Đối với thân phận của một nam một nữ này, Đỗ Thiếu Phủ cũng đã được đại tỷ phổ cập, hai người đều là trưởng lão của học viện, phụ nhân có khí chất gọi là Thượng Quan Quỳnh, cũng chính là lão sư của đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, mà đại tỷ cũng chính là đệ tử thân truyền của Thượng Quan trưởng lão, là tồn tại khác biệt so với các đệ tử khác trong Thiên Vũ học viện.
Ở trong học viện, bây giờ ngoài đệ tử mới và đệ tử cũ ra, cũng có không ít đệ tử thân truyền đang đảm nhiệm chức vụ lão sư và đội chấp pháp trong học viện.
Mỹ nam tử trung niên gọi là Mộ Dung Hi, cũng đã từng là đệ tử của Thiên Vũ học viện, còn là loại đệ tử có thanh danh hiển hách, nghe nói trong Thiên Vũ học viện lúc đó cũng lưu lại không ít truyền thuyết.
Mà bây giờ Mộ Dung Hi chính là một trong số các trưởng lão phụ trách Phù Viện, theo lời Đỗ Tiểu Mạn, Mộ Dung Hi trưởng lão này có quan hệ khá thân thiết với Âu Dương Sảng, chính là trưởng bối của Âu Dương Sảng.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ hành lễ, Thượng Quan trưởng lão ôn hòa nói:
- Không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi.
Chỉ là ánh mắt của Thượng Quan trưởng lão khi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vẫn là khó nén được có chút kinh ngạc và khiếp sợ.
- Đa tạ trưởng lão.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không khách khí, trực tiếp tìm ghế ngồi xuống.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi có biết sai chưa?
Mộ Dung Hi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, con ngươi khẽ đảo, ánh mắt thì có chút quái dị.
- Hồi bẩm trưởng lão, đệ tử không biết mình sai ở chỗ nào?
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Đánh năm đệ tử cũ hai chết ba phế, lấy trộm linh quả Thanh Trúc Vận, phá hủy dược điền, bắt giữ đội chấp pháp, cướp đoạt túi càn khôn của đội viên trong đội chấp pháp. Ngươi còn không biết sai?
Mộ Dung Hi trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tên này đến hiện tại còn không tự thừa nhận bản thân mình sai, khiến cho hắn không nhịn được có chút tức giận.
- Năm đệ tử cũ kia ỷ thế hiếp người trước, còn không biết hối cải, đó chỉ là ác nhân tự có ác báo, chính bọn họ nói thực lực vi tôn, ta không có sai. Nếu lúc đó thực lực của ta không đủ, bây giờ bị chết bị thương, sợ rằng chính là ta, đến lúc đó, một cái đệ tử ký danh bị chết bị thương, xin hỏi học viện có thể giống như bây giờ làm to chuyện hay không? Chẳng lẽ đệ tử ký danh thì không phải là người sao? Đệ tử ký danh không phải là đệ tử của học viên sao? Là người có thể mặc người bắt nạt hay sao?
Đỗ Thiếu Phủ nghe Mộ Dung Hi nói vậy thì nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Hi, cười nhạt trả lời, thế nhưng trong nụ cười nhàn nhạt kia, hai con mắt lại ánh lên tia sáng vàng, lộ ra vẻ ác liệt không thể coi nhẹ.
- Chuyện này...
Mộ Dung Hi bị một loạt câu hỏi ngược nhìn thì có vẻ dửng dưng nhưng thực tế lại vô cùng ác liệt, nghẹn lại vẻ mặt có chút sững sờ, trong lòng đương nhiên hiểu rõ. Nếu là một đệ tử ký danh bị đệ tử cũ đánh cho dù là đánh chết, cuối cùng cũng chỉ là có chút trừng phạt nhẹ mà thôi, đương nhiên sẽ không làm to chuyện quá mức.
- Mặc dù mấy đệ tử cũ kia có sai, nhưng ngươi hạ thủ cũng quá độc ác đi.
Mộ Dung Hi thu hồi vẻ mặt, nhìn Đỗ Thiếu Phủ thở dài nói.
- Tôn Trí bị cướp mất điểm, thực lực không đủ, là quy củ bất thành văn của học viên, không có gì đáng trách. Nhưng xin hỏi Mộ Dung trưởng lão, nếu Tôn Trí bị cướp mất điểm, mà còn chịu bắt nạt, rồi bị thương nặng, cuối cùng còn bị đứt mất một lỗ tai. Đó chẳng lẽ không ác sao?
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ đúng mực, giọng không nhanh không chậm, tiếp tục hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Mộ Dung Hi ngẩn ngơ, bị hỏi tới không có lời nào đáp lại. Giờ phút này, sau khi hắn nghe những câu hỏi của Đỗ Thiếu Phủ, tự nhiên lại có một loại cảm giác năm đệ tử hai chết ba phế kia là chuyện hiển nhiên.
- Nhưng ngươi chống lại đội chấp pháp, cưỡng đoạt túi càn khôn, lấy trộm linh quả Thanh Trúc Vận, những chuyện này vẫn là sai chứ?
Mộ Dung Hi liếc Đỗ Thiếu Phủ, có một loại cảm giác bực bội.
- Ta không sai, nhưng đội chấp pháp muốn bắt ta, đương nhiên ta phải chạy trốn rồi. Nhưng bọn họ không buông tha cho ta, ta chỉ lấy mấy cái túi càn khôn xem như cảnh cáo, chứ không lấy đi tính mạng của bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ không nên chọc ta nữa, đương nhiên cũng không sai. Nếu bọn họ không đuổi bắt ta, ta cũng không chạy vào dược điền, cũng không gặp phải linh quả Thanh Trúc Vận. Ta vừa mới tới Thiên Vũ học viện, nên không biết đó là dược điền của học viện, cũng không biết linh quả Thanh Trúc Vận là do học viện bồi dưỡng. Ta là người bị thương nặng, thấy linh dược, lại không biết đó là đồ của học viện, cho nên lấy ăn để chữa thương, đó là bản năng của người tu luyện, đương nhiên cũng là đạo lý hiển nhiên. Xin hỏi trưởng lão, ta có sai ở chỗ nào?
Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói.
- Nói như vậy thật sự giống như là không hề sai.
Đỗ Tiểu Mạn đứng bên cạnh lẩm bẩm nói nhỏ. Nghe xong lời của Đỗ Thiếu Phủ, nàng cảm giác toàn bộ chuyện này, tam đệ không hề sai, ngược lại còn chịu không ít ủy khuất, trong lòng không khỏi trào lên chút thương cảm.
- Ngươi... Xem ra còn có cái bản lĩnh đổi trắng thay đen.
Chỉ là Mộ Dung Hi tuy bực bội tới mức khuôn mặt anh tuấn khẽ run, có chút khó coi, nhưng do bản thân là trưởng lão, còn cố kỵ Thượng Quan trưởng lão bên cạnh, chứ không đã sớm tức giận mở miệng mắng to. Tiểu tử này rõ ràng là miệng đầy ngụy biện.
- MIệng lưỡi quả nhiên bén nhọn, nhưng mà sai chính là sai, nếu ngươi cho rằng mình không sai, lúc đầu cần gì phải chạy. Ngươi chạy, chứng minh trong lòng ngươi cũng cho rằng bản thân có sai.
Thượng Quan trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, dửng dưng nói một câu.
- Chuyện này...
Đỗ Thiếu Phủ âm thầm sửng sốt một chút, không ngờ Thượng Quan trưởng lão này lại không trúng chiêu, nhất thời chỉ có thể trả lời:
- Đệ tử chạy là bởi vì tự biết học viện bất công, còn đắc tội người, nếu như bị bắt, hậu quả e rằng khó gánh, cho nên chạy là đương nhiên rồi.
- Tiểu tử nhà ngươi, ta và Mộ Dung trưởng lão đều không phải là người ngoài, nên đừng dùng miệng lưỡi bén nhọn của ngươi với chúng ta.
Thượng Quan trưởng lão căn bản không muốn nghe Đỗ Thiếu Phủ tranh cãi nữa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt:
- Ngươi có thể tới đây, chứng minh ngươi vẫn muốn lưu lại học viện đúng không?
Nghe thấy Thượng Quan trưởng lão nói tới mức độ này, dĩ nhiên Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn nói thêm gì nữa, gật đầu một cái, cho dù là vì hơn tám trăm vạn điểm trong tay, hay là vì những cái khác thì đều muốn ở lại học viện.
- Nếu ngươi còn muốn ở lại học viện, vậy thì đương nhiên là phải làm việc dựa theo quy củ học viện. Ngươi có sai, đương nhiên phải phạt, nếu không làm sao phục chúng? Năm đệ tử cũ kia, hai chết ba phế, cũng coi như ngươi đã trừng phạt bọn họ rồi.
Thượng Quan trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi đánh bại Cổ Dục, coi như lập được công lớn cho học viện, có công đương nhiên sẽ có thưởng, ta và Mộ Dung trưởng lão hội cùng các trưởng lão khác thương nghị, đến lúc đó chắc sẽ giảm nhẹ hình phạt cho ngươi, nhưng sau này ngươi không thể phạm sai lầm này nữa.
- Đa tạ trưởng lão.
Mắt Đỗ Thiếu Phủ ánh lên ý cười. Hắn nhìn ra được, Thượng Quan trưởng lão và Mộ Dung trưởng lão này đều đang hết sức che chở cho hắn.
- Ngươi đi về trước đi, người của đội chấp pháp đã không còn đuổi bắt ngươi nữa. Một lúc nữa ta và Mộ Dung trưởng lão sẽ thương nghị cùng các trưởng lão khác, nhìn xem nên xem xét thưởng phạt ngươi như thế nào.
Thượng Quan trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Khoan hãy đi, ngươi tới chỗ này với ta một chút, ta có một số việc riêng muốn nói với một mình ngươi.
Mộ Dung Hi nói chuyện, đứng dậy đi về phía sảnh ngoài.
- Tam đệ, ngươi đi trước đi, sẽ không có chuyện gì nữa đâu, nhưng sau này không nên gây chuyện ở trong học viện nữa.
Đỗ Tiểu Mạn nói, mặc dù không biết Mộ Dung trưởng lão hội tìm Đỗ Thiếu Phủ trò chuyện cái gì, nhưng nàng lại không hề lo lắng.
- Đại tỷ, ta luôn luôn hiền lành, chưa bao giờ gây chuyện, chỉ là ngại phiền phức thôi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ ánh lên ý cười, cũng đứng dậy theo Mộ Dung Hi ra ngoài sảnh.
Sau khi đưa mắt nhìn bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Đỗ Tiểu Mạn mới xoay người hành lễ với Thượng Quan trưởng lão, nói:
- Đa tạ lão sư.
- Ngươi cảm ơn ta làm cái gì, bản thân tiểu tử kia bất phàm, có lẽ các trưởng lão khác cũng không muốn xử trí hắn nữa đâu, ta cũng không làm cái gì cả.
Thượng Quan Quỳnh cười nói.
Đỗ Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn lão sư Thượng Quan Quỳnh của mình nói:
- Nhưng vẫn phải cảm ơn lão sư. Nếu không phải người vẫn luôn nói chuyện giúp tam đệ, sợ rằng bây giờ tam đệ không có lành lặn như vậy.
- Tiểu tử kia chắc cũng không bị phạt nặng đâu, nhưng học viện tự có quy củ của học viện, cũng không thể quá mức phá lệ, đoán chừng một chút trừng phạt là không thiếu được.
Thượng Quan Quỳnh nói.
Ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua tầng lá cây dầy đặc chiếu xuống tạo thành từng điểm sáng. Quần sơn nguy nga ở xa xa dưới ánh mặt trời chiếu xuống, được phủ thêm một tầng màu vàng kim, tỏ ra vô cùng nguy nga tráng lệ.
Ở một nơi trên đỉnh núi, Mộ Dung Hi đứng chắp tay, nhìn quần sơn phía trước, nói với Đỗ Thiếu Phủ sau lưng:
- Tên Đỗ Đình Hiên kia thế nào rồi, những năm nay có khỏe không?
Đỗ Thiếu Phủ đi theo Mộ Dung Hi đến đỉnh núi, trong lòng vẫn còn đang suy đoán, Mộ Dung Hi trưởng lão này sẽ nói riêng với mình chuyện gì, lúc này nghe được câu hỏi, trong lòng nhất thời cả kinh, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Hi.
- Sao nào, còn không muốn thừa nhận sao, ngươi với tên phụ thân khốn khiếp kia xảo quyệt vô sỉ như nhau.
Mộ Dung Hi quay đầu, trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, nói:
- Thân phận của ngươi ta đã sớm biết rồi, trước mặt ta không cần phải giấu giếm.
- Mộ Dung trưởng lão biết phụ thân của ta?
Đỗ Thiếu Phủ phục hồi lại tinh thần, dựa vào quan hệ với Âu Dương Sảng xem ra Mộ Dung trưởng lão này chắc là cũng biết tửu quỷ phụ thân kia.
- Nếu thời gian có thể đảo ngược, ai muốn quen biết tên khốn đó.
Lời của Đỗ Thiếu Phủ giống như chạm vào nghịch lân nào đó trong lòng Mộ Dung Hi, đặc biệt là khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đứng trước mặt, Mộ Dung Hi vô cùng kích động nói:
- Ngươi có biết hay không, nếu không phải bởi vì tên giảo hoạt Đỗ Đình Hiên phụ thân của ngươi xuất hiện, bây giờ ngươi tuyệt đối không mang họ Đỗ.
- Ta không họ Đỗ, vậy là họ gì?
Đỗ Thiếu Phủ nghi ngờ hỏi.
- Mộ Dung, ngươi là theo họ Mộ Dung của ta, mẫu thân ngươi cũng sẽ không bị tên giảo hoạt khốn khiếp Đỗ Đình Hiên kia lừa, còn...
Mộ Dung Hi càng nói càng kích động, nhưng tâm trạng là khóc không ra nước mắt.
- Ta biết, nhất định là lúc trước ngươi cũng theo đuổi mẫu thân ta, nhưng cuối cùng bị bại dưới tay phụ thân ta, đúng không?
Đỗ Thiếu Phủ lập tức hiểu ra, nhìn Mộ Dung Hi cười một tiếng, trong lòng ngược lại có chút bất ngờ nho nhỏ. Không nhìn ra tửu quỷ phụ thân lại còn có bản lĩnh như vậy.
Mộ Dung Hi nghe vậy, lập tức trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Nói bậy, cạnh tranh công bằng còn lâu ta mới thua, là do phụ thân ngươi chơi xấu. Nếu không phải hắn chơi xấu, làm sao ta lại thua, ta là người nhận thức Ngạo Đồng trước mà.