- Loạt xoạt.
Trảo ấn lướt qua khoảng không trực tiếp chộp tới Đỗ Thiếu Phủ, khí thế như xé rách không gian, nếu Đỗ Thiên Phủ thực sự bị tóm sợ là sẽ trực tiếp bị xé ránh thành từng mảnh.
Theo Hoa Phồn Không ra tay, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ cũng hơi run lên nhưng hoàn toàn không có chút nhượng bộ, gần như là phản xạ có điều kiện lại một lần nữa đánh ra một quyền, bùa chú bí văn bao vây trên nắm đấm màu vàng giống như một đoàn ánh sáng màu vàng kim ban ngày được nén lại.
- Ầm.
Hai người ầm ầm đụng nhau, tiếng động trầm thấp, trong đại sảnh trên mặt đất xung quanh liên tục xuất hiện những vết nứt, duy chỉ có bàn của mấy người Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu bốn người họ ngồi là không có bất kỳ động tĩnh gì.
Một quyền một trảo đụng nhau, ngay cả không gian xung quanh dường như cũng vặn vẹo, nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy trên tay Hoa Phồn Không động đật quỷ dị, giống như bị cái gì trùng kích. Trảo ấn của hắn như độc xà mở miệng cắn nuốt về phía Đỗ Thiếu Phủ, kèm theo phù văn cướp động.
- Tại sao lại có thể như vậy.
Nhưng Hoa Phồn Không trong nháy mắt liền phát hiện lực một trảo này của mình đều bị ngăn cản, sau đó từ trong tâm trảo đó truyền ra sự đau đớn, sự đau đớn này giống như xương cốt gẫy vụn.
- Loạt xoạt!.
Hoa Phồn Không dù có mênh mông huyền khí chống đỡ nhưng lúc này cũng không có cách nào chống đỡ trùng kích và đau đớn từ tâm trảo kia, thân thể hắn nhất thời bắt đầu chấn động lui ra liên tiếp bốn bước, mỗi bước lui ra sau đất dưới chân lập tức biến thành bột mịn.
- Rắc rắc.
Ghế dưới mông Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp răng rắc vang dội, chân ghế chẳng biết từ lúc nào đã cắm sâu vào trong mặt đất mấy phần, xung quanh mặt đất liên tiếp vỡ nát.
- Trình độ Vũ Hầu Cảnh sơ đẳng.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn Hoa Phồn Không bị đẩy lui, tu vi Vũ Hầu Cảnh sơ đăng, đây tuyệt đối là không thấp.
- Thực lực của ngươi hình như lại tiến bộ rồi.
Lúc này Lạc Thiên Thần, Lý Vũ Tiêu còn có Quách Thiếu Phong ánh mắt đều không nhìn Hoa Phồn Không mà kinh ngạc rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, đặc biệt Lý Vũ Tiêu và Lạc Thiên Thần ánh mắt đều kinh ngạc.
- Gia hỏa kia lại là Vũ Hầu Cảnh, để một mình ta ra tay, các ngươi lại ở một bên xem cuộc vui, như vậy cũng được à?.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trừng trên hai người Lý Vũ Tiêu và Quách Thiếu Phong, hai người này cũng là Vũ Hầu Cảnh.
- Đúng là có chút không được, để ta thử xem.
Lý Vũ Tiêu đột nhiên động, bóng lưng đang ngồi thẳng nhanh chóng quỷ dị lóe lên liền biến mất không thấy.
- Xuy.
Cùng thời khắc đó, một ma tà khí điên cuồng phun ra, bóng người Lý Vũ Tiêu không thể tưởng tượng nổi xuất hiện ổn định trước người Hoa Phồn Không, hai tròng mắt điên cuồng phun ra màu đỏ sậm, ánh sáng bao phủ toàn thân trong nháy mắt sáng ngời chói mắt.
- Thử tiếp một chưởng của ta xem.
Giọng nói khe khẽ truyền ra từ miệng Lý Vũ Tiêu, đột nhiên một chưởng ấn từ tay đánh ra, chưởng ấn nhìn như nhẹ bỗng lại bạo phát ra uy áp cường hãn, làm cho hư không xung quanh đều chấn động, nhanh chóng đến trước Hoa Phồn Không.
- Cũng là Vũ Hầu Cảnh.
Sắc mặt Hoa Phồn Không nhất thời trở nên khiếp sợ, khí tức ma tà kia khiến hắn bỗng dung sợ hãi, lập tức phất tay, một chưởng ấn nghênh đón tới.
- Xoạt xoạt.
Hai chưởng va chạm trong nháy mắt, lại chỉ bắn ra tiếng nổ rất nhỏ, hình như lúc này hai người đều kìm chế, không muốn phá hủy toàn bộ nhà trọ. Nhưng phù văn này kích tán ra, trong giây lát chói lóa mắt. Một kình khí dồi dào cường hãn như ánh sáng khuếch tán ở đại sảnh làm cho không ít người đứng quanh xem chật vật vì bàn bị lật lên, thậm chí không ít người xui xẻo bị dư âm của kình khí sát thương.
- Đạp đạp.
Thân mình Hoa Phồn Không trong nháy mắt bị đẩy ngang, sau một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, một tia máu tràn ra nơi khóe miệng hắn, ánh mắt từ kinh ngạc cũng chuyển thành kinh hãi.
- Vẫn coi như miễn cưỡng.
Lý Vũ Tiêu lẳng lặng đứng đó, dường như người vừa ra tay không phải mình, trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, đôi mắt đen thâm thúy hiện ánh sáng màu đỏ làm cho người trong đại sảnh lúc này nhìn ánh mắt đó đều có cảm giác sợ hãi.
- Ta cũng đi thử một chút.
Bóng người Quách Thiếu Phong cũng biến mất ở trên ghế, cùng với lời nói phát ra, bóng người cũng hiện ra trước Hoa Phồn Không đang kinh hãi, từng sợi tóc bay múa sau lưng, phù văn điên cuồgn phun ra, nắm đấm đánh ra làm chấn động không gian mỗi nơi nó đi qua.
Ra tay phiêu dật nhưng khí thế mênh mông kia dường như có thể trấn áp phá hủy tất cả, trong lúc mơ hồ còn có tiếng động không ngừng vang vọng trên không.
- Trọng Lang Quyền.
Hoa Phồn Không chấn kinh, mấy người thanh niên này người nọ còn khủng bố hơn người kia, thủ ấn nhanh chóng ngưng kết, huyền khí quái dị liên tục tràn lan kèm theo khí tức dày đặc liên miên như sóng nước, trong nháy mắt ngưng tụ thành quyền, hoảng hốt bất đắc dĩ đánh ra.
- Ầm.
Hai quyền đột nhiên tiếp xúc, một tiếng vang lớn hung bạo vang lên từ đại sảnh, lập tức chỉ thấy phiến đá cứng rắn trên đại sảnh dưới bàn chân hai người bị chấn động thành bụi phấn.
- Két két.
Dưới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, vết nứt trên mặt đất càng giống như mạng nhện không ngừng lan ra.
- Phốc.
Hoa Phồn Không mở miệng phun một ngụm máu, ngay sau đó bóng người bắn ngược lại, thân thể nặng nề khi còn cách mặt đất hơn mười thước còn đụng bàn ghế xung quanh tứ tán rồi cuối cùng mới chậm rãi dừng lại.
- Khôi Sát Bang chó chết, muốn tìm cái chết à!.
Lạc Thiên Thần di chuyển, bóng áo bào vàng biến mất trên ghế, xông thẳng tới đám người Khôi Sát, hai tay nắm chặt, trên nắm đấm, ánh sáng của bùa chú bí văn phát ra, huyền khí bạo dũng áp lực như núi lửa phun bạo, trực tiếp bắt đầu ra tay.
- Ầm ầm ầm.
Tiếng động trầm thấp nhất thời truyền ra như tiếng sấm nổ, đám Khôi Sát lúc đầu mỗi người còn như hung thần ác sát, lúc này lại giống như bầy cừu, từng bóng người bị đập bay, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, kêu lên những tiếng rên thảm thiết vang vọng trong đại sảnh.
- A….
Dưới tiếng khóc thét thê thảm, mỗi tên đều bị đánh bay, thực lực mạnh thì chịu chút tổn thương nặng nề, thực lực yếu một chút thì không bò dậy nổi.
Không ít người phát động mạch hồn nhưng còn chưa phát động hoàn toàn liền bị Lạc Thiên Thần đánh bay.
Mười mấy đại hãn trong đó có đến một nửa đều có tu vi Mạch Linh Cảnh, chỉ ngắn ngủi trong mấy hơi thở dốc đã đều bị Lạc Thiên Thần đánh bay, người chết chí ít cũng có gần một nửa, Lạc Thiên Thần hạ thủ cũng không hề khách khí.
- Nhặt túi Càn Khôn.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, mông vừa rời đi, ghế ngồi đã biến thành bột mịn.
Sau đó bóng người Đỗ Thiếu Phủ liền xuất hiện trong đại sảnh, móc lấy túi Càn Khôn của đám người Khôi Sát đã bị Lạc Thiên Thần đánh ngã.
- Ầm.
Trong quá trình này, hai người tu vi Linh Cảnh của đám Khôi Sát tránh nẻ, hoảng hốt lui về phía Hoa Phồn Không nhưng lại bị Đỗ Thiếu Phủ không chút khách khí một quyền đánh nát đầu và ngực, trực tiếp bị trấn áp tiêu diệt. Hạ thủ bá đạo sắc bén không chút khách khí.
Bên trong đại sảnh tát cả ánh mắt kinh ngạc rơi trên người ba thanh niên và một người vẫn còn là thiếu niên, vốn tất cả mọi người đều cho rằng bốn người này một hồi sợ là sẽ không biết chết như thế nào.
Đến lúc này mọi người mới biết, mấy thanh niên kia chính là sát tinh, người nọ còn mạnh hơn người kia.
Không thể nghi ngờ đám người Khôi Sát lần này đã đá vào tấm thép rồi.
Đại sảnh yên tĩnh, từng gương mặt đối mặt, bốn người thanh niên tuyệt đối không phải người mới quần áo tiên lệ gì mà là những người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi lai lịch không tầm thường.
Khôi Sát Bang Bang chủ Hoa Phồn không trình độ tu vi Vũ Hầu Cảnh sơ đăng, cho dù toàn bộ trong Hắc Ám Thành cũng là danh tiếng tuyệt đối, bằng không cũng khó mà dẫn theo đám Khôi Sát ở trong Hắc Ám Thành đi tới ngày hôm nay, nhưng trước mặt mấy thanh niên kia chỉ có phần bị trêu tức.
Bên mép đại sảnh, Hoa Phồn Không đứng lên, quần áo trên người bị chấn nát thành từng mảnh nhỏ, toàn thân bị đá trong sảnh văng tới ứ máu, khóe miệng còn lưu lại vết máu làm hắn nhìn qua vô cùng chật vật.
- Lần sau trước khi gây phiền toái nhất định phải mang theo mắt, ta đã từng nói các ngươi nếu không cút đều sẽ chết rồi.
Đỗ Thiếu Phủ một đường thu được không ít Túi Càn Khôn, đánh nổ vài người Khôi Sát, sau đó đến trước mặt Hoa Phồn Không mặt không biến sắc thản nhiên nói.
Hoa Phồng Không lúc này ánh mắt kinh hãi, nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khí từ trong lòng tuôn ra, trước mắt hắn bốn người thanh niên này không một ai là dễ động tới, lần này hắn đã nhìn nhầm rồi.
- Nghe nói tướng quân đã giết qua Vũ Hầu Cảnh, ta còn chưa giết, ngày hôm nay khai trương đi vậy.
Lý Vũ Tiêu đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên nói, ma tà khí toàn thân như ẩn như hiện khiến cho lòng người rét lạnh.
- Ta cũng chưa từng giết Vũ Hầu Cảnh, cũng muốn thử xem.
Bóng người Quách Thiếu Phong cũng xuất hiện bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, ba người mơ hồ phong tỏa không gian ở giữa Hoa Phồn Không
Giờ phút này, Hoa Phồn Không mới thực sự ý thức đến hậu quả, mấy thanh niên này không có ai là hiền lành cả, mỗi người hạ thủ đều sạch sẽ lưu loát, lúc này, cũng không có ý muốn bỏ qua cho hắn.
- Các vị huynh đệ, Hoa mỗ có mắt không tròng, đụng phải các vị quả thật đáng chết, ta đây sẽ dẫn người rời đi, đảo bảo sau này sẽ không quấy rầy bốn vị nữa, thế nào?.
Hoa Phồn Không nhìn ba người Đỗ Thiếu Phủ nói, hắn chỉ muốn bảo toàn tính mạng.
Hắc Ám Thành tàng long ngọa hổ, nói không chừng gặp gỡ người nào lại là cường giả tuyệt đối, cho nên Hoa Phồn Không giống như căn bản không gây thị phi, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao hắn vẫn mang theo đám Khôi Sát tồn tại được trong Hắc Ám Thành.
Chỉ là ngày hôm nay, Hoa Phồn Không lúc chập tối đang vui vẻ cùng một người mới quen lại nghe được tin này, có mấy người bị một thiếu niên giết, một trong số đó lại là ca ca của người kia.
Thấy nhân tình này khóc lóc ầm ĩ, Hoa Phồn Không mới bất đắc dĩ tự mình đến đây báo thù, vốn tưởng rằng mấy người thanh niên này thực lực có cường đại cũng chẳng thể mạnh tới mức nào nên cũng không có thăm dò tin tức gì, cho rằng ra tay chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Hoa Phồn Không lại không nghĩ tới bản thân mấy thanh niên này chính là sát tinh, thực lực mỗi người mạnh mẽ tới mức biến thái.