- Chúng ta không nên đi, nếu tiểu tử kia ở bên trong chiến cảnh, vậy hãy để hắn xông vào chiến cảnh một lần. Thử xem có thể sáng tạo ra kì tích gì hay không đã.
Thượng Quan trưởng lão nói với mọi người:
- Nếu chúng ta đi, ta dám cam đoan sẽ trực tiếp doạcho tiểu tử kia sợ hãi.
- Để tiểu tử kia xông vào chiến cảnh, bên trong chiến cảnh, chờ đợi cũng không dài.
Ánh mắt Mộ Dung Hi khẽ chớp nói.
Bên trong khe núi, một con trăn lớn phóng lên cao, phun ra ngọn lửa nóng rực, đốt cháy mọi thứ.
- Diệt!
Bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ lướt qua, bàn tay đánh vung lên, ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, nhất thời đem ngọn lửa kia vỗ tan. Năm ngón tay nắm lại, bỗng nhiên đánh ra một quyền, ầm ầm, trực tiếp đánh vào phần đầu dữ tợn của con trăn lớn, đánh nó tan thành phù văn tiêu tan khắp trời.
Khi phù văn tiêu tan khắp trời, bóng người của Đỗ Thiếu Phủ cũng biến mất ở giữa không trung.
- Tầng thứ ba quả nhiên cũng không làm khó được Đỗ Thiếu Phủ. Hắn đã đến tầng thứ tư.
- Thực lực của hắn vốn chắc chắn đến tầng thứ tư. Ba tầng trước mắt cũng chỉ để luyện tay thôi.
- Đáng tiếc thực lực của chúng ta vẫn chưa lên được tầng thứ tư, ai …
Xung quanh dãy núi, tiếng động ầm ầm ầm vang lên vang vọng khắp núi, không ít bóng người đang rơi vào các loại khổ chiến.
Từng dãy núi, từng ngọn sóng, tầng tầng lớp lớp. Đao tước, búa chém vách núi như đỉnh thiên lập địa, liên miên vô biên vô hạn.
Khi bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở một đỉnh núi, ánh mắt nhìn vào xung quanh, chân mày hơi nhíu lại. Xung quanh giống như có không ít bóng người lóe lên.
- Đến rồi, Đỗ Thiếu Phủ đến tầng thứ tư rồi.
- Mau nhìn, Đỗ Thiếu Phủ tới rồi, hắn quả nhiên đến tầng thứ tư.
…
Theo sự xuất hiện của Đỗ Thiếu Phủ, xung quanh nhất thời truyền ra không ít tiếng bàn luận. Từng ánh mắt lập tức rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Ở trên đỉnh núi, đủ thấy trăm người đang đứng ngoài xem, trong đó có không ít đều là học viên mới, mặt khác cũng có không ít khuôn mặt mà Đỗ Thiếu Phủ đã quen thuộc.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lướt qua, hình như có không ít đội viên đội chấp pháp đã giao đấu với mình.
- Sao vẫn có nhiều người như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ nghi ngờ, ở tầng thứ ba hắn đã kỳ quái khi nhìn thấy không ít người, đủ hơn một nghìn.
Nhưng bây giờ ngược lại người ở tầng thứ tư không nhiều. Dù sao, không phải ai cũng có đủ thực lực lên đến tầng thứ tư.
Vù vù vù …
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc phát hiện, thẻ tích điểm trong tay hắn ban đầu vốn chỉ có hơn mười điểm, đột nhiên điểm số lại biến hóa, nhất thời tăng vọt đến mười hai vạn lẻ mười điểm.
- Nhân phẩm của ta bạo phát sao? Làm sao có thể tăng lên nhiều điểm như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc. Mười hai vạn điểm, đây cũng không phải là số ít, vốn điểm trên người hắn mới hơn mười sáu vạn một ít mà thôi.
- Học đệ, chúng ta lại gặp mặt. Ta chờ ngươi khoảng một ngày rồi.
Âm thanh thanh thúy truyền ra, một nữ tử nóng bỏng đi tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, bên cạnh vẫn là nữ tử thanh tú điềm đạm nho nhã.
- Học tỷ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ run lên, không nghĩ tới ở tầng thứ tư trong chiến cảnh cũng có thể thấy Lý Tuyết, xem ra thực lực của nữ nhân này cũng không yếu, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở tầng thứ tư trong chiến cảnh.
- Đỗ đệ đang suy nghĩ sao điểm của ngươi lại tăng lên sao?
Nữ tử điềm đạm nho nhã bên cạnh Lý Tuyết nhìn vào thần sắc kỳ quái trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ, cho thấy khả năng quan sát tỉ mỉ của nàng, nói:
- Ngươi vẫn ở tu vi Mạch Động cảnh.
- Đúng vậy, tu vi của ta vẫn là Mạch Động cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn vào nữ tử điềm đạm nho nhã trước mắt, so với Lý Tuyết chính là đối lập rõ nét.
- Ngươi thực sự là tu vi Mạch Động cảnh, biến thái!
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tuyết đại biến, kinh ngạc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt sáng chấn động, không dám tin. Nhưng sự thực bày ra trước mắt, không cho phép nàng không tin.
Nữ tử điềm đạm, nho nhã nói:
- Học đệ lấy tu vi Mạch Động cảnh có thể tiến vào Mạch Linh cảnh, đủ thấy không tầm thường, cho nên có thể có được phần thưởng bên trong chiến cảnh. Nếu như học đệ có thể lấy tu vi Mạch Động cảnh tiến vào chiến cảnh tầng thứ năm, ta tin phần thưởng điểm sẽ càng kinh người.
- Ý học tỷ, nếu như ta đột phá Mạch Linh cảnh, lại tiến vào tầng thứ năm, phần thưởng nhận được sẽ càng tăng thêm nhiều hơn sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía nữ tử điềm đạm nho nhã hỏi, trong ánh mắt có sự chờ mong.
- Đúng vậy.
Nữ tử điềm đạm nho nhã gật đầu, nhìn vào ánh mắt mong chờ của Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này định trong hôm nay sẽ xông lên tầng thứ năm sao.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ rướn, nói nhỏ:
- Xem ra phải một lần xông vào tầng thứ năm, không biết phần thưởng điểm sẽ là bao nhiêu.
- Học đệ, ngươi có thể bắt đầu xông tầng thứ tư, nhiều người lên đây như vậy, cũng đều là tới thăm ngươi có thể ở đây lưu lại kì tích hay không.
Lý Tuyết nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói. Trong mắt nàng vẫn còn chưa từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại. Nàng thầm nghĩ, thiếu niên hung tàn ở tu vi Mạch Động cảnh, lại có thể đánh giết tương đương với Vũ Hầu Huyền Vân Xích Giao, giết chết Linh Mạch Chi Thể Cổ Dục, là chấn động hung hãn tới mức nào.
- Bọn họ đều đến xem ta sao?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua xung quanh, có chút nghi ngờ, vốn nghĩ những người này đều tới chiến cảnh rèn luyện, ngược lại không ngờ rằng họ đều đến để xem mình.
- Đương nhiên đều tới xem ngươi, ai bảo ngươi hiện tại chính là danh nhân ở học viện.
Lý Tuyết nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Sao, ngươi suy nghĩ kỹ chưa, có muốn cưới ta về làm vợ ngươi không, ta lại thích ngươi không thành thục.
Khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, vội vàng thay đổi trọng tâm câu chuyện. Lý Tuyết chính là yêu tinh, vẫn nên cách xa nàng một chút. Hắn nhìn vào nữ tử điềm đạm nho nhã hỏi:
- Ở trong chiến cảnh lưu lại kì tích rất khó sao?
- Đương nhiên khó.
Nứ tử điềm đạm nho nhã nghiêm túc giải đáp cho Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Lưu lại kì tích chia làm hai loại. Loại thứ nhất là kì tích khai sáng. Loại này đơn giản hơn chút, chỉ cần ngươi làm ra điều từ trước tới nay chưa từng có người làm được, nhưng là chuyện cực kì cường đại, có thể trở thành khai sáng kì tích.
Ví dụ trên võ bảng hiện nay đang xếp thứ hai 'Linh tuyền ngọc nữ' Cốc Tâm Nhan, nàng đã từng lưu lại kì tích, lấy tốc độ nhanh nhất từ tầng thứ nhất vọt tới tầng thứ tư.
Hiện tại đứng đầu trên võ bảng 'Không điểm sơn hà' tướng quân, từng ở trong tầng thứ tư, liên tục chém giết tròn mười một ngày đêm, lưu lại kì tích.
- Đứng đầu Võ bảng sao, 'Không điểm sơn hà' tướng quân, người này ngược lại đủ mạnh.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ.
- Khai sáng kì tích tuy rằng rất khó, nhưng so với phá tan kì tích, khó càng thêm khó. Muốn phá tan mỗi một kì tích trước đây cường giả đứng đầu đồng lứa trong Thiên Vũ học viện lưu lại kì tích, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Có người nói hơn nghìn năm qua, cũng khoảng hai mươi năm trước, người tên là Đỗ Đình Hiên học trưởng đã từng phá tan kì tích, thậm chí còn đứng đầu xếp hạng mười người.
Nữ tử điềm đạm nho nhã tiếp tục nói.
- Đỗ Đình Hiên …
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời ánh mắt nhướn lên, trên khuôn mặt cũng lộ ra ý cười, không nghĩ tới Tửu Quỷ lão cha còn từng ở trong chiến cảnh để lại lời đồn đại.
- Vậy bắt đầu đi.
Vừa nghe nói Tửu Quỷ lão cha từng ở trong chiến cảnh lưu lại kì tích, Đỗ Thiếu Phủ càng thêm hứng thú. Huyền khí dưới chân hắn tuôn ra, hai cánh tay rung lên, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ toàn thân lóe lên, giống như đại bàng giang cánh, bóng người lập tức đánh về phía trước.
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ dự định phải xông vào chiến cảnh một lần thật tốt, đi qua một chút con đường Tửu Quỷ lão cha đã từng đi.
- Chúng ta cũng không cần xông vào, đứng ở khu vực an toàn nhìn là được.
Nhìn thấy bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ lướt qua, nữ tử điềm đạm nho nhã hé miệng cười, lộ ra khí chất không tầm thường.
- Ta thực sự càng ngày càng thích tên tiểu tử này, thật thú vị.
Lý Tuyết nhìn lướt qua bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ, dịu dàng cười, tràn ngập nét quyến rũ.
- Toàn bộ học viện, không biết bao nhiêu người theo đuổi ngươi, ngươi cần gì phải vì hắn mà chọc phải phiền toái. Ta cam đoan sau khi Âu Dương Sảng xuất quan, sẽ lập tức tìm ngươi tính sổ.
Nữ tử điềm đạm nho nhã nói với Lý Tuyết.
- Ta sao lại vì hắn mà chọc phải phiền toái.
Lý Tuyết trừng mắt nhìn nữ tử điềm đạm nho nhã hỏi:
- Dù sao, ngươi cảm thấy bây giờ có mấy người dám gây sự với hắn.
- Đừng quên, bên cạnh ngươi còn có một 'Bá vương thương' Thiên Cổ Ngọc, trong mắt hắn, ngươi chính là thuộc sở hữu của hắn, ai cũng không thể nhúng chàm, những người từng nói chuyện với ngươi, kết quả đều rất thê thảm.
Nữ tử điềm đạm nho nhã nói.
- Tên khốn Thiên Cổ Ngọc kia, ngược lại không nên dây vào.
Nghe vậy, chân mày Lý Tuyết nhíu lại, sau đó đôi mắt lộ ra ý cười, nói:
- Thật ra, ta cũng muốn biết, tiểu tử hung hãn đó có thể khiến cho tên khốn Thiên Cổ Ngọc kia chịu thiệt hay không.
Ầm!
Đất núi rung chuyển, theo bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ nhào ra, giữa không trung phía trước, ánh sáng chói mắt nhất thời chiếu trên ngọn núi, ngọn núi chấn động, tiếng nổ vang vọng trời cao, giống như động đất.
Năng lượng dao động lên xuống, sau đó một người đá cực lớn ngăn trước người Đỗ Thiếu Phủ, phù văn cuồn cuộn lan tràn, giống như voi cúi xem con kiến nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Bàn tay khổng lồ nắm lại, giống như Thiên Ngoại Vẫn Thạch xẹt qua trời cao, trực tiếp khuếch trương ép Đỗ Thiếu Phủ.
- Lớn hơn thì ngon sao!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, ánh sáng vàng nhạt bao phủ toàn thân hắn, một chân của hắn giẫm xuống đất, đánh ra một quyền.
Ầm!
Nắm đấm được ánh sáng vàng kim bao phủ, phát ra vô vàn tia sáng chói mắt, khí tức bá đạo mạnh mẽ như núi lửa phun trào, Đỗ Thiếu Phủ không tránh, nắm đấm lập tức đụng vào giống như thiên thạch cực lớn va chạm cùng nắm tay của hắn.
Ầm ầm ầm!
Hai quyền một lớn một nhỏ va chạm, thậm chí thân thể Đỗ Thiếu Phủ còn không lớn bằng quả đấm này. Nhưng năng lượng ở giữa không trung lập tức nổ tung, giống như muốn làm không gian vỡ nát, phù văn chói mắt vỡ nát phát ra thanh thế chấn động lòng người.
Sau đó, nham thạch to lớn của người khổng lồ trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người trực tiếp bị phá hủy từng tấc, bẻ gãy nghiền nát. Bị một quyền của Đỗ Thiếu Phủ phá hủy hóa thành phù văn tiêu tan trong khắp trời.