- Vù vù vù!
Khi từng đạo thủ ấn ngưng kết, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ, có một loại bùa chú bí văn đặc biệt trong sự sắp xếp, loại bùa chú bí văn này không giống với bùa chú bí văn hình thành nên Kim Sí Đại Bằng Điểu, hình thức của nó cũng không giống.
Đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, từ sau khi tu luyện Kim Sí Đại Bằng Điểu nhất tộc công pháp tu luyện, bùa chú bí văn liên quan Kim Sí Đại Bằng Điểu, lại biến thành giống như bẩm sinh đã vậy, cùng thân thể dung hợp với nhau, cùng tứ chi bách hài, kinh mạch huyết mạch dung hợp với nhau.
Nhưng lúc này trong thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ biến hóa mang theo bùa chú bí văn, trong lúc mơ hồ có liên quan đến võ kỹ, cũng có liên quan đến võ mạch trên người, khi phát động một thức thần bí lại mang theo cảm giác và khí tức bá đạo.
- Ngao...
Khi bùa chú bí văn ngưng tụ ra, bùa chú bí văn trước người của Đỗ Thiếu Phủ diễn hóa diễn sinh, sau đó hội tụ ra ảo ảnh của một con Cuồng Yêu Thiên Lang, giống như con vật còn sống, phát ra tiếng sói tru kinh thiên.
Khi ảo ảnh Cuồng Yêu Thiên Lang ngưng tụ ra, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ thoáng hiện ra ý cười, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói:
- Hình như còn thiếu một chút, có hình của nó nhưng không có cái thần của nó, phải tiếp tục lĩnh ngộ.
- Vù vù vù...
Ảo ảnh của Cuồng Yêu Thiên Lang lại một lần nữa hóa thành bùa chú bí văn bay khắp bầu trời, sau đó quay xung quanh toàn thân Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu không ngừng diễn biến, diễn sinh.
Bất tri bất giác, thời gian đã đến đầu mùa đông.
Sáng sớm, dường như có cái gì đó đang khuấy động một đám mây đêm trên đường chân chân trời phía đông, vòng ánh sáng tối tăm theo ánh sáng màu, ánh sáng bạc chớp hiện, bao quanh tất cả đường chân trời lại, trên màn trời mây mù quanh quẩn, sắc trời sáng choang.
Không khí buổi sáng khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, chỉ có điều khí hậu bốn mùa đối với người tu luyện mà nói, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bên trong đại điện cổ xưa, không ít trưởng lão của học viện Thiên Vũ đang ngồi ngay ngắn.
Một vài vị trí phía trên là mấy người Tôn Bích Nguyệt trưởng lão, Hà Hổ trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão, Mộ Dung Hi.
- Chuyện của tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia, các vị có thể quyết định được chưa?
Tôn Bích Nguyệt nhìn vào tất cả trưởng lão trong đại điện, hỏi:
- Hiện tại bên trong học viện tất cả học viên đều đang chú ý, chúng ta cũng cần có một cách xử lý mới tốt.
- Lần này Đỗ Thiếu Phủ coi như là vì học viện Thiên Vũ lập được công lớn, chỉ có điều giết chết học viên, tổn thương nặng nề học viên, bắt bớ đội chấp pháp, còn phá hủy ruộng thuốc, trộm Thanh Trúc Vận Linh quả chế luyện Hoàng Cực đan, mỗi chuyện đều là tội lớn.
Liêu trưởng lão nói, thần sắc không có quá nhiều biến hóa, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Có công cũng có tội, tạm thời không nói tới công và tội, thiên phú của tiểu tử này chính là kinh người, thân thể linh mạch của Cổ Dục cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu như tiểu tử kia thật sự rời khỏi học viện Thiên Vũ chúng ta, sợ rằng những thế lực lớn khác sẽ lại lập tức muốn cảm ơn chúng ta.
Một trưởng lão áo lam trung niên nói.
- Thiên phú tiểu tử kia là kinh người, chỉ có điều không thể không nói đến công và tội, hắn có công, lại còn là công lớn. Chỉ có điều, tiểu tử kia cũng là mối họa lớn của học viện, nếu chúng ta không trừng phạt, sợ rằng cũng không thể nào nói nổi, lẽ nào chỉ cần thiên phú mạnh mẽ, lại có thể ở học viện muốn làm gì thì làm sao?
Một lão nhân nói, ngược lại không có ý nhằm vào Đỗ Thiếu Phủ, mà dựa vào sự thực nói chuyện, lời nói cũng chính là lời nói thực.
- Mọi người nói đều có lý.
Liêu trưởng lão nói:
- Chỉ có điều, bây giờ nói xử trí tai họa này, sợ rằng còn có chút sớm, chí ít chúng ta phải bắt được tiểu tử kia trước đã.
- Tiểu tử kia đã chạy vào Thiên Vũ Phù cảnh, vẫn không biết lúc nào mới ra ngoài, ở trong đó, chúng ta không có cách nào bắt tiểu tử kia.
Một vị phụ nhân nói.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhất thời đông cứng lại. Quả thật vậy, còn chưa có bắt được tiểu tử kia, nói xử trí trước, đây chính là có chút hơi sớm.
- Tiểu tử kia và hai nha đầu Âu Dương Sảng còn có Đỗ Tiểu Mạn này hình như có quan hệ không tệ, không bằng như vậy đi, giao cho Mộ Dung trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão hai người đi làm, không cần biết như thế nào, trước tiên cứ bắt tiểu tử kia lại nói sau.
Ánh mắt của Tôn trưởng lão thoáng động, sau đó rơi vào trên thân của hai người Mộ Dung Hi và Thượng Quan trưởng lão.
- Ta cảm thấy cũng không sai, hai người các ngươi đi bắt tiểu tử kia, cũng thuận tiện hơn một ít.
Hà Hổ trưởng lão cũng gật đầu.
Mọi người cũng không có ý kiến, tất cả trưởng lão đều đã biết Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng có quan hệ không cạn, còn là đệ đệ của Đỗ Tiểu Mạn.
Mà Mộ Dung Hi trưởng lão là thế thúc của Âu Dương Sảng, Thượng Quan trưởng lão là lão sư của Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Tiểu Mạn còn là đệ tử thân truyền của Thượng Quan trưởng lão, có một tầng quan hệ này, tất cả tất nhiên sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Mộ Dung Hi khẽ nắm lấy cái quạt giấy trong tay, nhất thời mắt lại trợn trừng lên, nói:
- Chuyện của tiểu tai họa kia, ta có thể không nhúng tay vào không?
- Không được, cứ quyết định như vậy đi.
Tôn trưởng lão nói với Mộ Dung Hi, ở địa vị trưởng lão, nàng cao hơn một chút so với Mộ Dung Hi.
- Để cho chúng ta chịu trách nhiệm cũng được, chỉ có điều trước tiên phải đáp ứng ta một điều kiện.
Thượng Quan trưởng lão nói với tất cả các trưởng lão...
Thời gian chớp mắt lại qua hơn mười ngày, Đỗ Thiếu Phủ còn đang lĩnh ngộ thú năng của Cuồng Yêu Thiên Lang, thủ ấn trong tay hắn biến hóa phát ra phù văn chói mắt.
- Ngao...
Có tiếng sói tru lên, bùa chú bí văn sắp hàng ngưng tụ thành ảo ảnh Cuồng Yêu Thiên Lang, trong tiếng rít gào, một uy thế khủng khiếp tràn ra.
Tuy rằng lúc này Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ diễn hóa ra ảo ảnh Cuồng Yêu Thiên Lang, vẫn kém hơn con Cuồng Yêu Thiên Lang dời núi lấp biển, uy năng xé rách trời cao lúc hắn vừa tiến vào, chỉ có điều đã mạnh hơn nhiều lần so với mười ngày trước.
- Tạm thời không khác biệt lắm.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, khuôn mặt mang theo ý cười.
Trong lĩnh ngộ thú năng của Cuồng Yêu Thiên Lang, Đỗ Thiếu Phủ trong lúc vô ý dung hợp nó trong một thức thần bí, không nghĩ tới lại đạt được hiệu quả ngoài ý muốn.
Lại giống như trước đây khi hắn ở Thạch thành tu luyện Ba Động quyền và Kinh Đào Hãi Lãng chưởng, một thức thần bí có thể hoàn thiện Ba Động quyền và Kinh Đào Hãi Lãng chưởng, lúc này đối với thú năng của Cuồng Yêu Thiên Lang, cũng có tác dụng to lớn, ngay cả võ mạch cũng có thể khai thông, giống như phải phát động Mạch hồn vậy.
Còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu khác, cực kỳ huyền ảo, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ đạt được không ít lợi ích bất ngờ.
- Tiếp tục lĩnh ngộ thú năng khác.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, sau đó đứng dậy rời khỏi không gian, tiếp tục ở bên trong ngộ cảnh Thiên Vũ Phù cảnh khác lĩnh ngộ những thú năng khác.
Thời gian từ từ trôi qua, trong khi Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ, thời gian giống như đã bị Đỗ Thiếu Phủ quên lãng.
Trong thời gian kế tiếp, Đỗ Thiếu Phủ ngoại trừ lĩnh ngộ thú năng của Cuồng Yêu Thiên Lang, còn lĩnh hội thú năng của các loại yêu thú khác.
Trong tưởng tượng của Đỗ Thiếu Phủ, tu luyện một đường, có thể từ đó suy ra, đến cuối cùng tất cả đều là có lợi.
Mà hiệu quả cũng giống như suy đoán trong lòng Đỗ Thiếu Phủ vậy, lĩnh ngộ tiếp xúc với thú năng khác nhau, có thể từ đó suy ra, vạn pháp quy tông, đều có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ có điều muốn lĩnh ngộ bất kỳ thú năng nào đến mức thông suốt, đó không phải là chuyện đơn giản…
Đỗ Thiếu Phủ điên cuồng chìm đắm trong sự lĩnh ngộ các loại phù văn diễn hóa, sắp hàng, lĩnh ngộ.
Đến lúc này, Đỗ Thiếu Phủ mới biết được, học viện Thiên Vũ thật sự có nội tình hơn người, chỉ là che giấu ở bên trong Thiên Vũ Phù cảnh, chính là mênh mông đến mức nào.
Trong sự điên cuồng lĩnh ngộ, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác linh ngộ đối với Kim Sí Đại Bằng Điểu trên người mình cũng có không ít tác dụng.
Ban đầu lĩnh ngộ Kim Sí Đại Bằng Điểu có không ít vấn đề khó khăn, Đỗ Thiếu Phủ điên cuồng lĩnh ngộ một phen, đã bất tri bất giác giải quyết dễ dàng.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn không hài lòng, đến cuối cùng, hắn chuyên môn chọn lựa tất cả hung cầm, đi lĩnh ngộ hung cầm có huyết mạch gần nhất với một tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Trong khi Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ thú năng của hung cầm, có Điêu tộc yêu thú, có Ưng tộc yêu thú, gần nhất là một con Xích Loan, yêu thú trên Thiên Thú bảng có uy áp khủng khiếp như vậy, còn chấn động tâm phách hơn cả Cuồng Yêu Thiên Lang.
Các loại lĩnh ngộ khiến Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mình tiến bộ không ít, chỉ có điều có hơi tạp, giống như đại ca Chân Thanh Thuần lo lắng vậy, tạp mà không tinh, đây là điều đại kỵ của người tu hành.
Đỗ Thiếu Phủ sẽ không đi con đường tạp mà không tinh này, đây cũng không phải là ý định ban đầu của Đỗ Thiếu Phủ khi lĩnh ngộ, cho nên Đỗ Thiếu Phủ định rời khỏi ngộ cảnh, lĩnh ngộ quá nhiều, cần phải thông hiểu đạo lý mấu chốt trong đó.
Trong lĩnh hội các loại thú năng, Đỗ Thiếu Phủ đều có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của các loại thú năng, nếu như sau khi có thể thông hiểu đạo lí, lúc này mới có thể thật sự sử dụng cho mình, đến thời điểm khó khăn, những lĩnh ngộ này mới có thể trở nên cực kỳ cường đại và đáng sợ.
- Xuy...
Đỗ Thiếu Phủ rời khỏi ngộ cảnh, đến tầng thứ nhất bên trong Thiên Vũ Phù cảnh, lại ở ngoài ngộ cảnh.
Mà giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ đã tiến vào ngộ cảnh trong thời gian tròn ba tháng, toàn thân toàn ý tập trung lĩnh ngộ các loại thú năng ba tháng.
Mà trên thẻ tích điểm của Đỗ Thiếu Phủ vốn có mười sáu vạn điểm, lúc này đã chỉ còn có hơn một ngàn điểm.
Thời gian ba tháng đã tiêu hao mười sáu vạn điểm, chẳng khác nào mười sáu vạn đan dược động phẩm, giá trị như vậy chính là kinh người!
- Mau nhìn kìa, đó là Đỗ Thiếu Phủ.
- Thật sự là Đỗ Thiếu Phủ, là thiếu niên cường hãn kia. Hóa ra tiểu tử này trong thời gian qua lại ẩn nấp ở bên trong Thiên Vũ Phù cảnh.