Ở dãy núi phía sau học viện Thiên Vũ có một ngọn núi mặc dù không cao lắm, nhưng vách núi rất cheo leo, nhiều khối đá nhô ra, cực kỳ hiểm trở. Khắp núi xanh um tươi tốt, khe suối nước chảy róc rách.
Khi mấy bóng người xuất hiện trên ngọn núi này, sắc mặt đều là biến hóa không ít, chỉ thấy lúc này trên ngọn núi có không ít vết máu và tàn xương, không khó nhìn ra những tàn xương đều đến từ Huyền Vân Xích Giao.
- Gào...
Khi Vương Lân yêu hổ nuốt chửng miếng máu thịt cuối cùng, no tới mức bụng phát ra tiếng nấc cục. Mắt hổ lộ ra vẻ thỏa mãn không nói lên lời, giống như là từ trong máu thịt của Huyền Vân Xích Giao cũng nhận được lợi ích cực lớn, sau đó nó vỗ cánh bay đi trong cái nhìn chăm chú của mấy bóng người.
- Tiểu tử kia biết chúng ta đang tìm hắn nên lại chạy đi rồi.
Một người trung niên vạm vỡ bất đắc dĩ nói.
- Tiểu tử kia chạy rất nhanh, chúng ta đều bị hắn lừa rồi, đúng là một kế điệu hổ ly sơn.
Một trung niên khoác áo bào màu vàng cười gượng.
- Xương của Huyền Vân Xích Giao chắc đã bị tiểu tử kia móc đi, chỉ là lãng phí máu của Huyền Vân Xích Giao, nhưng có thể tinh luyện ra không ít máu tươi.
Một lão già mặc áo xám vẻ mặt đau khổ không thôi, hối hận không tới sớm một chút.
- Vương Lân yêu hổ của tên tiểu tử kia vốn đã không tầm thường, lúc này ăn thêm một Huyền Vân Xích Giao sợ rằng đã tăng cường lên không ít.
Một người trung niên vạm vỡ khác nói.
Vèo vèo...
Sau một lát, mấy bóng người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Núi chồng núi nhấp nhô, tầng tầng lớp lớp, xung quanh những ngọn núi to không bờ ko mép đen sì sì, dãy núi chập trùng, tựa như những cuộn sóng lớn ngoài biển khơi.
Trong dãy núi, có một đỉnh núi rất vĩ đại. Lúc này cũng tính là ban ngày, đỉnh núi mày trông giống như một ngôi mộ lớn, đứng sừng sững.
Đỉnh núi triền miên, vô cùng to lớn, dưới đỉnh núi này giống như được chon cất một con thú lớn, tự dưng khí tức khiến lòng run sợ. Xung quanh núi rừng thăm thẳm và vách núi cheo leo dựng thẳng đứng, khiến cho ngọn núi này lộ ra một sự thanh tịnh đến ghê người.
Xung quanh đỉnh núi, là một quảng trường lớn được lát bằng đá xanh.
Bình thường nơi đây tuy rằng không quá náo nhiệt, nhưng đi lại cũng khá tấp nập. Nhưng không biết vì sao ngày hôm nay lại cực kỳ thanh tịnh.
- Đây là Thiên Vũ phù cảnh?
Một bóng người có phần gầy gò nhưng lại rất cao xuất hiện trên quảng trường lớn, nhìn vào đỉnh núi khổng lồ phía trước kia, cảm giác xung quanh tự dưng có nguồn khí tức khiến lòng run sợ. Bóng người đó cũng dừng lại một chút.
Bóng người gầy gò thoạt nhìn dáng dấp chừng mười sáu mười bảy tuổi. Trên gương mặt cương nghị, hai hàng lông mày giống như kiếm, ánh mắt trong sáng, nhìn kỹ, có thể phát hiện bên trong đôi mắt sâu, lộ ra ánh sáng màu vàng nhạt, một luồng khí tức dữ dội khiến người ra sợ hãi ấn chứa trong ánh mắt thâm sâu kia.
Đó chính là Đỗ Thiếu Phủ, người vừa rời đi từ quảng trường Hòa Bình, đến nơi này trước, cũng là sớm đã bàn bạc kỹ lưỡng với lão giả dơ bẩn thần bí kia.
Nghe được từ chiếc miệng râu ria xồm xàm như cở lau của lão già kia, Đỗ Thiếu Phủ biết được, ở bên trong học viện Thiên Vũ, chỉ cần tới một nơi có tên là Thiên Vũ Phù cảnh vậy là an toàn. Chỉ cần ở bên trong Thiên Vũ Phù cảnh, dù cho là trưởng lão của học viện Thiên Vũ cũng không làm gì được mình.
Thiên Vũ Phù cảnh là trọng địa của học viện Thiên Vũ. Có người nói rằng bên trong có vô số lĩnh ngộ, có rất nhiều linh khí và phù khí, nghe nói ngay cả phù khí siêu việt là 'Đạo khí' cũng rất có khả năng có trong học viện Thiên Vũ.
Mặt khác ở bên trong Thiên Vũ Phù cảnh còn có lĩnh ngộ võ kỹ, luyện thuốc, luyện khí và nơi lĩnh ngộ phù trận, nói chung bên trong Thiên Vũ Phù cảnh bên trong, có tất cả tu luyện võ đạo và lĩnh ngộ phù hợp với người phù đạo.
Nhưng tất cả những điều này đều cần sử dụng điểm để tiến vào, không có điểm sẽ không có cách nào tiến vào Thiên Vũ Phù cảnh.
Từ quảng trường Hòa Bình rời đi, lo lắng các trưởng lão của học viện Thiên Vũ sẽ ra tay, Đỗ Thiếu Phủ lập tức dựa vào địa chỉ mà lão già râu ria xồm xoàm như cỏ lau cung cấp, chạy một mạch đến Thiên Vũ Phù cảnh.
Có người nói Thiên Vũ Phù cảnh không chỉ có thể thoát được sự truy bắt của các cường giả học viện, mà còn có thể lĩnh ngộ tu luyện, Đỗ Thiếu Phủ cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Đương nhiên màu và xương của Huyền Vân Xích Giao này, Đỗ Thiếu Phủ sẽ không bỏ qua. Máu của Huyền Vân Xích Giao bị Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong lọ chứa trong túi Càn Khôn, tạm thời còn chưa thời gian tu luyện phạt xương tẩy tủy tầng thứ hai của pháp luyện thể.
Xương trên người Huyền Vân Xích Giao cũng bị Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp móc ra. Xương của yêu thú trong bảng thú trời tuyệt đối là một báu vật.
- Không ngờ tới nơi đây lại có một phù trận không tầm thường như vậy. Học viện Thiên Vũ này xem ra cũng không hề đơn giản.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Chân Thanh Thuần truyền đến tai của Đỗ Thiếu Phủ.
- Phù trận?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn vxung quanh, cẩn thận nhìn lại một lần nữa. Lúc này mới phát hiện không gian xung quanh, không ngờ có chút cảm giác siêu vẹo và nhăn nhúm.
Loại này siêu vẹo và nhăn nhúm, nếu không phải Linh Phù sư sợ rằng cũng khó có thể nhận thấy được.
- Đây không chỉ là một phù trận, mà còn là một phù trận cổ xưa, hẳn là được bố trí trong một thời gian dài, có thể đã có hơn nghìn năm hoặc lâu hơn.
Giọng nói của Chân Thanh Thuần có chút chấn động, cũng lần đầu tiên ở trước mặt của Đỗ Thiếu Phủ chấn động đối với một phù trận, tiếp tục nói:
- Phù trận này cổ xưa, đã hơn nghìn năm, thậm chí ccòn lâu hơn, e là những người bố trí phù trận này trước đây đều đã không tồn tại, nhưng vẫn có thể duy trì được phù trận này, thực lực như vậy thật là khủng khiếp, sợ rằng ít nhất phải đến Linh Phù sư bát tinh nới có thể làm được. Thật không ngờ, bên trong học viện Thiên Vũ này lại đã từng xuất hiện cường giả như vậy.
- Linh Phù sư bát tinh...
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cười gượng. Linh Phù sư ngũ tinh tương đương với Vũ Hầu cảnh, Linh Phù sư lục tinh tương đương với Vũ Vương cảnh. Loại cấp bậc Linh Phù sư bát tinh này là cường giả mức độ nào. Trình độ như vậy sợ rằng đã khủng khiếp đến cực hạn, thậm chí khiến người ta đều có một cảm giạc mờ mịt khi nghĩ đến. Mình bây giờ mới chỉ là tam tinh Linh Phù sư mà thôi.
- Thanh Thuần ca, vậy ngươi ở thời điểm toàn thịnh có từng đạt tới Linh Phù sư bát tinh không?
Đỗ Thiếu Phủ cười gượng, hỏi Chân Thanh Thuần.
- Tiểu tử, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, nơi đây sợ rằng vẫn có chút không đơn giản. Ngươi vào xem xem, nói không chừng giống như lão nhân kia nói, ở bên trong có thể làm cho ngươi nâng cao được lĩnh hội. Mặc dù bây giờ ngươi là Mạch Động cảnh viên mãn, chỉ có điều ở Mạch hồn và các lĩnh ngộ khác không có tiến bộ, cũng rất khó tiếp tục đột phá.
Chân Thanh Thuần nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đúng, đến lúc cố gắng lĩnh ngộ rồi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ngày hôm nay ở quảng trường Hòa Bình đánh một trận với Cổ Dục của Quang Minh Thần Đình, mặc dù là ngay từ lúc đầu đã đánh cho tên Cổ Dục này một trận, nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lại cực kỳ rõ ràng, mình có thể đánh được Cổ Dục này, lại là vì phát huy được ưu điểm của bản thân, lấy điểm mạnh của mình đối phó với điểm yếu của đối phương.
Trong phương pháp luyện thể của mình, tuy rằng vẫn không có tu luyện phạt xương tẩy tủy, nhưng lần này trong những loại thuốc quý của Chu Viện lão, lấy được Địa Tâm Liệt Diễm và năng lượng linh dược cực lớn, còn có tà khí vốn hấp thu được từ Lý Vũ Tiêu và sự tượng trợ của không ít những thứ khác nữa, nhân phẩm không tồi của phương pháp luyện thể, hắn đã đạt tới trình độ Chân Bằng cảnh.
Cấp bậc Chân Bằng cảnh này, sợ rằng trong Kim Sí Đại Bằng Điểu tộc, cũng khó có thể có người đạt được loại cấp bậc này.
Đạt được Chân Bằng cảnh, cộng thêm sự đột phá và rèn luyện gần đây, thân thể vốn đãkhủng khiếp, lúc này càng đến một mức đáng sợ.
Sự mạnh mẽ của thân thể thêm vào thực lực tăng vọt tăng vọt, một lần hành động chiếm áp chế thượng phong tuyệt đối, sau đó mới có thể hành hung thành công.
- Ngày hôm nay cái tên thiếu niên của Quang Minh Thần Đình kia thật ra không kém, vẫn là thân thể linh mạch, nhìn dánh dấp Quang Minh Thần Đình mấy năm nay phát triển rất tốt.
Chân Thanh Thuần khẽ nói, tất cả ngày hôm nay, hắn mặc dù không xuất hiện, nhưng đều cảm giác được thanh niên tên Cổ Dục của Quang Minh Thần Đình hoàn toàn không coi thường Đỗ Thiếu Phủ, thậm chí còn đánh giá rất cao, dung toàn lực đối phó.
Chỉ có điều Cổ Dục này lại cao ngạo, thân thể linh mạch của hắn vốn đã rất cao ngạo, không tới phiên hắn không cao ngạo.
Cho nên Cổ Dục cao ngạo muốn cường thế nghiền ép Đỗ Thiếu Phủ, muốn cường thế phá hủy tất cả của Đỗ Thiếu Phủ, muốn bẻ gãy nghiền nát đánh bại Đỗ Thiếu Phủ.
Nhưng Cổ Dục này lại không biết, thân thể linh mạch rất mạnh mẽ, tuyệt đối đủ cao ngạo, nhưng loại này cao ngạo này so sánh với Kim Sí Đại Bằng Điểu nói, thân thể linh mạch lại có vẻ có chút không phải rất đủ. Hơn nữa thân thể linh mạch của hắn, đến cuối cùng đều không có cơ hội phát huy ra uy năng thật sự và sự phi phàm.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, đôi mắt giật giật, ở trong lòng vẫn hiểu rất rõ ràng, ngày hôm nay giao đấu với Cổ Dục của Quang Minh Thần Đình, nếu như giao đấu thêm vài chiêu nữa, sợ rằng mình lại gặp khó khắn để chiếm thé thượng phòng, cuối cùng có thể thắng lợi hay không cũng không thể biết được.
Khóe miệng khẽ nhoẻn cười, trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt mang theo một nụ cười. Thiếu niên kia quả thật rất mạnh, chỉ có điều có chút không nhịn được đánh.
Có đôi khi sức lực lớn, chịu đựng đánh, so với những cái võ kỹ thiên phú, cũng không hề yếu hơn chút nào.
Đỗ Thiếu Phủ nghĩ thế này, con đường tu luyện cuối cùng vẫn là tu luyện bản thân. Bản thân không đủ mạnh mẽ đến lúc đó có thể cường đại tới mức nào. Cho dù có bắt gặp được cơ duyên sợ rằng đến lúc đó vẫn không có cách nào chịu được lực.
Sau đó, Đỗ Thiếu Phủ hỏi Chân Thanh Thuần:
- Thanh Thuần ca, ngươi biết Quang Minh Thần Đình?
- Trước đây nghe nói qua, cũng được cơi là rất mạnh.
Chân Thanh Thuần nói.
Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, với những gì mà hắn hiểu biết về Chân Thanh Thuần, Chân Thanh Thuần có thể nói là một thế lực mạnh mẽ, nhất định là rất mạnh.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đi tới đỉnh núi khổng lồ phía trước, tới gần nhìn mới biết, đỉnh núi khổng lồ phía trước kia có một cánh cửa đá cổ xưa, không dính một hạt bụi, lộ ra khí tức cổ xưa, cũng không biết đã sừng sững ở nơi đây bao nhiêu năm.
Cửa đá mở rộng ra, bên trong là một khoảng mông lung, không nhìn thấy rõ bên trong, chỉ có một khí tức cổ xưa chậm rãi từ bên trong cánh cửa đá mông lung tràn ngập khắp không gian.
Khí tức cổ kính lan khắp bầu trời mênh mông, khiến người ta bất giác từ sâu bên trong linh hồn xông lên cảm giác kính nể, e sợ.