- Ầm...
Ngày thứ mười một, trong Chiến cảnh tầng thứ năm, trước người của Đỗ Thiếu Phủ, bản thể của ngọn núi tiểu yêu lơ lửng hiện ra, bùa chú bí văn lóe lên loá mắt, sau đó hóa thành thể tích khổng lồ mười mấy trượng.
Ngọn núi xoay tròn, mơ hồ giao hòa với ảo ảnh Mạch hồn ở phía sau Đỗ Thiếu Phủ.
- Vù vù vù...
Giờ phút này, tia sáng chói mắt vô cùng vô tận bạo phát ra, bùa chú bí văn chói mắt không gì có thể so sánh nổi, giống như mặt trời nhô lên cao, vào lúc này ngọn núi khổng lồ dường như là cường hãn đến trình độ kinh khủng nhất, uy năng như vậy làm cho toàn bộ không gian run rẩy kịch liệt, lại giống như muốn trấn áp phá hủy một mảnh không gian này.
Trên ngọn núi, bùa chú bí văn quanh quẩn, sau đó không ngừng biến hóa, ánh sáng chói mắt giống như thác nước trút xuống.
Cuối cùng, ở trong biến hóa quỷ dị, ngọn núi khổng lồ kia bắt đầu biến hóa, có tinh khí sinh mạng chí cường đang thức tỉnh, đang sinh trưởng.
- Ầm ầm ầm...
Có dao động cường đại từ trên ngọn núi khổng lồ lan tràn ra, giống như gió bão, làm cho toàn bộ không gian run rẩy kịch liệt.
Mà lúc này trong toàn bộ Chiến cảnh đều bắt đầu lay động, tất cả học sinh đang ở trong các tầng Chiến cảnh đều có thể cảm giác được động tĩnh kinh người không biết từ chỗ nào truyền đến, tự dưng khiến người ta kinh hãi bất an.
- Ngao!
Tiếng hét dài kinh thiên, ngọn núi khổng lồ chuyển động, ánh sáng chói mắt đến mức không có cách nào nhìn thẳng phát ra.
Giờ phút này, toàn bộ không gian đều tối sầm xuống, cũng chỉ có trên ngọn núi trở thành ánh sáng duy nhất, một khí tức sinh mạng cường đại bắt đầu phun trào.
Sau đó, lại ở trong tia sáng chói mắt này, ngọn núi chuyển động, hóa thành một con vượn cực lớn.
- Ngao...
Con vượn rít gào, ánh sáng chói mắt, toàn thân nó đều có bùa chú bí văn bao vây, nhìn qua trong suốt lấp lánh. Với hào quang bao vây, thân thể nó giống như là đang tiếp nhận năng lượng thử thách của thiên địa, đang không ngừng biến hóa, toàn thân tràn ngập năng lượng khủng khiếp, nhưng vẫn đang tiếp tục lột xác.
Bùa chú bí văn diễn sinh không ngừng, ngọn núi diễn sinh thành con vượn với sức sống bừng bừng, khai thông thiên địa, cho người ta một loại cảm giác giống như lúc thiên địa sơ khai, vạn vật mới bắt đầu vậy, mà giờ phút này, Mạch hồn của Đỗ Thiếu Phủ vẫn liên kết với con vượn do ngọn núi diễn sinh ra, cũng trầm tĩnh ở bên trong một loại không gian kỳ lạ huyền diệu.
Không gian hư vô mờ ảo, mây tía trôi, ánh sáng chói mắt bao quanh.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác mình lúc này đabg lột xác, lột xác giống như Niết Bàn vậy.
Cảm giác này lại giống như học viên mới trải qua luân hồi, lĩnh ngộ, huyền diệu hưởng thụ nói không nên lời, từ đó về sau, có thể nhìn thấu được tất cả áo nghĩa giống như nhìn thực chất.
Giữa không trung, bóng dáng con vượn tiếp nhận năng lượng thử thách của thiên địa, toàn thân vẫn không ngừng trong suốt lấp lánh, thật lâu sau, phù văn khắp bầu trời không ngừng tràn vào bên trong thân thể nó, năng lượng tràn ngập trong cơ thể, không gian xung quanh có gợn sóng cuộn trào mãnh liệt nhộn nhạo tràn ra.
Cuối cùng, con vượn rơi xuống đất, toàn thân có ánh sáng màu vàng rạng rỡ, phần lông trên đầu của nó lại có sắc thái sặc sỡ, hai tròng mắt linh động, giống như linh đồng trời sinh, cúi xuống nhìn tất cả, khí thế khủng khiếp bạo phát ra dường như là có thể quét ngang khắp nơi, trấn áp tất cả.
Khi tất cả bình phục lại, bóng dáng của con vượn thu nhỏ lại, ánh sáng nội liễm, hóa thành một con khỉ nhỏ có kích thuocs không bằng trẻ sơ sỉnh.
Con khỉ cực nhỏ, chỉ lớn khoảng hai hai bàn tay, lớp da toàn thân lộ ra màu vàng kim trong suốt lấp lánh, nhưng trên đỉnh đầu lại có phần lông với sắc thái sặc sỡ, mà không phải đơn thuần là màu vàng kim.
Con khỉ màu vàng kim thu lại khí tức trên người, sau đó con mắt linh động chăm chú nhìn ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ, lông mi thật dài thật dày hơi chớp chớp, bao trùm ở trên đôi mắt sáng ngời lại thâm sâu thúy, đôi mắt có màu vàng nhạt khiến người ta không ngừng muốn nắm lấy, tăng thêm một phần cảm giác thần bí, càng lộ ra một loại phong độ tôn quý.
Giữa chân mày của nó có ấn ký nhỏ màu vàng kim, giống như ngọn lửa lóe lên, càng thêm huyền ảo, sau đó lại lập tức từ từ nội liễm.
Nhưng vẫn ở giữa mi tâm vẫn lưu lại ấn ký nhợt nhạt, cẩn thận nhìn lại giống như là một ngọn núi có hình năm ngón tay.
- Vù vù vù...
Thật lâu sau, ánh sáng màu vàng kim trên toàn thân Đỗ Thiếu Phủ thu lại, ảo ảnh ngọn núi hóa thành bùa chú bí văn chui vào bên trong thân thể, tất cả thu lại ẩn vào trong cơ thể biến mất.
Lúc này, bên trong không gian Chiến cảnh tầng thứ năm, tất cả đều yên lặng trở lại.
- Ầm ầm ầm!
Theo khí tức toàn thân thu lại, bên trong toàn bộ Chiến cảnh tầng thứ năm, không gian chợt ầm ầm run rẩy kịch liệt, trên bầu trời có một tia sáng chói mắt chiếu xuống, trực tiếp bao phủ ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ, phù văn chói mắt mang theo một uy áp mênh mông cuồn cuộn truyền ra.
- A...
Nhìn thấy biến hóa bên trong không gian này, ánh mắt của con khỉ nhỏ cũng lập tức nhìn tới trên người của Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ, Mạch Động cảnh vương!
Theo tia sáng chói mắt kia bao phủ ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, trên màn ánh sáng có hàng chữ phù văn lớn lóe lên.
Giờ phút này, không gian toàn bộ các tầng trong Chiến cảnh run rẩy kịch liệt, ánh sáng bao phủ, hàng chữ phù văn lớn cũng hiện lên ở trong đó.
- Đỗ Thiếu Phủ, Mạch Động cảnh vương!
Trong Chiến cảnh, mọi người nhìn vào hàng chữ phù văn phía trên trên màn phù văn ánh sáng, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
- Đỗ Thiếu Phủ này hình như là lại lập ra kỷ lục mới rồi.
- Không biết Đỗ Thiếu Phủ ở bên trong tầng thứ năm lại làm cái gì, không ngờ lại lập ra kỷ lục mới.
Mọi người chắt lưỡi, không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ này lại bất ngờ lập ra kỷ lục mớ, Chiến cảnh thừa nhận Mạch Động cảnh vương, như vậy hắn được coi như là tồn tại vô địch ở bên trong Mạch Động cảnh, đây là một loại khẳng định tuyệt đối.
- Phần phật...
Ánh sáng bao phủ, Đỗ Thiếu Phủ lại cảm giác được thẻ tích điểm của mình đang biến hóa. Hắn lập tức mong đợi móc thẻ tích điểm ra xem. Chỉ thấy lúc này trên thẻ tích điểm, con số hơn hai trăm bốn mươi vạn điểm đã trong nháy mắt biến thành biến thành hơn ba trăm sáu mươi vạn, lại được thưởng thêm tới một trăm hai mươi vạn điểm.
Ban đầu trước khi tiến vào bên trong thế giới phù văn của tiểu yêu, Đỗ Thiếu Phủ nhớ rõ điểm trên thẻ tích điểm của mình chắc là hai trăm năm mươi vạn lẻ mười điểm, ít điểm chắc hẳn cũng bị trừ đi trong Chiến cảnh mấy ngày qua.
- Ai nói trong Chiến cảnh lưu lại kỷ lục rất khó chứ? Thật ra cũng không khó chút nào.
Nhìn vào số điểm ở bên trên thẻ tích điểm, khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ lại hiện ra ý cười. Hắn cũng không nhịn được lộ ra một thần sắc thoả mãn, hắn cảm giác ở trong Chiến cảnh lưu lại gọi là kỷ lúc này, thật ra cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Nếu như lúc này có người nào biết được Đỗ Thiếu Phủ nói ra những nói như vậy, sợ sẽ kích động có lòng muốn độn thổ. Đây quả thực chính là tiết tấu không để cho người khác sống nữa rồi.
- Vù!
Sau khi thu hồi thẻ tích điểm, Đỗ Thiếu Phủ từ trong bụng phun ra một hơi, trong ánh mắt sáng ngời của hắn có một ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, sau đó lập tức nội liễm, ánh mắt hắn nhìn vào phía xa, có một loại cảm giác giống như mọi thứ trở lại nguyên trạng vậy.
Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng cố gắng kìm chế đột phá, ngược lại cọ rửa thân thể, khiến cho tu vi trở nên vững chắc. Nhưng vào lúc này trong cơ thể hắn lại có một cảm giác thoải mái không tả nổi, làm cho trong cơ thể vui sướng vô cùng, hắn không nhịn được muốn hét lớn một tiếng.
- A...
Chỉ là lập tức Đỗ Thiếu Phủ còn chưa có hét lớn một tiếng, mà đã vội hét thảm một tiếng. Nhất thời hắn xoa phía sau gáy của mình chân chợt lui về phía sau, đầu hắn cũng giống như muốn bị đập nổ vậy.
Sau khi chợt lui lại, Đỗ Thiếu Phủ xoay người, nhất thời trong mắt hắn nhìn thấy con khỉ nhỏ kia đang đứng ở phía sau mình.
Con khỉ nhỏ toàn thân là màu vàng kim giống như trong suốt lấp lánh vậy, ánh mắt nó linh động, con ngươi mắt màu vàng kim thâm thúy sáng ngời, vừa thần bí lại vừa tôn quý, càng nhìn càng giống như là một tiểu nam đồng vậy, hoàn toàn không giống như là con khỉ con.
- Phần đầu có phòng ngự quá mức yếu, sau này cẩn phải tu luyện đầu nhiều hơn một chút.
Con khỉ nhỏ nói, mắt nó trợn trừng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, bộ dạng ta đây là vương giả tôn quý, có vẻ như đang làm ra vẻ người lớn, nhưng âm thanh cực kỳ trẻ con. Đó cũng chính là âm thanh của tiểu yêu mà Đỗ Thiếu Phủ vẫn quen thuộc.
- Ngươi là tiểu yêu? Ngươi thế nào lại biến thành một con khỉ như vậy?
Đỗ Thiếu Phủ đưa một tay xoa phần gáy bị đnáh đau của mình, hắn có phần nghẹn họng nhìn trân trối vào con khỉ nhỏ, âm thanh này là giọng nói của tiểu yêu, không sai được.
Chỉ có điều bản thể của tiểu yêu chính là Thần thạch, Đỗ Thiếu Phủ nghi ngờ bản thể của tiểu yêu hiện tại thế nào lại hóa thành hình dạng của một con khỉ nhỏ, hắn cảm thấy có chút chấn động kinh ngạc nhìn vào con khỉ nhỏ, quát to:
- Tiểu yêu, ngươi vừa rồi vì sao lại đập ta?
- Ngươi mới là con khỉ, ta chính là Xích Khào Mã Hầu.
Tiểu yêu trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ nói, nó làm sao lại là khỉ, khỉ làm sao có thể đánh đồng với nó được, nó liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ta cũng không phải cố ý đập ngươi, ta chỉ là muốn thử xem cường độ thân thể của ngươi thế nào mà thôi. Nhưng thật sự phải nói là có chút yếu quá, hoàn toàn không chịu được đánh!
- Ngươi...
Đỗ Thiếu Phủ hung hăng trừng mắt với con khỉ nhỏ, sau đó trong lòng hắn thầm nghi ngờ, tất cả yêu thú trên Thiên thú bảng và trên Địa thú bảng hắn đều đã xem qua một lần, hình như trên đó cũng không có một loại nào là Xích Khào Mã Hầu tồn tại cả. Hắn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Xích Khào Mã Hầu là gì? Ngựa khỉ, thì vẫn giống như là khỉ thôi.
- Ta tuyệt đối không phải con khỉ.
Tiểu yêu sắp nổi giận tới mức nổ tung.
- Được rồi, không quan tâm ngươi có đúng là con khỉ hay không, như vậy có quan hệ gì, vậy sau này vẫn là đổi cho ngươi một cái tên khác đi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào tiểu yêu nói.
- Vì sao ta lại phải đổi tên?
Tiểu yêu kháng nghị, nó thật vất vả mới quen được cái tên tiểu yêu, nó tuyệt đối không muốn lại phải đổi tên đâu.
- Bởi vì ngươi cũng là hầu tử, tất nhiên là phải thay đổi một cái tên khác, nghe có vẻ êm tai hơn một chút.
Đỗ Thiếu Phủ nói với tiểu yêu:
- Ngươi cảm thấy họ Tôn thế nào, tôn tiểu yêu, ta cảm giác thật sự không tệ.
- Không được, ta không thích, ta không cần họ Tôn, sâu bên trong ký ức của ta hình như là có một họ Tôn, ta mới không cần họ Tôn.
Tiểu yêu kháng nghị nói.
- Thật không...
Đỗ Thiếu Phủ không thể làm gì khác hơn là là nhịn đau không cần cái tên tôn tiểu yêu này, sau đó hắn quan sát tiểu yêu, nói:
- Vậy thì họ Đỗ đi, họ Đỗ giống như ta, sau đó ngươi chính là một thành viên của Đỗ gia chúng ta, Đỗ tiểu yêu. Ngươi cảm thấy như thế nào?
- Đỗ tiểu yêu.
Tiểu yêu thì thào lẩm bẩm, cảm giác cái tên này dường như là cũng không tệ lắm. Nó lập tức nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nó rất sợ sau khi nó không đồng ý, còn có thể bị hắn đặt cho vài cái tên không ra gì khác. Nó trợn trắng hai mắt, nói:
- Đỗ Tiểu Yêu thì Đỗ Tiểu Yêu.