- Có dấu vết huy hiệu của học viện chúng ta, gần đây có đệ tử của chúng ta.
Lạc Thiên Thần ngồi xổm xuống đất, ở trên một tảng đá trên đường phố thấy được một cái dấu hiệu đơn giản khắc vẽ huy hiệu của học viện.
- Người của học viện hẳn là đang dừng chân gần đây.
Lý Vũ Tiêu lập tức nói:
- Ở chỗ dừng chân hẳn là cũng sẽ lưu lại huy hiệu của học viện, sẽ không quá khó để tìm.
Một lát sau, bên ngoài ba phố lớn náo nhiệt, ở một khúc quanh có chút an tĩnh, có một khách sạn nhìn sao cũng không thấy nổi bật.
Lạc Thiên Thần nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu Tứ Hải khách sạn, nói với ba người Lý Vũ Tiêu, Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng sau lưng:
- Tứ Hải khách sạn, chắc là nơi đây rồi.
Sau khi bốn người Đỗ Thiếu Phủ đi vào Tứ Hải khách sạn, nhìn thấy đại sảnh trong khách sạn cũng phải chặt lưỡi.
Bên ngoài khách sạn nhìn không hề bắt mắt, nhưng đại sảnh bên trong thì lại vô cùng lớn, ước chừng phải có bốn mươi đến năm mươi cái bàn, lúc này mỗi một cái bàn đều đã có người ngồi.
- Cạn!
- Tiếp tục uống.
Tiếng người ồn ào, huyên náo nhộn nhịp, người bên trong đại sảnh đều đang nhậu nhẹt linh đình.
Đám người ngồi lộn xộn chen chúc, nhìn như hỗn loạn, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra, những người quen biết nhau hoặc là thuộc cùng một phe thế lực mới ngồi chung một chỗ, còn có không ít người đơn độc ngồi một mình.
Cái loại người đơn độc ngồi một mình, ngược lại càng khiến cho người ta kiêng kỵ. Người có kinh nghiệm đi hành tẩu bên ngoài đều biết, loại người độc hành đơn độc đó, thực lực thường sẽ mạnh hơn, nếu không thì không thể nào dám ra ngoài xông xáo một mình, đồng thời tính cách của loại người này cũng sẽ quái gở hơn một chút, một lời không hợp, trêu chọc tới bọn họ, lập tức động thủ cũng là chuyện thường.
Người Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng, Lý Vũ Tiêu, Lạc Thiên Thần đứng ở cửa, nhìn đại sảnh huyên náo ầm ĩ, chân mày đều nhíu chặt lại. Khách sạn huyên náo như vậy mà bên ngoài lại không hề bắt mắt quả thực rất khác biệt.
- Mấy vị thiếu gia tiểu thư là ăn cơm hay ở trọ?
Khi bốn người vào cửa được một hồi, một tiểu nhị tiện đường mỉm cười đi tới, thấy bộ dáng quần áo tiên lệ của bốn người lại không hề quá bất ngờ, chỉ đặc biệt nhìn Âu Dương Sảng nhiều một chút. Nhưng khi đảo mắt tới khí tức người sống chớ tới gần của Âu Dương Sảng, thì lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng.
- Chúng ta dừng chân, thuận tiện ăn cơm.
Đỗ Thiếu Phủ nói, không chỉ tính bị học viện đuổi bắt hơn nửa tháng, ở trong Thiên Vũ phù cảnh bế quan hơn ba tháng, đã thật lâu rồi chưa có đồ ăn ngon để ăn.
Mặc dù tu vi đạt tới Mạch Động cảnh viên mãn, chỉ cần uống chút nước ăn chút trái cây rừng cũng tuyệt đối không chết đói. Nhưng lúc này ở trong đại sảnh ngửi thấy mùi thơm của thịt, Đỗ Thiếu Phủ có chút không nhịn được.
- Mấy vị thiếu gia tiểu thư, thật sự là xin lỗi, bây giờ đã hết bàn rồi, muốn ăn cơm cần chờ một chút. Nếu các vị ngủ lại thì cũng chỉ còn hai gian phòng cuối cùng.
Tiểu nhị nhìn bốn người nói.
- Chúng ta lấy phòng trước, một lát sau rồi ăn cơm.
Lạc Thiên Thần gật đầu, móc ra một túi huyền tệ to đưa cho tiểu nhị, ngay sau đó đi cùng với tiểu nhị tới quầy ghi danh, thật sự cũng chỉ là ghi danh đơn giản một chút mà thôi.
Ở địa phương như thành Hắc Ám, căn bản cũng không cần ghi danh, chỉ cần có huyền tệ, mọi việc đều có thể giải quyết.
- Chúng ta có bốn người, hai gian phòng, ở thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ trợn mắt.
- Ta và Lạc Thiên Thần một gian, hai ngươi một gian, vừa đủ.
Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng nói.
- Ta với nàng?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt một chút.
- Sao vậy, không muốn, ta cũng là tỷ tỷ của ngươi.
Âu Dương Sảng ngược lại vô cùng sảng khoái, không câu nệ tiểu tiết, trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái. Đỗ Thiếu Phủ không còn lời nào để nói lại, giả bộ híp mắt một cái nói:
- Ý của ta là, không phải người của chúng ta ở chỗ này sao, làm sao chúng ta tìm được bọn họ.
- Đã tìm được, bọn họ cũng tìm được chúng ta.
Lý Vũ Tiêu nói, huy hiệu Thiên Vũ học viện xuất hiện trong tay, ánh mắt nhìn về phía lầu ba của khách sạn, nơi đó đang có một bóng người đứng nhìn xuống phía dưới khẽ gật đầu, sau đó bóng người biến mất.
- Ta cũng quên mất.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, huy hiệu của mình và của Âu Dương Sảng lần trước đã rơi vào trong tay đám người Binh Thiên, bây giờ cũng không biết ở đâu rồi. Các huy hiệu của Thiên Vũ học viện ở trong một khoảng cách nhất định, có thể cảm ứng lẫn nhau.
Lầu ba Tứ Hải khách sạn, ngay tại thời điểm ba người đặt chân tới lầu ba, mười mấy thước phía trước, bên ngoài một gian phòng, một bóng người lẳng lặng đứng đó, vóc người rất là thon dài, từ xa xa nhìn lại, mi mục phân minh, con ngươi đen nhánh tới tỏa sáng.
Người này từ phía xa nhìn về phía bốn người Lý Vũ Tiêu khẽ gật đầu, sau đó bước vào trong phòng.
- Kiền la kiếm- Quách Thiếu Phong, bọn họ đều ở đó.
Lạc Thiên Thần nhướn mày.
Ngay sau đó bốn người bọn họ tiến vào gian phòng mà Quách Thiếu Phong đã vào, Đỗ Tiểu Yêu vẫn luôn ở đầu vai Đỗ Thiếu Phủ, yêu hổ Vương Lân đi theo phía sau, Lạc Thiên Thần đi cuối cùng, thuận tay đóng lại cửa phòng đang khép hờ.
Sau khi tiến vào phòng, Đỗ Thiếu Phủ mới phát hiện bên trong là một phòng khách nhỏ, lúc này đã có bốn người đang ngồi.
Kiền la kiếm- Quách Thiếu Phong mới vừa rồi đang đứng lẳng lặng ở một bên, tóc đen buộc sau gáy, mấy sợi tóc mai rủ xuống, tướng mạo anh tuấn, con ngươi đen nhánh thâm thúy, màu đen giống như vực sâu vô tận của vũ trụ, nhìn lâu còn có một loại ảo giác như sắp bị hút vào.
Nhìn Kiền la kiếm- Quách Thiếu Phong một hồi, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ mới nhìn tới trên cổ tay Quách Thiếu Phong với mấy người trong phòng, mỗi người đều mang một cái vòng màu xanh kỳ lạ, không biết là làm bằng vật liệu gì, nhưng nhìn vô cùng cổ xưa, trên đó còn khắc vẽ không ít phù văn lưu loát, làm cho Quách Thiếu Phong vốn mang khí chất phiêu dật, tăng thêm mấy phần cảm giác máy móc.
Sau khi Lạc Thiên Thần, Âu Dương Sảng tiến vào phòng khách nhỏ, cũng khẽ gật đầu tỏ ý với năm người vốn có trong phòng.
Ngay cả Lý Vũ Tiêu uy nghiêm ma tà bình thường đều không để ý người ngoài cũng không ngoại lệ, gật đầu tỏ ý với Kiền la kiếm và một nữ tử đang ngồi.
Sau khi mọi người gật đầu chào hỏi, Lý Vũ Tiêu nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta giới thiệu sơ qua với ngươi một chút, U minh công chúa- Vu Tước đứng hạng bốn trên Võ Bảng, Kiền la kiếm- Quách Thiếu Phong đứng hạng năm trên Võ Bảng, Hỏa đao- Bắc Minh Phong hạng chín Võ Bảng, còn hai người còn lại hẳn là ngươi đã sớm biết.
Đỗ Thiếu Phủ theo ánh mắt Lý Vũ Tiêu nhìn qua, U Minh công chúa- Vu Tước hạng bốn Võ Bảng ngồi ngay ngắn, bộ dáng là hai mốt hai hai tuổi, nàng mặc một bộ áo choàng rộng đỏ thẫm, nhưng lại nửa che nửa lộ hai bầu ngực nõn nà như bạch ngọc, giáp trụ vây lại vòng mông cong, lộ ra một đôi chân thẳng trắng dài đều, ngay cả bắp đùi cũng lộ ra, so sánh với trang phục của Lý Tuyết, cũng xinh đẹp yêu dã ngang nhau.
Mà thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía nữ tử này, thì lại giật mình trước đôi mắt to của U Minh công chúa- Vu Tước. Đôi mắt to ngậm nước, ánh mắt lộ ra mị ý trời sinh, đây là một nữ tử yêu mị từ trong xương tản ra, tóc dài đen như thác đổ, gương mặt thanh nhã có chút ý cười nhàn nhạt, cả người lộ ra một loại khí tức kiều diễm ướt át phấn nộn.
Hỏa đao- Bắc Minh Phong, sống mũi thẳng, chóp mũi cũng đủ cao, da thịt trên người hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, hai con ngươi đen như mực.
- Sợ rằng đều là Vũ Hầu cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ âm thầm nghĩ, cảm giác khí tức trên ba người Vu Tước, Quách Thiếu Phong, Bắc Minh Phong tuyệt đối ngang bằng với Lý Vũ Tiêu, đều đã là Vũ Hầu cảnh. Dựa vào tuổi tác của bọn họ, từng ấy tuổi đã đặt chân lên cấp bậc Vũ Hầu cảnh, thiên phú bực này không thể không nói là kinh khủng. Cho dù ba người này ở bên ngoài, cũng tuyệt đối có thể trở thành chư hầu cự phách một phương.
Còn lại hai người khác, thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đảo mắt nhìn sang cũng nhướn mày lên. Một người là thanh niên, khí chất vốn ôn hòa nhưng vẻ mặt lúc này lại lộ ra chút lạnh lùng, gương mặt giống như tượng được điêu khắc tinh tế, thân hình tao nhã không hề trương dương, nhưng cả người giống như bẩm sinh có một cỗ khí tức bất phàm, tuyệt đối là một mỹ nam tử đánh đổ một đám lớn nữ tử.
Một thanh niên khác, thân hình to lớn hung hãn, khí tức cũng bất phàm.
Hai người này dĩ nhiên Đỗ Thiếu Phủ biết, còn từng giao thủ qua, một người là Thiên diễm thủ- Phan Dục hạng ba mươi mốt Võ Bảng, người còn lại là Thiết Hổ hạng chín mươi chín Võ Bảng.
- Hừ!
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, trong họng Phan Dục hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi chắc là tân đệ tử hung hãn Đỗ Thiếu Phủ kia đi, ta là lần đầu tiên thấy mặt ngươi.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, U Minh công chúa- Vu Tước dửng dưng một tiếng nói:
- Lúc trước trên quảng trường Hòa Bình, ngươi thay mặt Thiên Vũ học viện giúp chúng ta hả giận, rất nhiều người chúng ta đều từ xa thấy được. Đủ hung hãn.
Đỗ Thiếu Phủ nhún vai một cái, cũng không biết nói gì.
Sau đó mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, chỉ có Kiền la kiếm- Quách Thiếu Phong kia là vẫn lẳng lặng đứng, không có nhiều lời.
Ngược lại, Vu Tước nói chuyện nhiều nhất, Lý Vũ Tiêu sau khi nói lại tình huống đại khái thì Vu Tước cũng kể lại cho đám người Lý Vũ Tiêu, Đỗ Thiếu Phủ tình huống sau khi bọn họ vào trong thành Hắc Ám, cũng không có quá nhiều tin tức hữu dụng, vẫn chưa tìm được tung tích của Quỷ Trảo.
Nhưng mà lại biết được Bất điểm sơn hà-Tương Quân và Quỷ Oa đang ở trong thành Hắc Ám hỏi dò tin tức của Quỷ Trảo.
- Thời gian đã không còn nhiều, ba ngày sau đã bắt đầu đấu giá Thông Thiên Đằng huyền linh rồi. Nếu Thông Thiên Đằng huyền linh thuận lợi đấu giá thành công, Quỷ Trảo cũng sẽ biến mất, đến lúc đó muốn tìm thì càng thêm khó khăn.
Vu Tước nói.
- Chúng ta không chỉ muốn bắt Quỷ Trảo, còn phải đoạt lại Thông Thiên Đằng huyền linh. Các ngươi có thể có cơ hội cướp lấy Thông Thiên Đằng huyền linh sao?
Lúc này Lý Vũ Tiêu cũng hơi nhíu mày, cho dù là muốn bắt Quỷ Trảo hay là đoạt lại Thông Thiên Đằng huyền linh, ở trong thành Hắc Ám này đều là chuyện khó giải quyết.
- Không có.
Vu Tước lắc đầu một cái, nói với Lý Vũ Tiêu:
- Ta cũng không vào thành Hắc Ám sớm hơn các ngươi là bao.
- Nếu Thông Thiên Đằng huyền linh được đấu giá, vậy chúng ta đấu giá mang nó về không phải là được rồi sao.
Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Sau đó tìm hiểu nguồn gốc, muốn bắt Quỷ Trảo cũng không phải là không có cơ hội.
- Nếu có thể làm như vậy thì tốt rồi.
Hỏa đao- Bắc Minh Phong vốn vẫn không nói lời nào, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thông Thiên Đằng huyền linh giá trị liên thành, từ sau khi tin tức bán đấu giá được truyền ra, đừng nói là trong thành Hắc Ám sôi trào, ngay cả thế lực lớn trong mấy đế quốc xung quanh cũng phái cường giả tới. Chúng ta muốn theo chân bọn họ đấu giá, trước không nói tới việc giá cả là phải tranh đua quyết liệt, quan trọng nhất là học viện bảo chúng ta tới cướp về, mà không phải là đấu giá lấy về. Học viện căn bản không cho chúng ta một phân tiền, làm sao đấu giá?