Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn qua, cô gái mặt mũi thanh tú, khí chất siêu phàm thoát tục, con ngươi đen nhánh trong suốt như dòng nước suối, y phục rộng che thân, dưới cần cổ thon dài, đôi bầu ngực nõn nà như bạch ngọc, nửa che nửa hở, một cái rãnh sâu trắng muốt như ẩn như hiện, vòng eo bó chặt không tới một vòng tay, hai chân thon dài thẳng đẹp, xinh đẹp không lời nào tả hết, chính là đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, trang phục nóng bỏng kia khiến cho không ít thanh niên xung quanh nhìn mà muốn chảy máu mũi.
- Đại tỷ, sao ngươi lại tới?
Đỗ Thiếu Phủ rất khó hiểu, hình như đại tỷ là đặc biệt tới đây chờ mình.
- Ta chờ ngươi đã mấy ngày rồi, đi theo ta đi, không cần trốn khắp nơi nữa, trừ khi ngươi thật sự muốn rời khỏi Thiên Vũ học viện.
Đỗ Tiểu Mạn nói với Đỗ Thiếu Phủ, trong hai con ngươi linh hoạt lúc này là vẻ khiếp sợ tràn lan khó mà có thể che giấu. Tình huống bên trong chiến cảnh nàng cũng đang nghe nói qua rồi, liên tục sáng tạo ra hai kỷ lục mới, đánh vỡ một cái kỷ lục cũ, một đường lao thẳng vào vị trí thứ hai trong bảng danh sách Chiến Cảnh. Đây là chuyện kinh khủng cỡ nào.
- Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ rất nghi ngờ hỏi.
- Các trưởng lão đã có biện pháp xử trí đối với ngươi, ta mang ngươi đi gặp sư phụ ta, lão nhân gia nàng sẽ nói cho ngươi.
Đỗ Tiểu Mạn nhẹ nhàng kéo Đỗ Thiếu Phủ đi về một phía, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lần trước ngươi đánh bại Cổ Dục lập được công lớn cho học viện, cho nên bây giờ học viện cũng sẽ không quá mức làm khó ngươi, trừ khi ngươi thật sự muốn rời khỏi Thiên Vũ học viện.
- Thật sự muốn rời khỏi Thiên Vũ học viện sao...
Đỗ Thiếu Phủ suy tư, lúc đầu còn thật sự có chút muốn rời khỏi Thiên Vũ học viện nhưng đoạn thời gian gần đây, mặc dù đều là trốn chạy đuổi bắt ở trong Thiên Vũ học viện, nhưng bây giờ quay đầu suy nghĩ một chút, lại có một loại cảm tình vô hình đối với Thiên Vũ học viện.
Vây bắt luân phiên, giống như đang rèn luyện bản thân, trong học viện có lão đại, lão nhị, lão tứ, còn có lão giả râu ria xồm xoàm kia, hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu, đều là người gặp được trong học viện.
Còn có Thiên Vũ phù cảnh, đây chính là địa phương lĩnh ngộ tốt, nếu thật sự rời khỏi Thiên Vũ học viện, thì sau này không có cách nào tiến vào Thiên Vũ phù cảnh lĩnh ngộ nữa.
Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ một chút, thật sự là có chút không bỏ được.
Đặc biệt, trên người hắn còn hơn tám trăm vạn điểm, nếu rời khỏi Thiên Vũ học viện, vậy thì thành đồ vô giá trị hết rồi.
- Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không thật sự muốn rời khỏi Thiên Vũ học viện đi, theo ta đi nào.
Đỗ Tiểu Mạn kéo cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ, bước rời khỏi Thiên Vũ phù cảnh.
Một luồng hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, trong không ít ánh mắt hâm mộ ở chỗ này, Đỗ Thiếu Phủ thân bất do kỷ bị đại tỷ lôi lôi kéo kéo ra khỏi Thiên Vũ phù cảnh.
- Ngược lại không tệ, hiếm khi xuất hiện một người.
Bên ngoài cửa đá của Thiên Vũ phù cảnh, một đại hán trung niên nằm nghiêng trên tảng đá lớn, nhìn bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó lại tiếp tục lim dim.
Theo đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn rời đi, dọc theo đường đi qua sự tự thuật của đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Thiếu Phủ cũng biết một ít tình huống bên trong học viện thời gian gần đây. Hình như là bởi vì lần trước mình dạy dỗ Cổ Dục của Quang Minh thần đình kia lập được công lớn cho học viện, nên trưởng lão của học viện trong thời gian này đều buông tay, cũng không tính gây khó khăn cho mình nữa.
- Đại tỷ, lần trước cái tên khốn gọi là Cổ Dục kia, không phải là ta vì học viện, mà do ta nghe nói hắn tổn thương tỷ, cho nên tức giận, lúc đó mới chạy qua dạy dỗ hắn một trận.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc với Đỗ Tiểu Mạn, nhớ tới khi còn bé, đều là mình dắt tay đại tỷ đi ra ngoài chơi, lúc này bị đại tỷ kéo, hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, không khỏi có chút cảm giác quay trở về khi còn bé.
- Cái tên nhà ngươi, sau này không nên xúc động như vậy nữa, vạn nhất ngươi đánh không lại Cổ Dục kia thì làm thế nào, nếu ngươi bị thương thì làm thế nào?
Đỗ Tiểu Mạn kéo Đỗ Thiếu Phủ đứng lại trên con đường đá.
Hai con ngươi linh hoạt trong vắt trợn trừng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhưng sâu trong ánh mắt lại là hạnh phúc.
- Yên tâm đi, tên kia còn chưa đánh lại được ta đâu. Dù sao ai dám bắt nạt đại tỷ, ta đều không bỏ qua cho người đó, ai cũng không được.
Đỗ Thiếu Phủ nghiêm nghị nói, nhìn cô gái trước mắt, nhớ lại khi còn bé đại tỷ với nhị ca chăm sóc mình.
- Không phải ai cũng có thể bắt nạt được đại tỷ, tiểu tử ngốc.
Đỗ Tiểu Mạn nghe vậy, trong mắt không kìm được xúc động, nhìn thiếu niên trước mắt, nhéo gương mặt hắn một cái, thay hắn chỉnh sửa quần áo, khóe miệng không kiềm chế được cong lên một nụ cười ôn nhu, nói:
- Những năm này, ngươi chịu không ít khổ đi?
- Không có chịu khổ, tốt vô cùng, chỉ là sau khi đại tỷ và nhị ca rời đi, thì không có ai mang ta đi chơi.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
- Ngươi lớn như vậy rồi, chớ có nghĩ tới chơi cả ngày lẫn đêm nữa, tu luyện thật tốt, đến lúc đó học có chút thành tựu, ta tin tưởng mấy người tam thúc và nhị bá cũng sẽ rất vui vẻ.
Đỗ Tiểu Mạn nhìn gương mặt trước mắt đã rút đi vẻ ngây thơ, không biết làm sao khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện bên trong chiến cảnh ta cũng vừa mới nghe nói, không hổ là con trai của tam thúc, nhưng ngươi hẳn biết tình huống của tam thúc trong học viện này đi, tạm thời cũng không nên bại lộ thân phận ra, tận lực tránh đi một chút phiền toái mới tốt.
- Ừ, ta biết.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, từ Âu Dương Sảng hắn cũng đã sớm biết tình huống của tửu quỷ phụ thân trong học viện này, cư nhiên đứng hạng nhì trong bảng treo thưởng, đó cũng không phải là nơi người bình thường có thể ghi danh.
- Sắp ngộp chết ta rồi.
Lời của Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, quần áo chỗ ngực hắn hơi ngọ nguậy một chút, một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên, sau đó ở trên vai Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một con tiểu mi hầu màu vàng nhạt, nhìn hình dáng tựa như linh đồng, vô cùng đáng yêu chọc người vui vẻ.
- Đây là...
Bất ngờ không kịp đề phòng, Đỗ Tiểu Mạn sợ hết hồn, hai mắt lập tức chăm chú nhìn tiểu mi hầu lóng lánh trong suốt trên đầu vài Đỗ Thiếu Phủ, sau đó trong mắt liền hiện lên vẻ yêu thích, nói:
- Tiểu mi hầu thật là đáng yêu, Thiếu Phủ, ở đâu ngươi có con tiểu mi hầu này?
- Đỗ Tiểu Yêu, ngươi xem, ngươi chính là một con khỉ đó.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lập tức nhìn Đỗ Tiểu Yêu trên vai mình nói, bộ dạng chính là cười trên sự đau khổ của người khác.
- Ta không phải con khỉ, ta tuyệt đối không phải con khỉ.
Đỗ Tiểu Yêu lập tức phát điên, nó thật sự không thừa nhận bản thân là một con khỉ.
- Còn biết nói chuyện, cường giả Thú Hậu cảnh?
Nghe vậy, Đỗ Tiểu Mạn khiếp sợ, yêu thú có thể nói được tiếng người, đó đều là những yêu thú đạt tới tu vi Thú Hậu cảnh mới có thể làm được.
- Đại tỷ, Đỗ Tiểu Yêu không phải yêu thú, nói rất dài dòng, sau này ta sẽ nói rõ cho tỷ.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Đỗ Tiểu Mạn, trong lúc nhất thời cũng không cách nào giải thích rõ sự tồn tại của Đỗ Tiểu Yêu.
- Không phải yêu thú sao, nhìn rất giống đó, nhưng mà thật đáng yêu.
Đỗ Tiểu Mạn nói, nhìn Đỗ Tiểu Yêu, càng xem càng thích, sau đó mới nhớ tới chính sự, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Chúng ta đi thôi, ta mang ngươi đi gặp sư phụ ta và Mộ Dung trưởng lão trước.
- Ừ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, dọc theo đường đi hỏi một vài tình huống của Âu Dương Sảng.
Trước đây không lâu từ chỗ Lý Tuyết, Đỗ Thiếu Phủ biết được Âu Dương Sảng đã ở biên giới ngộ đạo nên đã bế quan lĩnh ngộ, lúc này từ chỗ đại tỷ mới biết thêm, Âu Dương Sảng còn chưa có xuất quan, thời gian tiến vào trong ngộ cảnh cũng không ngắn.
Còn về tình huống của Đái Tinh Ngữ, Đỗ Tiểu Mạn cũng không biết quá nhiều, cho nên Đỗ Thiếu Phủ cũng không hỏi thăm được gì thêm.
Chỉ biết là Đái Tinh Ngữ hẳn là an toàn, chuyện này cũng làm cho Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn yên tâm, tình huống cụ thể của Đái Tinh Ngữ, cũng chỉ có thể chờ sau khi Âu Dương Sảng xuất quan mới có thể biết được.
Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ cũng nói đại khái một lần cho Đỗ Tiểu Mạn biết tình hình Thạch thành lúc trước, còn có tình huống gặp phải nhị ca Đỗ Vân Long ở trong Lan Lăng phủ, không ít chuyện khiến cho Đỗ Tiểu Mạn khi nghe xong thì chân mày nhíu lại thật chặt.
- Xem ra những năm này, chuyện xảy ra cũng không ít, chờ đoạn thời gian này qua đi, ta cũng sẽ trở về xem một chút mới được.
Đỗ Tiểu Mạn khẽ thở dài, giống như nàng đã đi thật nhiều năm chưa từng trở về.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói:
- Đúng là nên về xem một chút đi, đại bá cũng nhớ tỷ.
- Đúng rồi Thiếu Phủ, chuyện của Đỗ gia, ngươi biết được bao nhiêu?
Đột nhiên, Đỗ Tiểu Mạn hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ gia, Đỗ gia chúng ta sao?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt một lúc, có chút không rõ ý hỏi.
- Đỗ gia, Đỗ vương phủ, Thạch Long đế quốc.
Đỗ Tiểu Mạn nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lần này đứng thứ hai và thứ ba trong nhóm học sinh mới là Đỗ Trì và Đỗ Vân Hân đều là người của Đỗ vương phủ. Lần trước, thời điểm người của thần điện Quang Minh và người của đế quốc Thạch Long tới học viện, cũng có người của Đỗ gia đi theo tới.
- Đỗ vương phủ, nghe có vẻ như thật sự lợi hại, nhưng chuyện ta biết cũng không quá nhiều.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu.
- Hô...
Đỗ Tiểu Mạn hít sâu một hơi, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đỗ vương phủ có quan hệ rất sâu với Đỗ gia chúng ta, sau khi rời Thạch thành ta cũng mới biết được, lúc trước khi tam thúc ở học viện hay là ở đế đô của Thạch Long đế quốc, cũng đã từng có quan hệ rất sâu với Đỗ vương phủ.
- Có liên quan tới cha ta, có liên quan tới Đỗ gia ta, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe thấy đại bá và nhị bá nhắc qua?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lập tức tò mò, đặc biệt là chuyện này còn có quan hệ với tửu quỷ phụ thân kia.
- Chuyện của Đỗ gia đến lúc đó ta lại nói cho ngươi biết sau, tóm lại gặp phải người của Đỗ gia, ngươi không nên quá tín nhiệm.
Đỗ Tiểu Mạn nói xong, nhìn một tòa đình viện phía trước nói tiếp:
- Chúng ta đến nơi rồi, đi gặp trưởng lão trước đi.
Đỗ Thiếu Phủ theo ánh mắt của Đỗ Tiểu Mạn nhìn qua, ở giữa núi rừng xanh ngát, đường đá cổ xưa ngang dọc, một đình viện theo phong cách cổ xuất hiện ở phía trước.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ theo Đỗ Tiểu Mạn đi vào đình viện.
Đỗ Tiểu Yêu đã sớm nhảy khỏi đầu vai Đỗ Thiếu Phủ, cũng không biết là đã đi đâu mất rồi.
Trong phòng khách nhỏ của đình viện, bố trí đơn giản, trước cửa có lư hương nghi ngút khói, một luồng hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, mấy bức tranh sơn thủy đậm mực, lộ ra mấy phần nhã thú.
Trong phòng khách nhỏ, có hai người ngồi ngay ngắn, sau khi Đỗ Thiếu Phủ và Đỗ Tiểu Mạn đi vào phòng khách nhỏ, ánh mắt của một nam một nữ đó đồng loạt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Bái kiến lão sư, bái kiến Mộ Dung trưởng lão.
Đỗ Tiểu Mạn cúi người hành lễ, ý bảo Đỗ Thiếu Phủ cũng hành lễ, ôn nhu nói:
- Thiếu Phủ, đây là Thượng Quan trưởng lão và Mộ Dung trưởng lão, không được vô lễ.
- Bái kến hai vị trưởng lão.
Đỗ Thiếu Phủ hơi khom người, không mất lễ phép, lại không quá khách khí, đánh giá hai người. Nam tuổi hơn bốn mươi, nhưng cực kỳ anh tuấn, tuyệt đối là mỹ nam tử, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng lay động, càng thêm vẻ phiêu dật.
Người nữ kia mặc trang phục phụ nhân màu tím, khí chất tản ra không hề tầm thường, khí tức trên người được thu liễm nhưng vẫn khiến người khác cảm giác bị áp chế, tu vi thực lực không cạn.