, U Minh Cung Chủ Vu Tước, sau đó quay qua Hoa Phồn Không thản nhiên nói:

- Nếu như ta là ngươi ta sẽ giao ra Túi Càn Khôn

- Tất cả mọi người giao ra Túi Càn Khôn.

Hoa Phồn Không thỏa hiệp, nhìn những người trẻ tuổi mỗi người đều không tầm thường, hắn biết lúc này hoàn toàn là đá vào tấm thép rồi, những người thanh niên nam nữ cũng không biết từ đâu tới, không ngờ lại cường hãn như vậy, còn số lượng lớn tới Hắc Ám Thành, lúc này hắn tự biết nếu thực sự động thủ, hắn đúng không có cách nào chạy trốn.

Theo Hoa Phồn Không vừa dứt lời, những đệ tử Khôi Sát Bang theo tới kia mỗi người đều hoảng hốt móc ra Túi Càn Khôn, mặc dù là không muốn lại cũng chỉ có thể ném về phía Đỗ Thiếu Phủ, chính là thanh niên áo bào tím đó mở mồm đòi Túi Càn Khôn.

Ở trong Hắc Ám Thành và Hắc Ám sâm lâm này luôn luôn là bọn họ cướp Túi Càn Khôn của người khác, mà hôm này hình như tất cả đều đảo ngược rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không khách khí thu hết Túi Cần Khôn vào, quay đầu nói với mấy người U Minh Cung Chủ Vu Tước

- Ta cầm trước, đợi sau sẽ chia cho các ngươi.

Đêm tối, phía xa xa trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, trong lúc mơ hồ có tiếng ồn ào bay tới.

Vèo vèo…

Bên ngoài nhà trọ Tứ Hải, trong lúc bất chợt, trên trăm bóng người lướt qua khoảng không, khí tức ẩn nấp, nhất thời lặng lẽ không một tiếng động bao vây lấy nhà trọ Tứ Hải, trên trăm người Mạch Linh Cảnh đứng lơ lửng tuyệt đối không phải thế lực bình thường có thể huy động được.

Hơn trăm người đều mang theo mặt nạ, khí tức thoáng lộ ra chút âm hàn, một lão già áo đen dẫn đầu vút lên trời cao đứng ở phía trước, bên cạnh còn có năm người đầu đeo mặt nạ nhìn không rõ lắm dáng vẻ nhưng khí tức cũng âm hàn khiếp người.

Lão già áo đen dẫn đầu cười lạnh, tất cả đã nắm chắc phần thắng, hai mắt âm u lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt đảo qua nhà trọ Tứ Hải lúc đó không có vẻ gì nổi bật âm trầm nói:

- Người của Thiên Vũ học viện đã vào lưới rồi, Quỷ Trảo đi giải quyết hai tên khác, đám người trong nhà trọ Tứ Hải này không được tha một ai.

Lão già vừa dứt lời, năm người xung quanh khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu với những người đang vây hãm kia.

Xung quanh hơn trăm người đeo mặt nạ kia tiếp tục dùng tay ra hiệu, nhất thời mỗi người tay trái móc ra một quả cầu ánh sáng thân đỏ ngầu phù văn lớn bằng đầu đứa trẻ sơ sinh, tay phải nắm chặt binh khí.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️