Lượng huyền khí cuối cùng trong cơ thể đã tiêu hao gần như hết sạch, Trương Lộ không còn cách nào né tránh, bản thân bảy người khác của Thiên Vũ học viện cũng đều tràn ngập nguy cơ, không cách nào cứu nàng, quan trọng hơn là bảy người đó cũng không có thực lực để cứu nàng.
- Xuy!
Ngay tại thời điểm Trương Lộ gần như đã tuyệt vọng, bỗng dưng, một luồng năng lượng màu vàng nhạt lướt không tới, không có dấu hiệu nào trực tiếp đánh văng móng vuốt của lão giả mập mạp.
- Ầm!
Năng lượng va chạm, sắc mặt lão giả mập mập lập tức đại biến, sau đó năng lượng bùng nổ, sau một tiếng rên trầm thấp, thân thể mập mạp của lão bị chấn lui về phía sau..
Trương Lộ khiếp sợ, một giọng nói quen thuộc hình như đã từng nghe qua vang lên bên tai:
- Vị học tỷ này, thương thế của ngươi sao rồi?
Nghe giọng nói này, Trương Lộ lập tức quay đầu, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên quen thuộc, cương nghị mà sắc bén, khóe miệng còn cong lên một nụ cười tà.
- Là ngươi, Đỗ Thiếu Phủ.
Gương mặt Trương Lộ cả kinh, thiếu niên trước mắt này nàng dĩ nhiên là không quên, sự hung hãn của thiếu niên đó cho dù muốn nàng quên, sợ rằng cũng không quên được.
- Có gan động tới người của học viên Thiên Vũ chúng ta, tự tìm đường chết!
Âu Dương Sảng khẽ hô, dẫn đầu rút kiếm ra gia nhập vào vòng chiến đấu.
- Hống!
Yêu hổ Vương Lân gầm thét, tiếng hổ gầm như sấm, cuồng phong lan tràn, cũng lao vào vòng chiến, mấy cây đại thụ che trời xung quanh trực tiếp bị yêu hổ Vương Lân vỗ cánh đánh gãy.
Sau khi nuốt chửng Huyền Vân Xích Giao, một con nằm trong Thiên Thú bảng, yêu hổ Vương Lân cũng nhận được chỗ tốt kinh người, tu vi trực tiếp từ Mạch Linh cảnh bỉ ngạn đến Mạch Linh cảnh bỉ ngạn đỉnh phong, cho dù có đột phá lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà nuốt một con Huyền Vân Xích Giao không chỉ giúp yêu hổ Vương Lân đạt được chỗ tốt trên phương diện tu vi, trên phương diện lĩnh ngộ hình như cũng nhận được không ít chỗ tốt.
- Ùng ùng!
Yêu hổ Vương Lân mở hai cánh ra, vỗ cánh đánh tới, uy thế chấn nhiếp tâm hồn, một cỗ uy áp của yêu thú vương giả lan tới, giống như hai cơn bão lớn vậy, vỗ mấy cái đã đánh cho mấy người đang vây công đệ tử Thiên Vũ học viện thành bãi máu.
- Hống!
Miệng hổ dữ tợn, lại có thêm hai tên đại hán chưa kịp phục hồi lại tinh thần, thì đã bị yêu hổ Vương Lân nuốt vào trong miệng.
- Người động tới đệ tử Thiên Vũ học viện ta, giết không tha!
Bỗng dưng, trong không gian có tiếng hét lớn truyền ra.
- Vèo vèo...
Đồng thời với tiếng quát truyền tới, mười bóng người nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời, từng luồng khí tức từ trên bầu trời bao la lập tức ép xuống, làm cho biển rừng xung quanh ngã trái ngã phải.
- Xuy xuy!
Khi âm cuối cùng của tiếng hét lớn kia kết thúc, hai bóng người cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ và Trương Lộ, hai cỗ khí tức như lũ quét mơ hồ muốn tràn ra.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người mới tới, hai con ngươi khẽ đảo.
Hai người này Đỗ Thiếu Phủ đều biết, một người là biểu huynh của lão tứ Tôn Trí, lúc trước còn từng giao thủ với mình, Lý Vũ Tiêu, đứng hạng mười lăm trên Võ Bảng.
Chỉ là bây giờ Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác khí tức trên người Lý Vũ Tiêu, hình như mạnh hơn so với mấy tháng trước, trong lúc mơ hồ nhiều thêm một loại cảm giác vô hình.
Một thanh niên mặc hoàng bào cũng anh khí bất phàm, khí tức trên người là dao động ở cấp Mạch Linh cảnh bỉ ngạn.
Đối với người này, Đỗ Thiếu Phủ cũng chả xa lạ gì, đều đã giao thủ với mình, đứng hạng ba mươi trên Võ Bảng, được người gọi là Toái không quyền- Lạc Thiên Thần.
- Rốt cuộc các ngươi đã tới, tên kia là Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn đứng hạng chín mươi lăm trên bảng treo thưởng, chúng ta đã có hai người bị hắn giết.
Trương Lộ nhìn đám người Đỗ Thiếu Phủ, Lý Vũ Tiêu còn cả Lạc Thiên Thần trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
- Giết!
Nghe lời nói của Trương Lộ, Toái không quyền- Lạc Thiên Thần vẻ mặt giận dữ, căn bản không có chút trì hoãn nào, tám ngươi đi theo ở sau lưng khẽ quát một tiếng, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất, lập tức gia nhập vòng chiến, để lão giả mập mạp kia lại cho Lý Vũ Tiêu, một dấu quyền trực tiếp đánh về phía đại hán đứng gần nhất.
- Ùng ùng!
Dưới một quyền của Lạc Thiên Thần, phù văn bung ra, lập tức tươi sống đánh chết đối thủ.
- Giết!
Khí tức tám người sau lưng Lạc Thiên Thần tuôn trào, trong phút chốc ánh sáng uốn lượn ra, đi đôi với phù văn lóe lên, giống như là tám tia chớp vậy, đồng loạt xuất thủ từng đạo công kích được phù lục bí văn bao bọc đánh tới, khí lưu chung quanh trực tiếp bị làm cho không ngừng nổ tung, ánh sáng huyền khí nở rộ.
Những đệ tử Thiên Vũ học viện này xuất thủ, giơ tay nhấc chân đều mang theo thanh thế mênh mông, theo sự gia nhập của bọn họ, trong vòng chiến lập tức truyền ra không ít tiếng kêu thảng thiết.
Đám người vây công đệ tử học viện vốn có gần ba mươi người, nhưng bây giờ lại không có chút lực chống đỡ nào, mạch hồn thúc giục ra cũng nhanh chóng bị đệ tử đứng đầu trong học viện trấn giết.
- Trương Lộ học tỷ, ngươi nói người kia là nằm trên bảng truy nã sao, sau khi đánh chết hắn có được thưởng điểm hay không?
Đỗ Thiếu Phủ nghe xong lời Trương Lộ lập tức quay sang hỏi.
Trương Lộ vừa mới được Đỗ Thiếu Phủ dìu đứng dậy, nghe thấy câu hỏi vẻ mặt tỏ ra rất là nghi ngờ khó hiểu nói:
- Đương nhiên là có, hình như còn không ít.
- Không tốt.
Tình huống trước mắt bất chợt thay đổi, Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn lập tức biến sắc.
Thiên Vũ học viện quả thực cử cường giả tới đây, những nam nữ thanh niên kia mỗi một người đều cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối là những đệ tử đứng đầu, Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn làm sao còn dám chống lại, muốn nhanh chóng chạy trốn.
- Ai cũng không được giành với ta, Hắc Báo Tử này là của ta!
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời hét lớn một tiếng, bước vọt ra, giống như mũi tên bắn ra, bóng dáng giẫm mạnh trên đất phóng lên cao.
- Ầm!
Ánh sáng màu vàng nhạt bọc quanh thân, một cỗ khí tức ác liệt từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ lan tỏa ra, như đại bàng giương cánh che trời, một tay trực tiếp kéo lại bàn chân của Hắc Báo Tử, muốn kéo gã từ trên tầng trời thấp xuống đất.
- Khí tức Mạch Động cảnh sao lại có thể mạnh như vậy!
Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn khiếp sợ, thiếu niên đuổi theo kia, khí tức trên người rõ ràng chỉ là Mạch Động cảnh, nhưng thực lực lại cực kỳ hung hãn.
Toàn bộ huyền khí xông ra, phù văn trôi nổi quanh thân, Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn muốn tránh thoát Đỗ Thiếu Phủ, nhưng lại phát hiện thiếu niên kia giống như một ngọn núi lớn không thể lay chuyển vậy, cuối cùng thân bất do kỷ bị kéo ngã xuống.
- Ầm!
Bóng người Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, làm cho mặt đất giống như xảy ra động đất ầm ầm rung lên, từng vết nứt lấy hai chân hắn làm trung tâm tách ra chậm rãi lan tràn ra xung quanh, khí thế hung hãn hiển lộ không sót chút nào.
- Ầm!
Lúc rơi xuống đất, tay kia đang còn nắm một chân của Hắc Báo Tử, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp quật Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn vào trên một cây đại thụ che trời.
- Ùng ùng!
Đại thụ che trời cứ thế bị đánh rách, sau đó tiếng vỡ vụn vang lên, từ chỗ bị đập trực tiếp nứt ra nghiêng đổ, lá rụng bay tán loạn.
- Phốc phốc...
Từ trong miệng Hắc Báo Tử cũng tuôn trào máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây, sau khi bị đập nặng nề lên đại thụ thì bị bắn ngược lại rơi trên mặt đất, đập tới đất rung núi chuyển, mặt đất vốn đã có nhiều kẽ hở khi gã đập xuống thì cũng sụp đổ.
- Sư tỷ, để sống có thể thưởng nhiều điểm hơn một chút hay không?
Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn Trương Lộ hỏi.
Nhìn một màn hung hãn kia của Đỗ Thiếu Phủ, Trương Lộ đang còn kinh hãi chưa tỉnh hồn lại, nghe được câu hỏi cũng sững sờ một chút, sau đó mới nuốt nuốt nước miếng nói:
- Sống chết được thưởng như nhau, chỉ cần có thể chắc chắn được thân phận là tốt rồi.
- Vậy sao.
Đỗ Thiếu Phủ hình như có hơi thất vọng, sau đó bước ra một cước trực tiếp dẫm lên trên ngực Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn.
- Phốc phốc!
Âm thanh xương gãy lìa đi đôi với máu tươi phun ra, trong hai con ngươi đang co rút của Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn lóe lên tuyệt vọng, sinh cơ lập tức bị đạp bể, chết không thể chết hơn.
- Tên kia, càng ngày càng hung hãn!
Một vài đệ tử Thiên Vũ học viện đã sớm giải quyết xong mấy chục người kia, đứng nhìn một màn hung hãn mới vừa của Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng đều chấn động, hai mắt lập tức co rút lại.
Từ trong người Hắc Báo Tử, Đỗ Thiếu Phủ lục lọi lấy ra được một túi càn khôn ở ngực, sau đó vẫy vẫy tay áo, không để lại chút dấu vết nào thu vào trong ngực mình.
- Chúng ta lại gặp mặt, thực lực của ngươi hình như lại mạnh hơn không ít.
Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong con ngươi màu đỏ nhạt có một loại dao động làm cho người ta khó mà nói nên lời, vừa uy nghiêm vừa ma tà.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu một cái, cảm giác khí tức trên người Lý Vũ Tiêu, nhướn mày nói:
- Đừng có mỗi lần thấy ta ngươi đều nói câu này chứ, thực lực của ngươi hình như cũng tiến bộ không ít đâu?
- Nửa tháng trước vừa mới đột phá tới Vũ Hầu cảnh. Còn phải đa tạ ngươi, nếu không phải lần trước giao thủ một trận với ngươi, cho dù ta muốn đột phá tới Vũ Hầu cảnh cũng không có nhanh tới vậy.
Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười một tiếng, hai con ngươi màu đỏ sậm khẽ nhúc nhích nói:
- Ta biết lần trước ngươi đánh chưa tận hứng, ta cũng chưa thỏa mãn, chờ có thời gian, chúng ta lại giao thủ một trận nữa được không?
- Vũ Hầu cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ nghe tới cảnh giới cũng thầm chấn động trong lòng một chút. Vũ Hầu cảnh đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, cũng là một cấp bậc mà tạm thời còn chưa có cách nào đạt tới.
Nhưng nghĩ tới hơn tám trăm vạn điểm kia, tâm tinh của Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa nhỏ máu, bây giờ nào có rảnh rỗi theo Lý Vũ Tiêu so tài, có chút uể oải nói:
- So tài, chờ có thời gian rồi nói.
- Các ngươi đều không sao chứ.
Âu Dương Sảng đi tới bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, gật đầu một cái với Lý Vũ Tiêu, sau đó hỏi Trương Lộ:
- Trương Lộ sư tỷ, sao các ngươi lại ở đây, còn gặp phải Hắc Báo Tử- Ngô Quang Ôn.
- Trong lúc vô tình gặp phải, thiếu chút nữa là xong rồi, cũng may các ngươi tới kịp thời.
Trong lòng Trương Lộ vẫn còn sợ hãi, khóe miệng nhấc lên nụ cười khổ, bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nhét mấy viên đan dược chữa thương vào miệng.
Lý Vũ Tiêu nói với Trương Lộ:
- Chúng ta là thấy tín hiệu cầu cứu của các ngươi mới vội vàng chạy tới.