- Lần trước cũng không phải ta đánh với ngươi mà là ngươi đánh với ta, cũng không phải chuyện của ta.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói.
- Bỏ đi, nể tình ngươi là vì học viện, ta sẽ không tính toán với ngươi.
Lạc Thiên Thần nói.
- Ngươi tính toán cũng không có cách nào, dù sao ngươi cũng không đánh lại ta.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện không?.
Lạc Thiên Thần trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó móc ra một xấp dầy huyền tệ ném lên bàn nói:
- Đều ăn no chưa, nếu ăn no rồi chúng ta đi về nghỉ ngơi, nói không chừng mai lại có chuyện bận đấy.
- Ăn no rồi, đi về nghỉ ngơi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ giải quyết thêm một vài vấn đề, nghe vậy đứng dậy vươn vai, khuôn mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
- Ta cũng ăn no rồi, lần sau nhớ gọi cả ta đấy.
Quách Thiếu Phong nói.
Bốn người đứng dậy rời bàn, mùi rượu tràn ngập, định trở về phòng nghỉ ngơi, ngài mai chắc hẳn còn phải xử lý chuyện Quỷ Trảo và Huyền Linh Thông Thiên Đằng.
- Phong tỏa nhà trọ Tứ Hải này cho ta, một người cũng không được ra ngoài.
Ngay lúc bốn người rời bàn đứng dậy đang định đi lên tầng, cửa lớn của nhà trọ liền trở nên hỗn loạn.
- Hoa Bang chủ, nhà trọ Tứ Hải chúng ta là địa bản của Kỳ Vân, các ngươi như vậy là ý gì?.
- Cút ngay, chúng ta chỉ đến tìm một người mà thôi.
- Ầm ầm….
Tiếng động trầm thấp, giống như có người bị đánh bay, ở xa xa phía cửa lớn lại là một mảnh hỗn loạn.
Tất cả người bên trong đại sảnh đều bị kinh động, sau đó nhìn thấy bên ngoài cửa lớn của nhà trọ có một đám đại hán vẻ mặt không thiện cảm, mỗi người cầm đao kiếm, khí thế hung hăng tràn vào trong đại sảnh.
- Là đám người Khôi Sá, bang chủ Khôi Sát Hoa Phồn Không còn đích thân tới.
- Hình như tất cả cường giả của Khôi Sát đều tới rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì?.
- Khôi Sát Bang là không dễ chọc vào, không biết là ai đã đắc tội bọn họ, điều này làm Khôi Sát Bang tự tìm tới cửa, sợ là kết quả sẽ rất thảm.
- ….
Đám người vốn đang gây rối trong đại sảnh không ít người bị ảnh hưởng nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi thấy nhóm người kia, cảm giác được khí tức khủng khiếp của họ đều nhất thời không dám nói thêm gì.
Thậm chí có không ít người sau khi nhìn thấy đám người này đều kiêng kỵ lui về phía sau, sợ trêu phải họ.
- Bang chủ, chính là bọn họ, chính là mấy tên kia.
- Không sai, chính là mấy người kia.
Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong, Lạc Thiên Thần bốn người đứng dậy rời bàn, nhưng vừa xoay người lại nhìn thấy đại sảnh hỗn loạn.
Sau đó, bốn người Đỗ Thiếu Phủ nhìn thy một đám đại hán vẻ mặt không thiện cảm đang hung hăng đi về phía bọn họ.
Bốn người nhìn đám người khí thế hung hăng này hô to, mặt chạm nhau nhưng lại không có quá để ý.
- Hình như là tới tìm chúng ta gây chuyện.
Lạc Thiên Thần nheo mắt nói:
- Nếu ta đoán không sai, chắc có liên quan đến những người bị chúng ta đánh chết lúc chập tối mới vào thành.
- Xem ra có chút phiền toái rồi.
Lý Vũ Tiêu nói, thần sắc hời hợt cũng không có chút nào để ý.
- Các ngươi lúc chập tối làm gì.
Quách Thiếu Phong tò mò hỏi, lập tức bốn người hoàn toàn không có ý rời đi mà trái lại trực tiếp ngồi xuống ghế, ánh mắt bình thản nhìn đám người hung thần ác sát này tới.
- Ta giết vải người, giết hết rồi, nhưng không ngờ vẫn đem phiền toái đến rồi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ thoán động, nhàn nhạt cảm giác từng tia ớn lạnh, những người này tới tìm phiền phức nếu như chủ động tránh né sợ sau này sẽ càng nhiều phiền phức hơn, đây chính là Hắc Ám Thành, hỗn loạn bên trong Hắc Ám Thành không có quá nhiều quy tắc và vương pháp, chỉ có thực lực vi tôn, ai càng ngoan độc lại càng thoải mái khi ở đây.
- Vậy cứ tiếp tục giết đi, giết gà dọa khỉ, sau đó sẽ yên tĩnh hơn.
Quách Thiếu Phong nhàn nhạt nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Khi Quách Thiếu Phong vừa dứt lời, một đám đại hán hung thần ác sát này liền vọt tới trước bốn người.
- Phạch….
Vài tên đại hán xông lên, đạp bay cả mấy cái bàn xung quanh chỗ mấy người Đỗ Thiếu Phủ, Quách hiếu Phong, Lý Vũ Tiêu ngồi, lạch phạch xoẹt một hồi, mấy cái bàn biến thành từng mảnh vụn gỗ.
Một tiểu đầu mục đại hán trung niên trang phục có vẻ khí chất, trên mặt mang theo vết sẹo thật sâu càng tăng thêm vẻ hung thần ác sát vọt tới chỗ phía trước bốn người Đỗ Thiếu Phủ, lạnh giọng quát:
- Tiểu tử, chính là các ngươi giết đám Khôi Sát đệ tử của chúng ta sao?.
Đỗ Thiếu Phủ có chút bình tĩnh, khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn đại hán mặt có vết sẹo kia mỉm cười nói:
- Ngươi ở trong đám khôi sát này chắc hẳn cũng coi như một tiểu đầu mục, thân là một tiểu đầu múc nói chuyện cũng không có ra sao, ngữ khí uy hiếp dư thừa nhưng khí thế lại không đủ hung hãn, như vậy rõ ràng là không dọa được ai, mặt khác, lời ngươi nói chắc là sự thực, không lâu lúc trước, ta đúng là giết mấy người trong đám Khôi Sát, nếu các ngươi không cút đi sợ là các ngươi cũng sẽ chết.
- Không nghĩ tới chính là những người này giết đám người Khôi Sát, lá gan thật đúng là quá lớn.
- Thiếu niên kia hình như giọng điệu còn lớn hơn.
- Sợ là những tên này bây giờ còn hoàn toàn không biết thế lực đám Khôi Sát, Hoa Phồng Không còn đích thân đến kia kìa.
- Những người đó mỗi người đều ăn mặc tiên lệ, không hiểu Hắc Ám Thành là nơi nào, sợ là một lúc nữa có chết cũng không biết chết như thế nào.
- ….
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ lại trực tiếp thừa nhận giết đám người Khôi Sát, đám người xung quanh trong đại sảnh vây xem không ngớt bàn luận.
- Tiểu tử, dám đùa ta sao, ngươi đây là đâm đầu vào chỗ chết.
Đại hán trung niên mặt có vết sẹo kia nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy nhất thời giận dữ, thiếu niên này rõ ràng là không coi hắn ra gì, sao có thể nhịn được, dù cho là toàn bộ Hắc Ám Thành hắn cũng coi là có chút danh tiếng, sao có thể để tùy ý một thiếu niên miệng còn hôi sữa xem thường như vậy, bóng người hắn nhất thời bước ra một bước, trực tiếp ra tay một chưởng đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm, ầm, ầm!.
Huyền khí quanh thân đại hán trung niên này là màu vàng, trình độ Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, một chưởng trước, huyền khí bao vây phù văn, trong lúc mơ hồ phát ra tiếng ầm ầm, không gian hơi run lên, lại không có lực lượng lộ ra ngoài, bởi vậy có thể thấy thực lực của người này tuyệt đối không kém.
Chưởng ấn không phải đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong, ba người này tự nhiên cũng không hề động.
Vương Lân Yêu Hổ ánh mắt di chuyển, nhưng không có được lệnh của Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên cũng không tùy tiện mở miệng.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ động vì một chưởng kia đã đánh tới đỉnh đầu của hắn không xa, hắn hơi giơ tay lên, cũng không liếc mắt nhìn, chỉ là một quyền nghênh đón, trên nắm đấm bao vây lấy màu vàng nhạt, nhanh như tia chớp đụng độ với nam tử trung niên mặt sẹo kia.
- Kẹt… xoạt….
Không có tiếng năng lượng va chạm quá lớn, bởi vì thực lực hai người căn bản không phải là cùng một cấp bậc, chỉ nghe thấy lòng bàn tay gã mặt sẹo kia truyền ra tiếng xương cốt vỡ nát, giống như bị sét đánh, từ lòng bàn tay đến bả vai, quần áo bị chấn thành từng mảnh vụn.
- Phốc…xuy….
Xương cốt một cánh tay của đại hán trung niên mặt sẹo đều hóa thành mảnh nhỏ, người này còn chưa kêu lên thảm thiết máu tươi trong miệng đã phun ra, thân thể trực tiếp chấn động bay ra ngoài, cuối cùng đập rơi xuống đất.
- Ầm.
Đại hán mặt sẹo thân thể đập xuống mặt đất lảo đảo, lăn lộn, còn chưa rơi xuống đất sức sống trên người đã bị chấn nát, chết không thể chết lại.
Người có trình độ tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh một quyền hời hợt lại trực tiếp bị giết.
Toàn bộ người trong đại sảnh rất nhiều ánh mắt dại ra, thiếu niên thoạt nhìn miệng còn hôi sữa này không ngờ lại cường hãn như vậy, thực lực tuyệt đối là khủng khiếp.
- Bang chủ, Đao trưởng lão chết rồi.
Một đám đệ tử Khôi Sát cùng chấn động kinh ngạc, mấy đại hán vọt tới trước tên đại hán mặt sẹo kia kiểm tra cần thận một lần, đột nhiên biến sắc. Một trưởng lão Mạch Linh Huyền Diệu cảnh không ngờ chết bởi một quyền.
- Dám đụng đến người Khôi Sát ta, lá gan cũng không nhỏ, có bản lĩnh hãy báo danh tính, Hoa Phồn Không ta không giết hạng người vô danh.
Một đại hán cầm đầu tiến lên, tuổi tác không lớn, thoạt nhìn có vẻ bốn mươi tuổi, thân cao bảy thước, hình thể hơi gầy, mặc áo đuôi ngắn bó sát người, hai mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt người này lúc này rơi trên mấy người Đỗ Thiếu Phủ, Quách Thiếu Phong, Lý Vũ Tiêu còn có Lạc Thiên Thần, trong ánh mắt của bốn thanh niên này hắn không nhìn thấy bất kỳ sự bối rối và sợ hãi nào.
Thậm chí hắn cảm giác được trong ánh mắt của mấy thanh niên này không những không có sợ hãi cùng bối rối mà còn có chút trêu tức.
Quách Thiếu Phong liếc tên đầu lĩnh tự xưng là Hoa Phồn Không kia nói:
- Không cần phải dụ lời, sau lưng chúng ta không có bất kỳ thế lực nào, các ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ đi.
- Thật đúng là đủ điên cuồng, mỗi một tên lại còn điên cuồng hơn, coi Khôi Sát ta là không có người sao, vậy hãy để ta thử xem rốt cuộc các ngươi có bản lĩnh càn rỡ như vậy không?.
Nghe Quách Thiếu Phong nói, Hoa Phồn Không giống như là yên tâm, nếu không phải là trêu vào những thế lực không thể trêu chọc vậy thì cũng không có gì phải lo lắng. Cơ bắp trên da mặt hắn hơi run rẩy, giọng nói sắc lạnh, trong mắt hiện cảm giác ớn lạnh.
Khi hắn vừa nói xong là lúc khí tức hùng hậu từ toàn thân Hoa Phồn Không tràn ra, giống như vòng sáng đột nhiên bao phủ toàn thân, bàn tay uốn lượn thành trảo bước ra một bước, giống như sét đánh trực tiếp tóm lấy đầu Đỗ Thiếu Phủ.
- Xoẹt….
Dấu móng tay cướp ra phù văn bao vây giống như muốn bóp nát không gian, trong lúc mơ hồ còn kèm theo cả tiếng lôi bay.
Khí thế mênh mông làm toàn bộ người trong đại sảnh hít thở dồn dập, huyền khí trong cơ thể ngừng lại, thực lực tu vi thấp hơn một chút, đột nhiên toàn thân Hoa Phồn Không run rẩy.
- Như này thiếu niên kia chết chắc rồi, Hoa Phồn Không là Vũ Hầu Cảnh, thiếu niên kia dù có chút bản lĩnh nhưng sợ là chết chắc thôi.
- Một thiếu niên miệng còn hôi sữa làm sao có khả năng chống lại Hoa Phồn Không có tu vi Vũ Hầu Cảnh như vậy.
Hoa Phồn Không tự mình ra tay, trong đại sảnh lại nổi lên tiếng bàn luận.