Lúc này Trương Lộ mới nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nói với đám người Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu, Âu Dương Sảng, Lạc Thiên Thần:
- Tín hiệu cầu cứu cũng không phải do chúng ta phát ra, là Vu Tước, các ngươi tới thật đúng lúc, mau vào thành Hắc Ám, Vu Tước phát hiện ra đầu mối của Quỷ Trảo nên đuổi vào thành Hắc Ám rồi, lại sợ một người không cách nào làm gì được Quỷ Trảo, cho nên mới phát ra tín hiệu cầu cứu, rồi bảo chúng ta chờ ở xung quanh xem có người nào tới hay không.
Tóc dài màu đỏ nhạt của Lý Vũ Tiêu xõa ngang vai, nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng nhìn Trương Lộ nói:
- Vu Tước phải đi chung với Quỷ Oa chứ?
Trương Lộ lắc đầu một cái nói:
- Bọn họ tách nhau ra tìm đầu mối, có thể Quỷ Oa đã vào trong thành Hắc Ám trước.
Nghe vậy, Lý Vũ Tiêu nhìn mấy người sau lưng nói:
- Thiên Thần lưu lại, những người khác hộ tống người bị thương trở về học viện.
- Đội trưởng, chúng ta tới bắt Quỷ Trảo, bây giờ lại trở về, có không thỏa đáng hay không.
Một nữ tử hỏi Lý Vũ Tiêu.
- Trước mắt chính là thành Hắc Ám rồi, nhiều người chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn khiến cho những người khác chú ý, chỉ mấy người chúng ta đi là được rồi, các ngươi cứ hộ tống người bị thương trở về đi.
Lý Vũ Tiêu nói.
- Dạ.
Nữ tử vừa lên tiếng hỏi lúc này mới không nói thêm gì nữa, gật đầu hô vâng.
Sau khi tám người trong đội chấp pháp hộ tống đám người Trương Lộ rời đi, giữa một mảnh hỗn độn trong rừng chỉ còn dư lại bốn người Lý Vũ Tiêu, Lạc Thiên Thần, Âu Dương Sảng, Đỗ Thiếu Phủ, ngoài ra còn có Đỗ Tiểu Yêu và yêu hổ Vương Lân đã thu nhỏ hình thể.
Ánh mắt của Lý Vũ Tiêu đảo qua yêu hổ Vương Lân và Đỗ Tiểu Yêu một cái, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Các ngươi cũng là tới truy bắt Quỷ Trảo và Thông Thiên Đằng huyền linh sao?
Đỗ Thiếu Phủ hồi thần lại từ trong tám trăm vạn điểm, nói:
- Xem tình hình thì Quỷ Trảo kia là muốn chọc giận học viện, làm cho học viện phái từng người các ngươi ra ngoài.
- Quỷ Trảo khó đối phó, âm hiểm xảo trá, lòng dạ ác độc, không thể khinh thường, nghe nói lần này bên cạnh Quỷ Trảo còn có người giúp đỡ, như vậy thì càng phải thêm cẩn thận.
Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Trước mặt không xa chính là thành Hắc Ám rồi, chúng ta vào thành thì tìm Vu Tước trước, xem xem có chút tin tức nào của Quỷ Trảo hay không.
...
Sau biển rừng mênh mông này, chính là một nơi bình nguyên nhìn như vô biên vô tận, bát ngát vô cùng.
Đã tới buổi chiều hoàng hôn, trên bầu trời có chút ánh nắng đỏ rực, nhưng cũng khó có thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời mờ tối, khiến cho người ta cảm giác được một cỗ khí tức rất là đè nén, trong không khí hình như cũng lan tràn một loại hương vị máu tanh.
- Vèo vèo..
Xa xa trong biển rừng mênh mông, thỉnh thoảng có bóng người giống như lưu quang bắn tới bắn lui, tụ năm tụ ba, tốc độ có lúc nhanh lúc chậm, nhưng trong mơ hồ đều lộ ra một loại khí tức huyết tinh.
Sâu trong bình nguyên bát ngát, đường ranh của một tòa thành khổng lồ như ẩn như hiện, đường ranh biên giới kia diện tích kinh người, giống như là có vô số dãy nhà tạo thành.
Ở bốn phía thành lớn đó, đều có thể thấy loáng thoáng điểm đen thể hiện bóng người đông nghịt, giống như một mảng kiến lớn, đang từ bốn hướng cửa thành khác nhau tiến vào.
Bóng người từ trong biển rừng vút qua cũng nhanh chóng lên đường, sợ là chậm thời gian sẽ không tìm được chỗ đặt chân.
Ở trên một đường lớn, có bốn bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh, thành lớn có diện tích bát ngát vô biên dần dần xuất hiện trước mắt, bốn bóng người này mới hơi chậm lại, hiện ra bốn khuôn mặt anh tuấn tuyệt mỹ.
Bốn người này chính là Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng, Lý Vũ Tiêu, Lạc Thiên Thần đang nhanh chóng chạy tới thành Hắc Ám.
Đỗ Tiểu Yêu thì vẫn nhàn nhã tự đắc đứng trên vai trái của Đỗ Thiếu Phủ, mà yêu hổ Vương Lân đi sau bốn người cũng không có bị rớt lại phía sau.
Nhìn thành lớn dưới trời chiều này bị bao phủ trong một mảnh mờ tối, trong không khí cũng mơ hồ có một loại khí tức máu tanh, cửa thành to lớn cao vút phải hơn mười mấy trượng, rộng cũng hơn chục trượng, khí thế cực kỳ kinh người, Đỗ Thiếu Phủ nhỏ giọng nói:
- Đây chính là thành Hắc Ám đó sao?
Lý Vũ Tiêu lẳng lặng đứng, thân thể cao ngất, trường bào màu đỏ nhạt khẽ phất phơ, nhìn bóng người chi chít đang nhập vào với bóng đêm bao phủ thành Hắc Ám, ngửi thấy hơi thở huyết tinh mơ hồ truyền ra trong không khí, giống như là đáp trả lại câu hỏi của Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ:
- Cái này quả thực là thành Hắc Ám, trong này thực lực vi tôn, sau khi đi vào đó, nếu gặp phải phiền toái, ngàn vạn lần không được khách khí.
- Phải không.
Đỗ Thiếu Phủ không nói thêm gì nhiều, đã sớm xông xáo qua rừng rậm Hắc Ám, nên hắn càng có thể hiểu rõ lời nói của Lý Vũ Tiêu.
- Chúng ta vào thành đi, từ những ký hiệu lưu lại dọc đường, xem ra Vu Tước quả thực đã vào trong thành Hắc Ám rồi. Sợ rằng ngoài Vu Tước ra, những người khác trong nhóm chúng ta đều đã ở trong thành Hắc Ám rồi.
Lạc Thiên Thần nói.
Sau đó bốn người vào thành, chen lẫn trong đám người đông nghịt, từ từ đi tới cửa thành cao vút khổng lồ, như một cái miệng máu của cự thú dữ tợn đang mở ra vậy.
- Bốn người các ngươi, đứng lại!
Lúc đi vào cửa thành, một tiếng quát to truyền đến, ngay sau đó thấy được mấy bóng người từ trong thành đi ra, đám người xung quanh thì rối rít dạt sang hai bên, tựa như không muốn trêu chọc tới mấy người kia.
- Chính là nói các ngươi, ba nam một nữ kia, bốn người đứng lại.
Tiếng hét càng ngày càng gần, người Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu hơi dừng bước, rõ ràng cho thấy tiếng hét kia là hướng về phía bọn họ.
Sáu đại hán hung thần ác sát giờ phút này cũng nhanh chóng đi tới trước mặt bốn người Đỗ Thiếu Phủ, lúc ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Sảng đều xông ra vẻ nóng bỏng.
Dẫn đầu sáu người này chính là một hán tử gầy nhom, giống như một con khỉ vậy, lúc hắn nhìn tới Âu Dương Sảng thì ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà, máu mũi đều sắp chảy ra.
Mấy người này thậm chí còn không thèm nhìn tới ba người Lý Vũ Tiêu, Đỗ Thiếu Phủ, Lạc Thiên Thần, ánh mắt đều tập trung lên trên một mình Âu Dương Sảng.
- Là người của Khôi Sát bang, ba nam một nữ kia tuổi còn trẻ, quần áo tiên lệ, có lẽ là bốn tay mơ tới thành Hắc Ám du ngoạn, lần này xui xẻo rồi.
- Bốn người trẻ tuổi kia chắc là ở nhà đều được hưởng cuộc sống thực, nên cho rằng thành Hắc Ám cũng giống như bên ngoài, sợ là có chết cũng không biết vì sao lại chết.
- Không ngờ rằng bị đám người của Khôi Sát bang ra tay trước, sớm biết thế, vừa rồi chúng ta hạ thủ trước một bước, bốn tay mơ quần áo tiên lệ, có lẽ trên người có không ít thứ tốt.
- Nữ tử đó thật là xinh đẹp, trong cả cái thành Hắc Ám này, sợ là khó mà tìm ra được một nữ tử nào có thể so sánh với nàng ta đo.
Khi bốn người Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu bị ngăn cản, đám người chung quanh vốn đang từ cửa thành tràn vào trong đều ngừng lại, đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
- Các ngươi có việc gì thế?
Bị mấy người cản đường, sắc mặt Lạc Thiên Thần dẫn đầu trầm xuống, nhìn mấy người kia trầm giọng nói.
- Tiểu tử, các ngươi là lần đầu tới thành Hắc Ám đi, không biết phải đóng lệ phí vào thành sao?
Tên gầy nhom dẫn đầu lúc này mới không cam tâm dời đi ánh mắt khỏi người Âu Dương Sảng, đưa mắt nhìn qua ba người Lạc Thiên Thần, Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu, ai nấy đều gọn gàng xinh đệp, tuyệt đối là tay mơ chưa bao giờ đi ra khỏi nhà, trong mắt lóe qua vẻ quỷ dị, cười lạnh nói:
- Cửa thành này là do Khôi Sát bang chúng ta phụ trách trông coi, muốn vào thành, một người một ngàn huyền tệ. Không có, vậy thì lưu nữ tử này lại cho các đại gia vui đùa một chút cũng được.
Nghe vậy, chân mày Âu Dương Sảng nhíu chặt lại, hàn ý trên người tản ra.
- Ngươi chắc chắn không, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, có vài người không phải người ngươi có thể trêu chọc nổi.
Trong mắt Lạc Thiên Thần hàn ý càng ngày càng sâu.
Đại hán dẫn đầu cảm giác hàn ý trong mắt Lạc Thiên Thần, tự dưng run sợ, nhưng ngay sau đó thì không thèm để ý. Trong thành Hắc Ám, bọn họ còn nhiều người, có gì phải sợ, lập tức cười nhạt quát lên với Lạc Thiên Thần:
- Tiểu tử, ngươi định hù dọa chúng ta sao, đây chính là thành Hắc Ám, chúng ta lại chính là người của Khôi Sát bang, các ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, thì chết cũng không biết chết thế nào đâu.
- Mấy tiểu tử kia quả nhiên là tay mơ.
- Chết cũng không biết là vì sao mà chết đi.
Đám người chung quanh cười rộ lên bàn tán, ai nấy đều dửng dưng xem cuộc vui, ánh mắt lộ ra vẻ châm biếm.
- Đoàng đoàng đoàng!
Đột nhiên lúc này vang lên âm thanh nổ bạo trầm thấp, trong sân kim quang lóe lên, tàn ảnh như điện, sau bảy tiếng rên trầm thấp vang lên, bảy cỗ thi thể đã nằm trên mặt đất.
Đại hán gầy nhom kia cùng sáu đại hán hung thần ác sát, mới vừa rồi còn kiêu căng phách lối, giờ phút này đều đã trở thành thi thể, mỗi người trên ngực đều bị đánh nát, máu tươi đầm đìa, khí tức huyết tinh nhàn nhạt lan tỏa. Một quyền đánh chết, sạch sẽ mà ác liệt.
Ánh sáng màu vàng nhạt trên nắm đấm Đỗ Thiếu Phủ dần thu lại, lục móc ra bảy cái túi càn khôn từ trên bảy cỗ thi thể kia, quay đầu nói với Lý Vũ Tiêu và Lạc Thiên Thần:
- Đây mới gọi là không nên khách khí, bây giờ chúng ta có thể vào thành.
- Giết hay, còn không động thủ nữa, thì ta tới.
Âu Dương Sảng nói, dẫn đầu vào thành.
- Đi thôi, lần sau ngươi có thể ra tay gọn gàng sạch sẽ hơn một chút, hắn hung hãn hơn so với ngươi nhiều.
Lý Vũ Tiêu vỗ vỗ vai Lạc Thiên Thần sau đó đuổi theo.
Lạc Thiên Thần hít một hơi thật sâu, khóe miệng khổ sở cười một tiếng, sau đó cũng đuổi theo vào thành.
Đám người đông nghịt chung quanh lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh, không có một người nào dám cười nhạo nữa. Ngửi mùi máu tanh thoang thoảng ở cửa thành lúc này, mọi người mới biết, ba nam một nữ kia tuyệt đối không phải công tử tiểu thư gì cả, sợ rằng mỗi một người đều là tồn tại không nên chọc vào.
Sắc trời đã dần dần tối xuống, nhưng bên trong thành Hắc Ám lại đèn đuốc sáng chưng, tựa như ban ngày, trình độ náo nhiệt cũng không giảm, thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày một chút.
Tiếng rao hàng, tiếng ồn ào, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh bạo nổ giao thủ, tập trung một chỗ, khiến cho toàn bộ thành Hắc Ám huyên náo không dứt.
- Người cũng không ít đâu.
Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, nhìn đám người rộn ràng trên đường phố, so với sự ồn ào náo động ồn ào náo động trong thành phủ Lan Lăng cũng chỉ có hơn chứ không kém, mà còn có thêm mấy phần hỗn loạn.
- Nghe nói trong thành Hắc Ám là đầm rồng hang hổ, chúng ta phải cẩn thận một chút, cũng đừng quá mức bại lộ thân phận đệ tử Thiên Vũ học viện của chúng ta. Ở trong thành Hắc Ám này, thân phận của chúng ta cũng không phải là thuộc thể loại rất được hoan nghênh.
Âu Dương Sảng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Rừng rậm Hắc Ám đã giống như một nước, thành Hắc Ám thì giống như một đô thành của nước đó vậy, đầm rồng hang hổ, thế lực tranh đoạt khắp nơi, dòng nước ngầm mãnh liệt trong đó cũng có không ít cường giả cao cấp tồn tại.
Lý Vũ Tiêu nói.