Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 274: Lại gặp trêu đùa

Chương Trước Chương Tiếp

- Lão tứ, ngươi cầm đi, ngươi biết tính khí lão đại quật cường.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói.

- Được rồi.

Tôn Trí gật đầu, nhưng cũng chỉ cầm một bộ võ kỹ và hai viên đan dược.

Nhìn ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy ấm áp.

Loại cảm giác này không giống cảm giác lúc hắn ở chung với đại tỷ và nhị ca, nhưng đều là thấy ấm lòng giống như vậy.

Bốn huynh đệ trò chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi qua đã đến chạng vạng tối.

Cả trời là mây đỏ, kim quang chói mắt.

Đỗ Thiếu Phủ cùng ba người Ngô Thanh Phong đi tới phòng tắm của học viện tắm rửa sạch sẽ một cái, đổi lại một thân áo bào tím sạch sẽ, trên áo còn thêu mấy đám mây. Cảm giác vẫn là mặc áo tím thích hơn một chút.

Sau khi rửa mặt một phen, Đỗ Thiếu Phủ lập tức mặt mũi tỏa sáng, tinh thần phấn chấn.

- Thật ra thì dáng dấp lão tam nhà chúng ta cũng khá tốt, mi thanh mục tú, ánh mắt ra ánh mắt, mũi ra mũi, lông mày cũng đẹp nữa.

Cả ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ đều tấm tắc khen ngợi.

- Có ai khen người khác như vậy sao?

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, bốn huynh đệ cùng một phòng trọ đùa giỡn đã một trận, cho đến tận sau hoàng hôn mới trở về ký túc xá.

- Thiếu Phủ niên đệ.

Thời điểm bốn huynh đệ trở về tới ký túc xá thì có một giọng nói thanh thúy quyến rũ truyền tới, một bóng dáng uyển chuyển nóng bỏng xinh đẹp lập tức lao về phía bốn người, đứng trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.

- Cô cô...

Thấy nữ tử trước mặt, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí lập tức chảy nước miếng, sau đó ánh mắt không dám nhìn thẳng, lỗ mũi nóng như lửa đốt.

Bóng dáng kia quá mức dụ hoặc, mặc váy dài vạt mở, lộ ra đôi chân dài thon dài trắng nõn cao gầy, vai để trần, y phục siết chặt không giấu được cái eo thon mềm như không xương kia, ngực cao vút lộ ra một cái rãnh sâu trắng nõn mê người. Quả thực là nóng bỏng tới mức khiến cho người ta không nhịn được, mà muốn phạm tội.

- Học tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Thấy là nữ tử này tìm tới, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lập tức ánh lên vẻ kiêng kỵ.

- Nếu không có chuyện thì không thể tìm tới ngươi sao, ta vừa mới đi ra thì thấy được ngươi rồi, điều này đủ chứng tỏ chúng ta có duyên phận, ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút về việc cưới ta về nhà hay không?

Lý Tuyết hơi nghiêng người về phía người Đỗ Thiếu Phủ, đôi môi mềm mại đỏ mọng khẽ cong lên, mang theo vẻ trêu đùa, khiến ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ và Tôn Trí bên cạnh nhìn mà mũi nóng hừng hực muốn đổ máu.

- Học tỷ, ta còn có việc, đi trước.

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy như bị ma đuổi, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.

- Hahaha...

Thấy bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ vội vã rời đi, Lý Tuyết không nhịn được cười, đôi môi phác họa một độ cong mê người, cười nói:

- Người này, thật đúng là đáng yêu đó.

- Lão tam, ngươi có biết người mới vừa rồi là ai không hả. Đó đường đường là học tỷ Lý Tuyết đó, hạng bốn mươi ba trong Võ bảng.

- Lão tam, ngươi quá lạc hậu rồi, lại bị dọa chạy.

- Ai, thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc. Ngươi có biết toàn bộ học viện bây giờ có bao nhiêu người đang theo đuổi học tỷ Lý Tuyết hay không. Ngươi lại bị dọa chạy.

Một lát sau, trong phòng ký túc, Đỗ Thiếu Phủ bị ánh mắt của người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí vây công. Ba người đều mang ánh mắt tiếc hận, thương tiếc, xót xa.

- Nàng ta cũng không dễ trêu chọc, ta vẫn nên trốn xa một chút mới tốt.

Đỗ Thiếu Phủ buồn khổ cười một tiếng, nói:

- Lão đại, lão nhị, lão tứ, ta về phòng nghỉ ngơi trước.

Lời vừa dứt, Đỗ Thiếu Phủ lập tức khép cửa phòng lại trốn trong phòng.

- Ai... Thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc mà.

Nhìn cửa phòng Đỗ Thiếu Phủ được đóng chặt, ba người Ngô Thanh Phong cũng chỉ có thể thở dài tiếc hận.

Trên giường nhỏ trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, suy nghĩ chuyện xảy ra gần đây, suy nghĩ trong đầu thật lâu mới có thể thu hồi.

- Tiếp tục tu luyện, chỉ có trở thành cường giả tuyệt đối, mới có thể giải quyết tất cả các vấn đề, mới có thể thấy được mẫu thân và muội muội.

Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ, thu hồi suy nghĩ, sau đó ném mình vào tu luyện, bắt đầu tu luyện tinh thần lực.

Tu luyện Phù Đạo, tinh thần lực và võ đạo phải hỗ trợ lẫn nhau, bây giờ võ đạo đã đến Mạch Động cảnh viên mãn đỉnh phong, thì trên phương diện tinh thần lực Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn rớt sau quá xa.

Có sự rèn luyện trên phương diện võ đạo hỗ trợ, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác bản thân trong quá trình tu luyện tinh thần lực trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

Dĩ nhiên Đỗ Thiếu Phủ rất rõ ràng nguyên nhân lớn nhất, đó là bởi vì hắn tu luyện quyển công pháp tàn thiên thần bí trên xương thú kia.

- Đạo trong thiên địa, lấy hai khí âm dương tạo ra vạn vật, thiên địa, nhật nguyệt, sấm sét, mưa gió, bốn mùa, có trước có sau, có hùng có thư, cương nhu, động tĩnh, lộ liễm... Vạn sự vạn vật, ai cũng phân âm dương...

- Thiên địa coi con người như phù du, đại đạo lại coi thiên địa như bọt nước, chỉ có nguyên thần là chân thật, vượt qua nguyên thần thì sẽ tiến lên, tinh khí này thì có được và mất đi trong thiên địa, nhưng có nguyên thần rồi thì từ không hóa có, sinh trời sinh đất đều dựa vào đó. Nếu muốn có được Nguyên Thần, trước phải có được nguyên quang, mà quang này không phải là ánh sáng thật, không tìm được ánh sáng này thì sẽ không tìm được nguyên thần chân thật.

Chỉ chốc lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đã đắm chìm trong trạng thái tu luyện, những ký tự không lưu loát kia vận chuyển trong đầu, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác rõ rệt có một luồng năng lượng thiên địa khổng lồ, theo những ký tự không lưu loát kia vận chuyển thì tràn vào đầu mình, một luồng ánh sáng màu trắng thần dị từ từ bao phủ quanh thân, giống như quang mang của thần hiển lộ ra một luồng uy áp.

Đêm đến, trong đình phong cách cổ xưa, tập trung không ít các trưởng lão của Thiên Vũ học viện.

- Tạo ra hai kỷ lục mới, đánh vỡ một kỷ lục cũ, đứng thứ hai trong bảng Chiến Cảnh. Ngàn năm qua, cũng chỉ có Đỗ Đình Hiên của hai mươi năm trước, nhưng cũng chỉ là hạng thứ mười mà thôi.

- Thiên phú bực này quá kinh khủng, thiếu niên như vậy xuất hiện ở Thiên Vũ học viện chúng ta, là phúc của học viện.

Trong đình, tất cả các trưởng lão thán phục không thôi, ánh mắt ngạc nhiên cảm thán.

- Chư vị đừng quên, Đỗ Thiếu Phủ cũng là một tên gieo họa, từ khi hắn tiến vào học viên tới giờ, toàn bộ học viện cũng bởi vì hắn mà long trời lở đất.

Phó trưởng lão nói.

- Có công có tội, nhưng mà ta cảm thấy, chuyện lúc đầu cũng không thể hoàn toàn trách hắn. Mấy tên đệ tử cũ kia cũng quá ỷ thế hiếp người rồi, chỉ là hắn hạ thủ hơi nặng một chút mà thôi.

Thượng Quan trưởng lão nói.

- Bắt giữ đội chấp pháp, cướp đoạt túi càn khôn, lấy trộm linh quả Thanh Trúc Vận, phá hủy một nửa dược điền, còn lấy đi một lượng lớn linh dược, những tội này cần phải trừng phạt chứ.

Phó trưởng lão nói.

- Tiểu tử kia nói cũng không sai, đội chấp pháp muốn bắt hắn, đương nhiên hắn phải chạy trốn rồi, không thoát khỏi đội chấp pháp, chỉ thuận tay lấy đi mấy cái túi càn khôn để cảnh cáo, nhưng lại không lấy đi tính mạng bọn họ, chứng minh không phải hắn cố ý không tuân thủ quy củ của học viện.

Mộ Dung Hi nhàn nhạt nói:

- Nếu đội chấp pháp không đuổi bắt không tha, hắn cũng sẽ không sợ tới nỗi tiến vào dược điền, lại càng không gặp được linh quả Thanh Trúc Vận. Tiểu tử ranh kia vừa mới tới Thiên Vũ học viện, đương nhiên không biết đó là dược điền của học viện, cũng không biết linh quả Thanh Trúc Vận là do học viện bồi dường. Người bị thương nặng, thấy linh dược lại không biết là đồ của học viện, cho nên lấy linh dược chữa thương, cũng là đạo lý hiển nhiên. Cho nên chuyện này, mặc dù tiểu tử kia có sai, nhưng nếu suy xét kỹ, ta và Tôn trưởng lão không coi trọng dược điền, nên không biết tiểu tử kia tiến vào dược điền, chúng ta cũng có sai.

- Không sai, quả thực chuyện này ta cũng có trách nhiệm. Nói ra thì cũng không thể hoàn toàn trách tiểu tử kia.

Tôn trưởng lão mượn cớ nói với mọi người:

- Huống chi lần trước chuyện của thần đình Quang Minh, tiểu tử đó còn lập được công lớn, ta tin tưởng mọi người đều còn nhớ chứ.

Nhắc tới chuyện của thần đình Quang Minh, sắc mặt của tất cả các trưởng lão đều trở nên khó coi. Lúc đó trước mặt thần đình Quang Minh suýt chút nữa đã ném mặt mũi của toàn bộ học viện, nếu không phải tiểu tử kia xuất hiện đúng lúc, mặt mũi của toàn bộ Thiên Vũ học viện đều không còn.

- Ta thấy đã tranh luận lâu như vậy, chuyện này mọi người xác định trong hôm nay luôn đi. Chẳng lẽ thật sự muốn đuổi Đỗ Thiếu Phủ ra khỏi học viện sao. Ta tin tưởng, nếu chúng ta đuổi hắn khỏi học viện, thì không biết bao nhiêu thế lực sẽ lập tức nhảy ra cướp đoạt về đâu.

Hà Hổ trưởng lão nghiêm nghị nhìn mọi người nói.

- Đó là đương nhiên, thiên phú bực này, nếu rời khỏi học viện tất nhiên là tổn thất cho học viện chúng ta.

- Nhưng mà nếu không xử phạt, e là sẽ khiến cho người có tâm chỉ trích, cũng sẽ tổn hại tới phong thái của học viện ta.

Tất cả trưởng lão châu đầu ghé tai, trong nhất thời cũng khó mà quyết định được.

- Ta thấy thế này đi. Tiểu tử kia cũng có công, phạt nặng thì không thể rồi, nhưng xử phạt đương nhiên không tránh khỏi, nếu xử phạt nhẹ quá cũng tổn hại tới phong thái của Thiên Vũ học viện chúng ta.

Hà Hổ trưởng lão nói.

- Theo ta thì thế này, lỗi phá hủy ruộng thuốc và lỗi ăn linh quả Thanh Trúc Vận đương nhiên phải bắt tiểu tử kia trả giá thật lớn, bảo hắn bồi thường là được rồi.

Tôn trưởng lão nói.

- Tôn trưởng lão, xử phạt vậy cũng quá nhẹ rồi đi, sợ là sẽ khiến cho người khác lời qua tiếng lại, rồi nói rằng chỉ cần có thiên phú lợi hại là có thể vô pháp vô thiên trong Thiên Vũ học viện.

Phó trưởng lão nói.

Ánh mắt Liêu trưởng lão khẽ nâng, ánh mắt lóe lên nhiều tia sáng, nói:

- Không bằng theo cách của ta đi. Bây giờ mấy người đứng đầu Võ Bảng là Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong đã chia nhau ra đi thăm dò tung tích của Thông Thiên Đằng huyền linh, bảy ngày sau khi tìm ra Thông Thiên Đằng huyền linh thì sẽ đưa ra đấu giá ở thành Hắc Ám.

Dừng một chút, Liêu trưởng lão trầm giọng nói:

- Bây giờ chúng ta tiểu tử kia đi đoạt lại Thông Thiên Đằng huyền linh đi. Nếu Quỷ Trảo đưa Thông Thiên Đằng huyền linh ra đấu giá ở thành Hắc Ám, thì đương nhiên hắn cũng sẽ ẩn thân ở trong thành Hắc Ám. Hình phạt cho tiểu tử kia chính là đồng thời tìm ra và bắt sống Quỷ Trảo.

- Bảo hắn đi bắt Quỷ Trảo, đoạt lại Thông Thiên Đằng huyền linh có phải là quá làm khó nó rồi không. Thực lực của Quỷ Trảo chính là Vũ Hầu cảnh, huống chi Quỷ Trảo cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh còn có những cường giả khác, thực lực tuyệt đối sẽ không dưới Quỷ Trảo.

Sắc mặt Thượng Quan trưởng lão lập tức trở nên ngưng trọng.

- Thượng Quan trưởng lão, đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa vẫn còn đang ở trong rừng rậm Hắc Ám và thành Hắc Ám, hẳn ngươi cũng rõ, chúng ta thân là trưởng lão Thiên Vũ học viện, không quá tiện tiến vào trong thành Hắc Ám, nếu không cũng chẳng cần bọn họ đi. Thông Thiên Đằng huyền linh nhất định phải đoạt lại, trước không nói tới việc Thiên Vũ học viện chúng ta mất đi trọng bảo, sợ là đến lúc đó mặt mũi cũng mất sạch.

Liêu trưởng lão trầm giọng nói:

- Dựa vào những chuyện tiểu tử kia gây ra, nếu trừng phạt quá đơn giản thì không cách nào phục chúng. Nếu có thể hoàn thành được chuyện này, đến lúc đó đương nhiên sẽ không có ai dám nói gì thêm nữa.

- Chuyện này...

Thượng Quan trưởng lão nghe vậy, một lúc lâu sau cũng không thể nói lời nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️