Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 275: Lại đột phá phù sư.

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm, bên trong Thiên Vũ học viện là một mảnh yên tĩnh, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thủng sương mù, bầu trời màu xanh u tối trên đỉnh đầu bắt đầu nhạt dần đi, dãy núi đúng lúc sương mù dâng lên càng thêm mông lung và mê huyễn.

- Phần phật!

Trong ký túc xá, bên trong căn phòng của Đỗ Thiếu Phủ, xuyên thấu qua khe cửa, có một luồng năng lượng kinh khủng truyền ra, đi đôi với nó là một cỗ uy áp to lớn lan tràn.

- Lão tam sao rồi, không biết là xảy ra chuyện gì rồi?

Tôn Trí kinh ngạc đứng giữ ngoài cửa, nhưng lại không dám tùy tiện đi vào.

- Lão tam hẳn là đang đột phá, chúng ta không nên quấy rầy, hộ pháp cho lão tam thôi.

Trương Vĩ nói.

- Lão tam nhất định là đang đột phá, ngươi này thật đủ kinh khủng, tùy tùy tiện tiện cũng có thể đột phá.

Ngô Thanh Phong nói.

- Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem lão tam của chúng ta là người nào. Đây chính là người sáng lập ra kỷ lục trong Thiên Vũ phù cảnh, một tát có khi còn tát chết Xích Giao huyền vân đó.

Tôn Trí tràn đầy tự tin nói.

- Đỗ Thiếu Phủ đang ở chỗ này sao?

Bên ngoài phòng, vô thanh vô tức có một nữ tử đi vào.

Nữ tử này tầm hai mốt hai hai tuổi, mặc trang phục bó sát người, búi tóc vấn cao cùng hai sợi tóc mai nhỏ dài làm nổi bật lên dung nhan tuyệt thế.

Chỉ là trên gương mặt tuyệt mỹ lại lạnh băng khiến người khác khó nhìn ra tâm tình, môi đỏ phấn nộn cũng không có nụ cười khuynh quốc, chỉ là lạnh lùng tô điểm trên gương mặt băng lãnh, giống như đang nói người sống chớ gần, khiến cho không ai dám tới gần.

- Nữ tử thật đẹp?

Ánh mắt ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí ngẩn ngơ, nữ tử này không có cám dỗ dụ người như Lý Tuyết, nhưng so với Lý Tuyết ngày hôm qua kia gặp được lại đẹp hơn mấy phần.

- Lão tam đang tu luyện, vị học tỷ này ngày khác lại tới đi.

Sau khi ngẩn người ba người Ngô Thanh Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn huy hiệu, nữ tử tuyệt đẹp này chính là học tỷ, rồi lại đồng loạt bảo vệ thật chặt trước cửa, rất sợ nữ tử này quấy rầy Đỗ Thiếu Phủ.

- Không nghĩ tới ba người các ngươi còn thật sự nghĩa khí.

Nữ tử ngẩng đầu, cảm giác dao động truyền ra từ bên trong căn phòng nói:

- Các ngươi đứng gần như vậy, sợ rằng người quấy rầy hắn chính là các ngươi đó.

Ba người Ngô Thanh Phong nghe vậy, lập tức lui ra mấy bước, rất sợ thật sự quấy rầy việc lão tam đột phá.

Nữ tử tuyệt đẹp không nói thêm gì nữa, tự đi tới trong phòng khách ngồi, khí chất trên người chính là người sống chớ lại khiến cho ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí ngay cả hỏi cũng không dám hỏi thêm, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nữ tử đó ngồi trong sảnh.

- Phần phật...

Trên giường nhỏ trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, quanh thân được một vầng ánh sáng màu trắng thần dị bao phủ, giống như vầng sáng trắng của thần, một luồng uy áp hừng hực lan tỏa.

- Phù...

Thật lâu sau, khi vầng sáng màu trắng quanh thân dần dần biến mất, khí tức cuồn cuộn trên người cũng được thu liễm lại, hai mắt vốn đóng chặt của Đỗ Thiếu Phủ cũng mở ra, một ngụm trọc khí được phun ra ngoài.

- Tam Tinh đỉnh phong!

Cảm giác Nê Hoàn cung trong đầu đã được tăng cường vô số tinh thần lực so với lúc trước, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ cũng lộ ra nụ cười. Không ngờ rằng lại đột phá bình cảnh trên phương diện Linh Phù sư, tu luyện quyển tàn công pháp thần bí trên xương thú kia, tinh thần lực tăng trưởng nhanh như ngồi phi kiếm.

- Không biết quyển công pháp thiếu sót kia có lai lịch gì, nếu có thể tu luyện toàn bộ, nhất định sẽ rất kinh người.

Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ, lúc này Nê Hoàn cung trong đầu tinh thần lực dư thừa, hình như trong tinh thần lực này còn ẩn chứa một ít biến hóa huyền diệu, khiến cho cỗ tinh thần lực này hiển lộ một luồng khí tức tang thương...

- Cót két.

Cửa phòng mở ra, Đỗ Thiếu Phủ đi ra khỏi phòng.

- Lão tam, vừa rồi là ngươi đang đột phá sao?

Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí lập tức đi lên nghênh đón.

- Ừ, luyện một chút đã đột phá.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái, hình như cảm giác được cái gì đó, ánh mắt lập tức nhìn về phía nữ tử tuyệt đẹp đang ngồi trong phòng khách kia.

Chỉ thấy nữ tử kia mặc y phục quấn chặt vòng eo ma quỷ chọc người phạm tội, cặp đùi thon dài đẹp đẽ, lên trên nữa là độ cong cám dỗ với dung nhan tuyệt mỹ, chính là nhan sắc câu hồn phách người.

Ánh mắt của nữ tử tuyệt đẹp cũng nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, từ từ đứng dậy, sau đó thì bước nhanh vọt tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt vốn không có chút gợn sóng nào, lúc này lại nổi lên từng trận rung động.

Nhưng nữ tử tuyệt đẹp lại cố nén dao động tình cảm đó xuống, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, hơi thở như lan nói:

- Không sao thì tốt rồi.

- Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nữ tử tuyệt đẹp trước mắt chính là Âu Dương Sảng, ngày hôm qua còn nghe đại tỷ nói Âu Dương Sảng vẫn đang bế quan trong ngộ cảnh, có lẽ tối hôm qua mới xuất quan.

- Vì sao ngươi nói chuyện vẫn là cái bộ dạng khiến cho người ta chán ghét như vậy chứ?

Âu Dương Sảng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Người này ở thời điểm nguy hiểm tới tính mạng, mà vẫn để cho nàng và Tinh Ngữ trốn trước, rõ ràng không phải người đáng ghét, cũng làm cho nàng cảm động. Nhưng từ khi nàng nhận thức hắn tới giờ thì chưa bao giờ để nàng được cao hứng một lần, luôn chọc nàng chán ghét mới thấy vui.

- Lão tam, hôm nay chúng ta còn có chuyện tạp vụ phải làm, các ngươi trò chuyện, chúng ta đi trước.

Ba người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong thấy vậy sau khi kinh ngạc không thôi thì giống như cảm giác được chuyện gì, chụm đầu hội ý một lúc lập tức thức thời rời đi.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, đối với ánh mắt ba người Tôn Trí cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, căn bản không có cách nào giải thích, lúc này mới nhìn sang Âu Dương Sảng, dửng dưng cười nói:

- Sao ta nói chuyện lại khiến ngươi chán ghét rồi, ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ.

Âu Dương Sảng mới lười nói nhiều với Đỗ Thiếu Phủ, dung nhan kiều diễm nghiêm nghị hẳn lên, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Nói chuyện đứng đắn với ngươi đây, Tinh Ngữ bái sư, bây giờ không học ở đây nữa.

- Vậy Tinh Ngữ đi đâu?

Đỗ Thiếu Phủ đang định hỏi tình huống của Đái Tinh Ngữ, nghe vậy trên mặt nhất thời hiện lên vẻ lo âu.

- Yên tâm đi, không có việc gì đâu, ta cảm giác đây là cơ duyên của Tinh Ngữ.

Âu Dương Sảng nói, sau đó thì nói đại khái tình huống lúc trước với Đỗ Thiếu Phủ.

Hóa ra lúc đó hai người cưỡi yêu hổ Vương Lân trốn đi, sau khi chạy xa xa thì cũng không dám cưỡi yêu hổ Vương Lân quá mức rêu rao này nữa, bởi vì dọc đường đã gặp phải không ít phiền toái, cũng may phiền toái không lớn, nên Âu Dương Sảng và yêu hổ Vương Lân cũng có thể ứng phó được.

Nhưng cuối cùng hai nữ tử và yêu hổ Vương Lân gặp phải cường giả, yêu hổ Vương Lân cũng không địch lại, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một mỹ phụ xuất thủ cứu trợ hai người bọn họ.

Mỹ phụ đó cảm thấy có duyên với Đái Tinh Ngữ, muốn thu Đái Tinh Ngữ làm đồ đệ, Đái Tinh Ngữ liền nhờ mỹ phụ dó đi tìm Đỗ Thiếu Phủ trước, sau đó mới chịu rời đi với mỹ phụ đó.

- Người mỹ phụ kia đáp ứng Tinh Ngữ, nhưng từ mấy tên đệ tử của Hắc Sát Môn biết được ngươi đã trốn thoát khỏi sự truy sát của Hắc Sát Môn, nên ta đoán ngươi có thể đã trở về học viện. Vì vậy sau khi cân nhắc, cảm giác thực lực mỹ phụ kia vô cùng cường đại, có lẽ chính là một đại cơ duyên của Tinh Ngữ, mà bản thân Tinh Ngữ cũng có ý đó, vì thế quyết định Tinh Ngữ rời đi cùng mỹ phụ kia, còn ta tự mình trở về Thiên Vũ học viện.

Nói một hơi, sau khi hít sâu một hơi, Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:

- Ai ngờ sau khi ta trở về học viện cũng không tìm thấy ngươi, sau đó phải nhờ Hi thúc trở về rừng rậm Hắc Ám tìm ngươi nhưng kết quả cũng giống vậy, ngươi đã không còn ở trong rừng rậm Hắc Ám, người của Hắc Sát Môn còn đang tìm ngươi khắp nơi. Chờ tới lúc ta trở lại học viện lần nữa, đã nghe được sự tích vinh quang của ngươi, phải nói là thanh danh hiển hách đó.

- Xem chừng Tinh Ngữ cũng có cơ duyên của chính mình, như vậy cũng tốt, nói không chừng còn tốt hơn so với ở Thiên Vũ học viện.

Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ, cái này có lẽ là cơ duyên của Đái Tinh Ngữ.

- Xem bộ dáng ngươi cũng là đồng ý rồi?

Âu Dương Sảng nói:

- Ta còn sợ tới lúc ngươi nghe được lại không đồng ý đó.

Đỗ Thiếu Phủ liếc Âu Dương Sảng nói:

- Tại sao ta lại không đồng ý, đây là cơ duyên của Tinh Ngữ, chỉ cần nàng tốt là đủ rồi.

Âu Dương Sảng cười một tiếng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thật ra hôm nay ta tới là còn có tin tức khác muốn nói cho ngươi. Tiểu Mạn tỷ vốn đi cùng ta, nhưng đội chấp pháp có chuyện bất chợt nên để ta một mình tới nói.

Đỗ Thiếu Phủ hơi, chân mày khẽ nhíu lại, sau đó nhìn thẳng Âu Dương Sảng khẽ mỉm cười nói:

- Hẳn là các trưởng lão kia đã quyết định xong trừng phạt đối với ta rồi đi.

- Ừ.

Âu Dương Sảng gật đầu một cái, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Trừng phạt đối với người trên đường đi ta sẽ nói rõ, bây giờ chúng ta cần phải xuất phát tới thành Hắc Ám, yêu thú phi hành đã đợi rồi, chúng ta cần phải lập tức lên đường, nếu không sợ rằng sẽ không kịp nữa, lần này ta đi theo ngươi.

- Yêu thú phi hành thì thôi đi, ta cưỡi yêu hổ Vương Lân vẫn tốt hơn nhiều.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Cũng được, nhưng chúng ta phải lên đường ngay bây giờ, trễ, sợ là không kịp thời gian.

Âu Dương Sảng nói.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái, mặc dù còn chưa biết rõ đi thành Hắc Ám làm gì, nhưng hắn đương nhiên tin tưởng Âu Dương Sảng.

Chỉ chốc lát sau, khi Đỗ Thiếu Phủ tìm được Đỗ Tiểu Yêu về, ánh mắt của Âu Dương Sảng liền sáng lên, nhìn Đỗ Tiểu Yêu trong sáng lấp lánh, lại có bộ dáng tôn quý, nhất thời không nhịn được nói:

- Thật là một con khỉ đẹp mắt.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lập tức tự tiếu phi tiếu nhìn Đỗ Tiểu Yêu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý:

- Nhìn đi, người ta cũng nói ngươi là con khỉ đó.

Đỗ Tiểu Yêu sắp khóc luôn rồi, không có nghĩ ra cách giải thích nào nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng một cái, trong đôi mắt màu vàng nhạt lộ ra vẻ ủy khuất, nói:

- Ta hận các ngươi.

- Thú Hậu cảnh!

Âu Dương Sảng nghe vậy, đôi mắt trở nên kinh hãi, yêu thú có thể nói được tiếng người, đây tuyệt đối là yêu thú đã đạt tới Vũ Hầu cảnh.

- Nó không phải là yêu thú, ngươi gọi nó là Đỗ Tiểu Yêu đi.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ để lại lời nhắn cho ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí thì cưỡi yêu hổ Vương Lân rời khỏi Thiên Vũ học viện.

- Hống...

Yêu hổ Vương Lân gầm thét, vỗ cánh bay lên không rời đi.

Trên lưng yêu hổ Vương Lân, Âu Dương Sảng vẫn luôn tò mò đánh giá Đỗ Tiểu Yêu, giống như nhìn thế nào cũng thấy nó giống như con khỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️