- Hống...
Giữa không trung, yêu hổ Vương Lân vỗ cánh trên bầu trời bao la, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng trên lưng hổ.
Dựa vào thực lực tu vi Đỗ Thiếu Phủ lúc này, dọc theo đường đi tới thành Hắc Ám cũng không sợ có người tới tìm phiền toái, tới lúc gần tới thành Hắc Ám thì thu liễm lại là vừa.
Vì vậy Đỗ Thiếu Phủ có thời gian tu luyện tinh thần lực, thần mang màu trắng bao phủ quanh thân, cỗ khí tức tang thương cổ xưa lan tràn, khiến cho chân mày Âu Dương Sảng hơi nhăn lại. Cỗ khí tức kia vô duyên vô cớ khiến cho linh hồn nàng vô cùng áp lực, giống như là bị trấn áp vậy.
- Hô!
Thần mang màu trắng đột nhiên thu lại, Đỗ Thiếu Phủ ngưng tu luyện, một ngụm trọc khí từ trong miệng hộc ra, sau đó hai con mắt nhắm chặt cũng mở ra, con ngươi thanh tỉnh lóe lên tinh mang, ánh mắt rất là nghi ngờ nhìn về phương xa.
- Sao vậy?
Âu Dương Sảng cũng đang ngồi xếp bằng tu luyện, mở to đôi mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Phía trước dường như có người đang giao thủ.
Đỗ Thiếu Phủ nói, trong lúc tu luyện tinh thần lực, tinh thần lực được thả ra cũng có thể đặc biệt cảm giác được dao động trong phạm vi không gian chung quanh, còn có thể theo dõi tình hình cách đó một khoảng xa.
- Trong rừng rậm Hắc Ám có người giao thủ cũng chẳng có gì lạ, không phải chuyện hiếm gì đâu.
Âu Dương Sảng nói xong, quay sang nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đúng rồi, suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết một chuyện.
- Chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi, dựa theo những gì mà Âu Dương Sảng nói lúc trước thì trong rừng rậm Hắc Ám có người đánh nhau, quả thực cũng không phải chuyện kỳ quái gì, nếu không có mới là kỳ quái.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Âu Dương Sảng nói:
- Xử phạt mà các trưởng lão thống nhất chính là, ngoại trừ việc ngươi phải bắt Quỷ Trảo và lấy lại Thông Thiên Đằng huyền linh ra, thì một nửa dược điền ngươi đã phá hủy cùng không ít linh dược ngươi đã trộm đi đều phải bồi thường lại.
- Dựa vào cái gì mà bắt ta bồi thường, ta chỉ ăn linh quả Thanh Trúc Vận, những thứ khác đều là Đỗ Tiểu Yêu ăn.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Liên quan gì tới ta, là ngươi cho ta ăn, có bản lãnh ngươi trả lại linh quả Thanh Trúc Vận cho ta, linh dược khác nhường lại cho ngươi ăn.
Đỗ Tiểu Yêu nghe vậy, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái.
- Ngươi!
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời buồn rầu, nói:
- Đỗ Tiểu Yêu, ngươi bớt đắc ý đi, ta chỉ chiếm chút tiện nghi, cuối cùng không phải vẫn là đi chùi đít giúp ngươi sao.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Yêu, Âu Dương Sảng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc một người một khỉ này làm cái gì bên trong dược điền, ngoại trừ linh quả Thanh Trúc Vận còn phá hủy dược điền tới trình độ nào nữa, khiến cho Hi thúc mỗi lần nói tới chuyện này đều tức ngực khó thở.
- Yên tâm đi, các trưởng lão của học viện hình như cũng không thật sự để ngươi bồi thường, chỉ là quá trình phải có thôi, ngươi không cần quá khẩn trương.
Âu Dương Sảng nói với Đỗ Thiếu Phủ, lại thầm than trong lòng, phụ thân hắn Đỗ Đình Hiên cướp đi Hoàng Cực Đan, mà tài luyện chính để luyện chế viên Hoàng Cực Đan thứ hai chính là linh quả Thanh Trúc Vận, lại bị con trai trộm đi. Hai cha con nhà này nhất định là khắc tinh của Thiên Vũ học viện.
- Không cần bồi thường sao.
Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ lập tức tốt lên không ít.
- Đúng vậy.
Âu Dương Sảng gật đầu một cái, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta nghe Hi thúc nói, trưởng lão học viện đã nhất trí khấu trừ hết điểm trong thẻ của ngươi là được rồi, coi bộ dáng các trưởng lão vẫn còn rất thương yêu ngươi, cũng không nỡ phạt nặng ngươi.
- Cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?
Trong phút chốc, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ lại trở nên xanh lè, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Sảng.
- Các trưởng lão đã nhất trí chỉ trừ điểm trong thẻ của ngươi thôi. Sao vậy, các trưởng lão còn chưa đủ thương yêu ngươi sao?
Âu Dương Sảng nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn tái xanh, lập tức móc thẻ tích phân trong ngực ra, truyền huyền khí vào, sau đó điểm trên thẻ lóe lên, số điểm còn lại không biết lúc nào đã biến thành con số không. Tất cả điểm quả thực đã hoàn toàn biến mất.
- Bọn họ yêu thương ta cái xxx, cái này gọi là thương yêu gì chứ. Mấy tên khốn khiếp đó, ta... AAA...
Đỗ Thiếu Phủ phát điên, nhìn số điểm còn lại trên thẻ, gương mặt tái xanh lại trở nên trắng bệch, huơ tay múa chân, trong miệng thì gầm thét, một mảng lớn chim muông trong biển rừng phía dưới giật mình vỗ cánh bay ra.
Lúc này trái tim Đỗ Thiếu Phủ như bể nát, hắn cơ hồ có thể nghe được âm thanh tan nát của cõi lòng mình. Hơn tám trăm vạn điểm đó, từng ấy lấy ra mua được biết bao nhiêu là bảo vật và đan dược.
Hơn tám trăm vạn điểm, thế mà lại im hơi lặng tiếng bị đám khốn khiếp kia xóa sạch, một điểm cũng không để lại, hỏi sao lúc này Đỗ Thiếu Phủ không phát điên cơ chứ.
- Chút điểm thôi mà, làm gì mà phải vậy, lúc sau kiếm lại là được rồi.
Âu Dương Sảng nghi ngờ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, người này giống như là lập tức mất đi một ngàn tám trăm vạn vậy, không phải chỉ là chút điểm thôi sao.
Trong tưởng tượng của Âu Dương Sảng, trên người Đỗ Thiếu Phủ hẳn là không có bao nhiêu điểm.
- Ngươi để cho hắn yên tĩnh một chút đi, lần trước ta hình như thấy được điểm trên thẻ của hắn có khoảng hơn tám trăm vạn điểm đó, không phải ít đâu.
Đỗ Tiểu Yêu quay đầu, không nhanh không chậm nói với Âu Dương Sảng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhưng là một nụ cười trên sự đau khổ của người khác, bên trong linh đồng màu vàng cũng hiện lên sự chế giễu nói:
- Đáng đời chưa, lần này trợn tròn mắt rồi đi.
- Hơn tám trăm vạn!
Nghe xong lời của Đỗ Tiểu Yêu, Âu Dương Sảng cũng sững sờ.
- Thù này không báo không phải quân tử, chờ ta trở về rồi nói sau.
Đỗ Thiếu Phủ phát điên, hơn tám trăm vạn điểm của hắn, suy nghĩ một chút trái tim cũng không nhịn được mà co rút.
Rừng rậm Hắc Ám mênh mông bao trùm, thỉnh thoảng còn có thể thấy được đỉnh núi xanh biếc nhọn hoát hiển lộ, đại thụ che trời cành lá rậm rạp, giống như những đám mây bự che phủ khu rừng.
- Ùng ùng!
Bên trong khu rừng rậm rạp, có từng tiếng âm bạo trầm thấp truyền tới, đá tảng nứt vỡ tan tành, đất cát bắn tung tóe, thỉnh thoảng còn có đại thụ che trời gãy ngang.
Tám đôi trai gái thanh niên trên vai có huy hiệu của Thiên Vũ học viện đánh ra từng cỗ huyền khí hùng hồn, tu vi đều là Mạch Động cảnh viên mãn, thấp nhất là hai người Mạch Động cảnh bỉ ngạn đỉnh phong, chỉ có một nữ tử là tới Mạch Linh cảnh sơ đăng.
- Khặc khặc, bọn họ đã không thể duy trì nổi nữa, giết cho ta, thu hoạch trên người đệ tử Thiên Vũ học viện cũng không phải ít đâu, hai nữ nhân kia cho các ngươi, còn một đứa này thuộc về ta.
Một lão giả mập mạp đến nỗi y phục căng chặt nói với ba mươi mấy ngươi đang vây công đệ tử Thiên Vũ học viện bên cạnh, đôi mắt lộ ra biểu hiện dâm uế, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ tử đã đạt tới Mạch Linh cảnh sơ đăng của Thiên Vũ học viện.
Nữ tử đó cầm kiếm, buộc tóc đuôi ngựa, mặc la quần bó sát người, quấn quanh dáng vẻ lung linh, diện mạo cũng rất đẹp, ánh mắt trong sáng, ở bên ngoài tuyệt đối cũng là một mỹ nhân chọc người ta ghé mắt, chính là Trương Lộ của Thiên Vũ học viện.
Lúc này Trương Lộ rõ ràng bị thương không nhẹ, khóe miệng có vết máu nhàn nhạt trào ra.
Nghe được dâm ngôn uế ngữ của lão giả mập mạp, Trương Lộ làm sao nhịn được, huyền khí từ trong cơ thể bạo nộ trào ra, trường kiếm vẽ ra không ít kiếm hoa, lăng không đâm thẳng tới phía lão giả mập mạp, từng đạo kiếm mang đi kèm với phù văn, uy thế vô cùng hùng hồn ác liệt.
- Tu vi Mạch Linh cảnh sơ đăng, nhưng thực lực lại có thể sánh ngang với Mạch Linh cảnh huyền diệu, không hổ là đệ tử Thiên Vũ học viện, ta thích.
Lão giả mập mạp cười nhạt, nhưng không quá để tâm, vẫy tay tạo ra một luồng năng lượng phù văn trực tiếp đánh lên bóng kiếm của Trương Lộ.
- Ầm!
Tiếng vang trầm thấp, phù văn bóng kiếm bể nát, dao động năng lượng lan tràn ra, bóng dáng xinh đẹp của Trương Lộ bị đánh bay trong không trung rơi xuống khu đất trống phía sau.
- Xuy xuy xuy...
Lúc thân thể mềm mại rơi xuống, người Trương Lộ lướt ngang, cắm bảo kiếm trong tay vào trong mặt đất, kiếm mang ác liệt trực tiếp quét ngang một mảng lớn đất bùn, vì vậy thân thể không có trực tiếp đập xuống đất, nhưng bước chân cũng lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng lần nữa có máu tươi đỏ thẫm tràn ra.
Mà lão giả mập mạp kia lại không có việc gì, hoàn toàn khỏe mạnh.
- Cúc!
Cùng lúc đó, kiều nhan của Trương Lộ khẽ biến, câu thông võ mạch, thúc giục mạch hồn, hư ảnh một yêu hồn phong yếu màu xanh ngưng tụ ra, mang theo năng lượng kinh người trực tiếp đè ép về phía lão giả mập mạp.
- Thật là không biết tự lượng sức mình!
Lão giả mập mạp thầm quát một tiếng, một dấu quyền bỗng nhiên ngưng kết, phù văn nổi dậy, không gian trước dấu quyền vặn vẹo trực tiếp đánh lên mạch hồn của Trương Lộ.
Dao động năng lượng kinh người lập tức chập chờn, không bao lâu sau, mạch hồn mà Trương Lộ thôi thúc trực tiếp bị phá hủy.
- Phốc!
Mạch hồn bị phá hủy, sắc mặt Trương Lộ ảm đạm, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu nha đầu, đầu hàng đi. Nếu đầu hàng ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, bằng không cũng không nên trách Hắc Báo Tử ta không biết thương hương tiếc ngọc.
Lão giả mập mạp cười lạnh nói.
- Nằm mơ, chờ cường giả học viện ta tới, nhất định khiến ngươi tan xương nát thịt!
Trương Lộ trầm giọng nói, máu tươi nơi khóe miệng như dòng nước chảy ra. Nàng biết, cho dù có đầu hàng, dựa theo tâm tính và thủ đoạn tàn nhẫn của những người này, mọi người nhất định còn thảm hại hơn so với chết trận.
- Hừ, nha đầu không biết cân nhắc, lười nói nhảm với ngươi nữa.
Lão giả mập mạp quát một tiếng, hàn ý trong mắt chợt lóe, bóng người lao thẳng tới, phù văn trong tay lan tràn lại lần nữa ngưng tụ thành một luồng năng lượng phù văn, trực tiếp đánh về phía Trương Lộ.
- Ầm!
Nơi ánh sáng năng lượng phù văn đi qua, không trung cũng hung hăng run lên.
Nhìn năng lượng phù văn kia cướp đường mà tới, Trương Lộ cắn chặt hàm răng, huyền khí cũng xông lên, huơ kiếm bổ tới, một đạo kiếm mang lập tức tiến lên đón đầu luồng ánh sáng phù văn kia.
- Keng!
Tiếng vang lanh lảnh kèm theo năng lượng kinh người khuếch tán ra, hai thứ va chạm vào nhau không gian cũng run rẩy mãnh liệt. Kiếm mang bị phá hủy, bảo kiếm cong lại, bóng dáng xinh đẹp của Trương Lộ cũng lảo đảo mãnh liệt lùi về sau, một một bước lui lại, mặt đất dưới chân đều bị chấn nứt tan tành.
- Bịch bịch!
Liên tiếp bảy bước, một ngụm máu tươi từ trong miệng Trương Lộ phun ra, thân thể mềm mại cuối cùng chống đỡ không được, ngã ra phía sau.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lần này thì biết điều rồi chứ.
Âm thanh lãnh đạm vang lên, lão giả mập mạp cũng nhân cơ hội bổ nhào về phía trước mặt Trương Lộ, vẫy tay, một dấu móng vuốt trực tiếp chụp về phía gáy ngọc của Trương Lộ.