Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 265: Quỷ trảo chạy trốn

Chương Trước Chương Tiếp

- Thực lực thật kinh khủng. Quả nhiên bá đạo, thật đáng sợ!

Bên trong khu an toàn, có không ít ánh mắt sợ hãi. Lên đến tầng thứ tư của chiến cảnh, đều là học sinh đứng đầu trong Thiên Vũ học viện, mỗi người đều là người nổi tiếng.

Với những người này, bình thường muốn khiến bọn họ bội phục một người, tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Nhưng không hề nghi ngờ, lúc này, bọn họ đều bị Đỗ Thiếu Phủ thuyết phục!

- Ngao!

Tiếng thú gào truyền ra, một con Yêu Ưng cực lớn vỗ cánh bay qua trời cao, khí tức mênh mông điên cuồng phun ra. Dựa vào khí tức mênh mông, ít nhất cũng ở tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh đỉnh phong. Nó vỗ cánh, lợi trảo xé rách trời cao, dường như muốn phá vỡ không gian.

- Diệt!

Đỗ Thiếu Phủ đứng yên, mắt nhìn móng Yêu Ưng xé rách trời cao, hoàn toàn không chút sợ hãi, trực tiếp nắm chặt nắm đấm thành quyền nhìn móngYêu Ưng sắc bén một. Trực tiếp công kích.

Ầm ầm ầm!

Giống hệt với người khổng lồ nham thạch cực lớn lúc nãy, Yêu Ưng trực tiếp bị hắn bẻ gãy, nghiền nát phá hủy không còn, ngay cả phù văn cũng bị vỡ nát.

- Ngao ngao!

Nhưng cùng lúc phù văn Yêu Ưng vỡ nát, từ trên không trung, hai Yêu Lang cực lớn đáp xuống, rít gào dữ tợn, dường như muốn xé nát Đỗ Thiếu Phủ thành mảnh nhỏ.

Đỗ Thiếu Phủ không sợ, hai tay giống như hai con rồng vượt biển, trước nắm đấm, bùa chú bí văn màu vàng kim quanh quẩn, đứng yên. Lại một lần nữa, dễ như lật bàn tay chấn nát hai Yêu Lang khổng lồ.

Xì xì xì!

Giữa không trung, mười sáu mặt trận kỳ lướt qua, lan tràn sóng dao động kinh người, lập tức xuất hiện ở khoảng trống bốn phía xung quanh Đỗ Thiếu Phủ.

Ầm ầm!

Khi mười sáu mặt trận kỳ biến mất ở khoảng không xung quanh. Trên không trung, cuồng phong lập tức gào thét, không gian hỗn loạn, phù văn lan tràn xung quanh khoảng không.

Không gian xung quanh bị không khí dao động kịch liệt. Đột nhiên không gian run rẩy, một phù trận lợi hại xuất hiện ở giữa không trung, bao vây Đỗ Thiếu Phủ bên trong.

Phù trận xuất hiện, che khuất bầu trời, năng lượng cuồng bạo giống như trận gió xoáy kinh khủng, hung bạo nhất. Nó gào thét mang theo tất cả cuốn bay, uy năng khiến mọi người run như cầy sấy!

- Phù trận tứ tinh viên mãn, người có tu vi Vũ Hầu cảnh sơ đẳng cũng chưa chắc có thể phá vỡ, trừ phi là người tinh thông phù trận.

- Có người nói hai người Bất Điểm Sơn Hà tướng quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan trước đây ở tầng thứ tư này bị nhốt trong phù trận tứ tinh viên mãn dùng tròn hai mươi bốn canh giờ mới phá trận.

- Không biết Đỗ Thiếu Phủ cần bao lâu mới có thể phá trận.



Dãy núi trải dài, cây cối sum xuê, vách núi cao chót vót. Dòng sông rộng lớn, dãy núi cheo leo xanh thẳm.

Ngọn núi khổng lồ, trên đỉnh núi mây mù lượn quanh. Đường lên đỉnh núi uốn lượn quanh co, trong núi có rừng cây. Lúc này, có khoảng ba mươi người lẳng lặng nằm rạp ghé vào trong bụi cỏ, nín thở, một tia khí tức cũng không phát ra.

Nhưng dưới bầu không khí này khiến toàn bộ không gian chìm vào yên tĩnh.

Cực kỳ yên tĩnh, xung quanh dãy núi, không có chim bay, động vật ngủ đông, cảm giác bầu không khí cực kì yên tĩnh. Chim bay, cá nhảy đều cuộn tròn thân thể ở bụi cây trong sơn động, không dám vọng động.

Thời gian từ từ trôi qua, một lúc lâu sau, gần ba mươi người vẫn nằm rạp nằm trên mặt đất, một tia khí tức đều không phát ra.

Xuy xuy.

Cuối cùng, phía trước có động tĩnh, trong sơn động trên ngọn núi, bắt đầu có bóng người đi ra. Sau đó, chừng mười bóng người xuất hiện trong tầm mắt hơn trăm người đang mai phục, khiến khí tức của mọi người nhất thời dao động, mỗi người cầm chặt binh khí trong tay.

Từ trong sơn động, có khoảng mười người đi ra, trên vai đều mang huy hiệu của Thiên Vũ học viện. Dẫn đầu là đại hán gần năm mươi tuổi, phía sau có khoảng hai mươi người thì hơn nửa đều là thanh niên nam nữ, đều là học sinh hoăc đạo sư của Thiên Vũ học viện.

Ra ngoài sơn động, khóe miệng đại hán dẫn đầu khẽ cười, ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Đột nhiên một đạo tia sáng chói mắt hiện lên trước mắt.

- Có binh khí, mọi người cẩn thận, có người mai phục.

Khi tia sáng chói mắt hiện lên, sắc mặt đại hán trung niên dẫn đầu nhất thời khiếp sợ, phất tay, phù văn điên cuồng phun ra. Lập tức, năng lượng mang ánh sáng màu vàng chói mặt tập trung trong tay hắn, sau đó trực tiếp đánh về phía bên trong rừng cây rậm rạp.

Xuy!

Khi năng lượng ánh sáng màu vàng hạ xuống, trong rừng cây rậm rạp, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên, ngay lập tức một phù văn năng lượng ánh sáng cũng đồng thời phóng lên trời. Hai người đột nhiên va chạm vào nhau.

Vù vù vù!

Hai cỗ năng lượng va chạm vào nhau, trong phút chốc, chấn động không trung, hai cỗ năng lượng theo đó vỡ nát hóa thành hư vô.

- Không hổ danh là Dư Danh trưởng lão của Thiên Vũ học viện, thực lực không tồi.

Theo năng lượng tiêu tan, bên trong rừng rậm, một tiếng cười lạnh giống như rắn độc truyền đến. Sau đó, một bóng dáng màu đen từ trong rừng rậm bay lên trời, lập tức xuất hiện giữa không trung.

Đầu người này đeo mặt nạ bảo hộ, không nhìn rõ dáng vẻ, nhưng hai mắt lại là hiện lên hàn ý nhàn nhạt, giống như độc xà, âm u lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ.

Vèo vèo . . .

Cùng xuất hiện với hắn, phía sau có khoảng ba mươi người đều bay lên, lơ lửng giữa không trung. Thực lực thấp nhất trong bọn họ là tu vi Mạch Linh cảnh sơ đẳng, tất cả đều mang mặt nạ bảo hộ, không nhìn rõ dáng vẻ.

Hơn mười người nắm chặt binh khí, từng người toát lên sát khí tanh mù máu. Không khó nhận ra, bình thường họ đều liếm máu trên mũi đao để sống. Sát khí tanh mùi máu trên những người như vậy không thể che giấu được.

- Các ngươi là ai, dám xông vào Thiên Vũ học viện. Thật to gan!

Đại hán dẫn đầu nhìn vào hơn mười người đeo mặt nạ đều không nhìn rõ dáng vẻ của họ, sắc mặt nhất thời đại biến, nghiêm túc quát to:

- Đây là phạm vi của Thiên Vũ học viện, không muốn chết thì nhanh cút!

- Khà khà, Dư Danh trưởng lão cần gì nói như lời của đứa trẻ con ba tuổi. Dù đây là phạm vi của Thiên Vũ học viện, dù ngươi lập tức thông báo cường giả của Thiên Vũ học viện đến đây, sợ rằng ít nhất cũng mất một hai canh giờ. Khi đó các ngươi đã chết rồi.

Người áo đen dẫn đầu cười lạnh, giống như đã nắm chắc phần thắng, đôi mắt không thèm che giấu sự âm lãnh, uy nghiêm đáng sợ, quét qua người của Thiên Vũ học viện, cuối cùng hai mắt âm hàn nhìn chằm chằm đại hán dẫn đầu, cười lạnh nói:

- Dư Danh, giao ra bảo vật các ngươi vừa thu nhận, chúng ta cũng không cần động thủ. Nói thật, ta cũng không muốn giết quá nhiều người của Thiên Vũ học viện, ta chỉ muốn bảo vật.

- Làm sao ngươi biết được?

Sắc mặt của đại hán trung niên lại lần nữa trở nên khiếp sợ. Đây tuyệt đối là tin tức bảo mật, hắn cũng vừa mới có được bảo vật, đang định mang về học viện. Thật không nghĩ tới, chưa gì đã bị lộ tin tức về bảo vật. Những người này mai phục ở đây, chứng minh bọn họ đã sớm có được tin tức nên.

Ầm ầm ầm . . .

Đại hán trung niên vừa dứt lời. Trong sơn động, truyền ra tiếng nổ trầm thấp, mơ hồ kèm theo tiếng kêu la thảm thiết truyền ra.

- Không ổn, trong mỏ Huyền thạch đã xảy ra vấn đề.

Ánh mắt tất cả học sinh của Thiên Vũ học viện đều nghiêm trọng, sắc mặt của đại hán trung niên dẫn đầu càng khó xử. Quay đầu lại nhìn vào trong sơn động, từng sóng khí dao động khủng khiếp. Sau đó một bóng người gầy từ trong sơn động từ từ xuất hiện.

Đó là một lão nhân cực kì gầy, khoảng năm mươi tuổi, chỉ còn da bọc xương, hai tròng mắt bên trong sâu đến viền mắt, trong mắt hiện lên chút màu đỏ. Hai tay vẫn cột một sợi dây xích, nhưng đôi tay khô lại giống như Quỷ Trảo.

- Khà khà . . . Không cần vào xem, người ở bên trong đều đã chết hết, Dư Danh, ngươi nghĩ rằng ta dễ đối phó như vậy, phong ấn hơn nửa thực lực của ta, để ta đi đào móc huyền thạch. Nhưng ngươi không biết, công pháp tu luyện của lão phu không có khả năng bị phong ấn đơn giản như vậy.

Lão già gầy gò từng bước đi ra, khi xuất hiện ở cửa động, đôi tay khô gầy giống như Quỷ Trảo, bí văn bùa chú chi chít tuôn ra, xích sắt trong tay trực tiếp hóa thành mảnh vụn, tan biến.

- Không ổn, Quỷ Trảo trốn ra rồi, tất cả mọi người chạy mau.

Đại hán trung niên đang nói nhanh chóng cúi xuống, bắn đạn tín hiệu trong tay lên trời, vang vọng giữa không trung.

- Khà khà, không kịp đâu, người của Thiên Vũ học viện có tới cũng không thể cứu được ngươi.

Lão già gầy gò cười lạnh, ánh mắt ngập tràn hàn ý, căn bản không có dự định buông tha bất kì ai. Lão cười lạnh, bàn chân giẫm xuống đất, bóng người hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt nhanh về phía người thanh niên Thiên Vũ học viện gần nhất.

Vù vù. . .

Người thanh niên của Thiên Vũ học viện nhanh chóng lui về sau, vòng sáng huyền khí lập tức điên cuồng phun ra bao trùm toàn thân.

- Không biết tự lượng sức mình.

Lão già gầy gò âm trầm cười lạnh, phất tay, trảo ấn lướt qua, bí văn bùa chúđiên cuồng phun ra, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người thanh niên kia. Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp, trảo ấn xé rách vòng ánh sáng phòng ngự của thanh niên, sau đó xuyên thủng ngực người thanh niên.

- Xông lên, giết tất cả đám người bọn học, không để lại một tên nào.

Người áo đen đeo mặt nạ dẫn đầu quát lên một tiếng chói tai, trực tiếp đánh về phía người trung niên tên Dư Danh trưởng lão.

- Giết!

Theo bóng người áo đen đeo mặt nạ nhào ra, phía sau mảng lớn tiếng xé gió truyền đến, hàn quang trong mắt bắn ra. Hơn mười người xông lên, ánh mắt đều âm u sát phạt, ra tay không hề khách khí.

- Toàn lực ra tay, liều mạng với bọn họ!

Trong đám người của Thiên Vũ học viện, có người hét lớn, nhất thời liều mạng chống đỡ.

Từng huyền khí hùng hồn bạo dũng phát ra, rút ra binh khí, phù văn thoáng động, khí thế mạnh mẽ khiến núi rừng xung quanh cuốn lên, kình khí mang tất cả cuốn lên cao, cát bay đá chạy, không ít đại thụ che trời bị bẻ gẫy, đá lớn vỡ nát.

Trong phút chốc, hai bên xông lên chém giết nhau, từng huyền khí khác biệt dâng lên, phù văn thoáng động, các loại màu sắc hội tụ vào một chỗ nhanh chóng bắn lên trời, giống như pháo hoa, nhưng lại ẩn chứa năng lượng khủng khiếp, cực kỳ khủng khiếp.

Cứ thế trong chém giết kinh người, sợ rằng không ít người thực lực đều đến tu vi Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh và viên mãn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️