Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 257: Bắt giao nhi qua

Chương Trước Chương Tiếp

Yên tĩnh, xung quanh quảng trường im lặng như tờ.

Trên quảng trường một cảnh tượng, đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, giống như cảnh trong mơ, có tận mắt nhìn thấy được cũng không dễ dàng tin đó là thật.

Ực ực…

Lập tức trong giây lát, mọi người đang trong tâm trạng hãi hùng khiếp vía lấy lại được tinh thần, nhìn vào cảnh tượng phía trên quảng trường, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

Công Tôn Đạo và rất nhiều cường giả Quang Minh Thần Đình phía sau hắn đều đang run lẩy bẩy. Cổ Dục thân thể linh mạch, là người xuất sắc nhất độ tuổi đó ở Thần Đình, không ngờ khi đến học viện Thiên Vũ lại bị hành hung, hành hung tới mức võ kỹ, thiên phú, Mạch hồn đều chưa phát động ra được.

Cổ Dục thất bại, bị đánh tới ngã vật xuống, hành hung tới mức không còn sức chống trả nữa, khiến người ta kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, xem mà chưa thể hồn hồn lại được.

- Vù vù!

Trong học viện Thiên Vũ, vào lúc này đám người Tôn trưởng lão, Hà Hổ trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão, Mộ Dung Hi, còn có Liêu trưởng lão, phó trưởng lão đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng người hít mạnh một hơi, không khỏi tặc lưỡi.

- Tiểu tử này, thật hung tàn, nhưng ta thích.

Hà Hổ trưởng lão nghẹn trố mắt ngoác miệng, kinh ngạc đến nỗi không thể thu cằm lại được, sau đó thở dài một hơi, hai tay xoa tay, rất kích động, ánh mắt tuôn ra ý cười.

Ánh mắt đẹp của Trình Thắng Nam cũng bị chấn động, không ngờ rằng hắn có thể cường hãn tới mức độ như vậy.

Một nữ tử thắt đáy lưng ong, da dẻ nõn nà, vận một bộ váy màu lam nhạt bên cạnh Trình Thắng Nam, thanh thoát quyến rũ, đôi mắt đẹp khẽ chấn động, thì thào nói nhỏ:

- Xem ra, năng lực quan sát của gia gia vẫn cay nghiệt một chút.

- Tiểu Hổ, thu con mồi!

Trên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát Vương Lân yêu hổ đang lượn lờ giữa không trung, sau đó nhìn sang Cổ Dục lúc này đã vô cùng suy yếu, không còn để ý được gì nữa, đưa người móc ra một túi Càn Khôn từ trong lòng Cổ Dục nhanh chóng cất vào trong lòng mình.

- Gào!

Vương Lân yêu hổ rít gào, thân thể cao lớn lúc này đã bao cao đến ba mươi trượng, vỗ cánh đáp xuống. Những móng vuốt sắc bén được bao boc bởi bùa chú bí văn màu vàng kim. Bốn chân quắp chặt thi thể của Huyền Vân Xích Giao, sau đó võ cánh bay lên trời.

- Chúng ta đi!

Đỗ Thiếu Phủ sải bước đi, vô cùng nhanh chóng nhẹ nhàng, lập tức đạp mạnh chân xuống đất, sau đó vọt lên trên không trung rồi hạ xuống lưng của Vương Lân yêu hổ.

- Gào!

Vương Lân yêu hổ vỗ cánh rời đi, nhanh như tia chớp, vỗ vài cái đã biến mất khỏi ánh mắt đang hãi hùng khiếp vía của mọ người.

Thiếu niên hung tàn này đến vội vàng, xuất hiện như một kỳ tích. Sauk hi hành hung Cổ Dục một trận, bắt lấy Huyền Vân Xích Giao trên bảng Thiên Thú, sau đó lại biến mất đi.

- Một tên tiểu tử thật hung tàn, nhưng hả giận quá!

Ánh mắt của Hướng Thiên Ấn giống như vì sao, hắn chắt lưỡi hít vào một hơi khí lạnh, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra ý cười, nhìn có chút nhiệt huyết sôi trào.

- Hả giận, quá hả giận!

- Thần Đình thiên tài đúng là đồ bỏ đi, không chịu nổi một đòn!

- Thân thể linh mạch, thứ quái gì!

……………..

Trong đám người âm thanh vang vọng, vừa rồi những uất ức và sỉ nhục mà tất cả học sinh của học viện Thiên Vũ phải chịu đựng, lúc này đã được xả hết.

Con mắt của mỗi một học sinh của học viện Thiên Vũ đều run rẩy, vẫn còn đang nhớ cảnh tượng không thể tin được khi nãy.

Người thiếu niên hung tàn đó giơ tay nhấc chân, từng quyền từng quyền hành hung Cổ Dục, liền không nhịn được sôi trào nhiệt huyết trong cơ thể, phấn chấn kích động.

- Tiểu Mạn tỷ, tiểu tử kia hình như là đến đối phó Cổ Dục vì tỷ, e rằng hắn biết được tin tức ngươi bị thương.

Trong đám người phấn chấn, Âu Dương Sảng vào lúc này, đôi mắt to tròn vẫn còn vẻ chấn động thật lâu không có cách nào mất đi.

Đỗ Tiểu Mạn dịu dàng cười, xinh đẹp tự nhiên, môi đỏ căng mọng, nói nhỏ:

- Không ngờ thực lực của tam đệ lại tiến bộ nhanh như vậy.

- Ai biết hắn tu luyện thế nào, xem ra sau này đội chấp pháp không thể tóm được hắn rồi.

Âu Dương Sảng cười nói. Trong mắt đầy hào hứng.

- Cổ Dục sư đệ.

Phía sau Công Tôn Đạo, mấy người thanh niên nam nữ phi phàm trong ánh mắt co giật đã trấn tĩnh lại được, nhất thời sắc mặt kinh hãi, cùng nhau lướt về phía quảng trường.

- Công Tôn trưởng lão, thật sự ngại quá, ta không ngờ đệ tử của quý định đình không chịu được đánh như vậy. Nếu như sớm biết đệ tử của quý đình yếu ớt như vậy, ta cũng sẽ không để tiểu tử kia động thủ.

Hà Hổ trưởng lão nhìn Công Tôn Đạo, vẻ mặt áy náy, hình như là thật sự cảm thấy ngại, sau đó mắng đám đệ tử ở phía sau:

- Các ngươi còn không qua đó xem xem đệ tử Thần Đình bị thương như thế nào, ngoài ra tìm tên tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia, làm sao có thể ra tay với khách của học viện nặng như vậy, không giữ chút thể diện nào hết, nhất định phải trừng phạt thích đáng một trận.

- Vâng thưa trưởng lão.

Các đạo sư của học viện ở phía sau, lúc này hiểu ý của Hà Hổ trưởng lão, nhất thời hiểu ngầm nhau gật đầu, người làm công tác chăm sóc cũng lập tức lướt về phía quảng trường.

Chỉ là nghe Hà Hổ trưởng lão nói, đám người Công Tôn Đạo sắc mặt sắ tái mét, co rúm không dừng, trong lòng quả thật uất ức, một câu cùng không nói lên được.

Cổ Dục bị đánh cho một trận, bị hành hung tới mức không còn sức đánh trả, bọn họ lúc này còn có thể nói gì.

- Công Tôn trưởng lão, Cổ Dục sư đệ bị thương không nhẹ, Công Tôn trưởng lão ngươi nhìn xem.

Phía sau Công Tôn trưởng lão, mấy người thanh niên nam nữ cách đây vài phút vừa chạy về phía giữa quảng trường, lúc này đã vội vàng quay lại. Một thanh niên to lớn phi phàm đang ôm Cổ Dục nửa tỉnh nửa hôn mê, vô cùng suy yếu ở trong tay.

Chỉ thiếu niên vốn rất khôi ngô, một khuôn mặt đẹp hoàn mỹ, lúc này lại là một khuôn mặt đầm đìa máu, sưng lên giống như đầu heo vậy, lông mày siêu vẹo, mắt sưng mũi miệng méo nứt ra, sợ rằng lúc này mẹ của Cổ Dục tới, cũng không nhận ra người trước mặt là con của mình.

Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục lúc này, người của Quang Minh Thần Đình và Công Tôn trưởng lão không khỏi là rỉ máu trong lòng.

- Thiếu niên đó hung hãn, Cổ Dục thật quá xui xẻo!

Ánh mắt của đội hình khắp nơi, nhìn dáng vẻ thê thảm Cổ Dục lúc này, hàm răng trong miệng đã bị đánh bay quá nửa, thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn được nữa.

- Đỗ Thiếu Phủ này gây tai họa, quá hung tàn!

Ngay cả các trưởng lão của học viện Thiên Vũ, lúc này nhìn vào bộ dạng thê thảm của Cổ Dục cũng hãi hùng khiếp vía, hít vào một hơi thật sâu.

Bộ dạng lúc này của Cổ Dục, quả thực là vô cùng thê thảm, ai mà nghĩ được, thiếu niên thê thảm này, lúc trước vẫn còn là một chàng thiếu niên phong hoa, tuyệt thế.

- Đệ tử cần phải chữa thương, các vị, chúng tax in cáo từ trước.

Công Tôn Đạo cố nén nỗi đau, nói với các trưởng lão của học viện Thiên Vũ, lại cũng không muốn lán lại một chỗ với người của học viện Thiên Vũ nữa.

- Công Tôn trưởng lão đi thong thả, xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trừng phạt tiểu tử kia, sẽ làm cho tiểu tử kia sau này không thể lại tùy tiện đánh đệ tử của Thần Đình.

Hà Hổ trưởng lão nói xong với Công Tôn Đạo, sau đó quay lại nói với mấy đạo sư của học viện ở phía sau:

- Người đâu, tiễn Công Tôn trưởng lão.

- Không cần tiễn.

Công Tôn Đạo oán hận không thôi, vặn vẹo mông quay người rời đi, không muốn nói thêm nửa lời với Hà Hổ.

- Hà Hổ trưởng lão, có cần đuổi theo tiểu tử kia không, nếu không sợ rằng sau này sẽ không tìm được nữa.

Một người trung niên mặc áo màu xanh trời, cũng có dáng dấp trưởng lão, hạ thấp giọng hỏi Hà Hổ trưởng lão.

- Đuổi theo, bắt tiểu tử đó về rồi nói tiếp.

Hà Hổ trưởng lão khẽ gật đầu, cuối cùng nói thêm một câu:

- Chỉ có điều chớ làm tổn thương tiểu tử đó, trước hết cứ bắt lại đã, còn xương và máu của Huyền Vân Xích Giao, đừng để cho tiểu tử kia làm hỏng, cho dù là và trao đổi với hắn cũng được.

- Ừ.

Trưởng lão trung niên gật đầu, sau đó ánh mắt ra hiệu cho mấy trưởng lão ở phía sau, sau đó lặng lẽ rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️