Thi thể một con Huyền Vân Xích Giao khổng lồ nằm trên quảng trường hỗ độn. Tất cả tiếng tim đập cũng vì thế mà đột nhiên ngừng lại.
Thật sự có thế so với Thiên Thú trên bảng yêu thú có tu vi Vũ Hầu cảnh. Một Huyền Vân Xích Giao khủng khiếp không ngờ lại bị thiếu niên kia dùng một tay đập vỡ đầu. Đó là sức mạnh không gì sánh được, đơn giản quét ngang khắp nơi!
Ánh mắt co giật, co giật, cơ bắp trên khuôn mặt cũng co giật!
Công Tôn Đạo và người phía sau đều co giật. Thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, không ngờ có thể đập chết Huyền Vân Xích Giao tu vi Vũ Hầu cảnh. Bọn họ không cách nào tiếp nhận sự thật này. Thiên Vũ học viện làm sao có thể tồn tại một thiếu niên cường hãn như vậy.
Trưởng lão của Thiên Vũ học viện lúc này cũng không dám tin tưởng. Thiếu niên hung tàn này không ngờ lại khủng khiếp như vậy!
Sau đó, trên khuôn mặt của Tôn trưởng lão, Hà Hổ trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão, ngay cả Liêu trưởng lão cũng đều hiện lên ý cưới. Tuyệt đối là ý cười. Dường như tất cả ủy khuất từng phải chịu trước đây đều vì khoảnh khắc vừa nãy mà quên đi.
- Đây chính là nhi tử của tên khốn Đỗ Đình Hiên và Ngạo Đồng sao?
Mộ Dung Hi từ phía xa nhìn thiếu niên cao gầy trên quảng trường, khuôn mặt tuấn lãng, anh khí lúc này cũng hung hăng co rút, thì thào nói nhỏ:
- Quả nhiên đủ hung tàn!
- Ai, tiểu tử vô liêm sỉ này sao lại hạ thủ nặng như vậy. Cũng không biết ở trước mặt khách mời mà nương tay một chút, quá không lễ phép.
Đôi mắt của Hà Hổ trưởng lão khẽ động, trên khuôn mặt dẫn theo ý cười, sau đó nhìn Công Tôn Đạo trưởng lão, nói:
- Công Tôn trưởng lão, tiểu tử này ở học viện chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi. Không biết trời cao đất rộng, lại không quy không củ, hạ thủ cũng không biết nặng nhẹ. Không nghĩ tới lại đập chết Huyền Vân Xích Giao. Không biết Huyền Vân Xích Giao ở Thần Đình có đúng là vật đặc biệt hiếm lạ hay không. Nếu như là thứ rất hiếm lạ và quan trọng với Thần Đình. Thiên Vũ học viện chúng ta nguyện ý chịu trách nhiệm, không thể khiến cho Quang Minh Thần Đình thua thiệt.
Nghe lời nói của Hà Hổ trưởng lão nói, sắc mặt Công Tôn Đạo càng thêm khó coi, ánh mắt âm thầm co rút, nuốt trái mướp đắng này, khuôn mặt hiện lên ý cười, nói:
- Không sao. Đều do trẻ tuổi vẫn chưa khống chế được lực đạo nặng nhẹ cũng rất bình thường. Huyền Vân Xích Giao tuy rằng không kém, nhưng đối với Quang Minh Thần Đình ta cũng không tính là cái gì. Các vị không cần phải nghi ngờ.
Nhưng sau khi nói xong lời này, trong lòng của Công Tôn Đạo vẫn đang rỉ máu. Huyền Vân Xích Giao, yêu thú trên Thiên Thú bảng, sao có thể không quan trọng. Nhưng nếu nói cần Thiên Vũ học viện bồi thường thì mặt mũi của Quang Minh Thần Đình cũng không còn.
- Hóa ra Huyền Vân Xích Giao chưa tính là cái gì so với Quang Minh Thần Đình. Nhưng vẫn rất hiếm lạ với Thiên Vũ học viện chúng ta. Nếu vậy, sau này mời Công Tôn trưởng lão nếu có thời gian rảnh rỗi cũng tặng Thiên Vũ học viện ta mấy con. Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt. Công Tôn trưởng lão chính là không nên luyến tiếc mới tốt.
Hà Hổ nhất thời nói phải với Công Tôn Đạo, bộ dạng ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không nhìn ra ý đùa giỡn.
Nghe Hà Hổ trưởng lão nói, Công Tôn Đạo thiếu chút nữa phun ra máu. Hà Hổ này thật đúng là dám mở miệng, lại còn Huyền Vân Xích Giao càng nhiều càng tốt. Bên trong toàn bộ Quang Minh Thần Đình bọn hắn cũng chỉ có hai con Huyền Vân Xích Giao, đều được xem là bảo bối. Bây giờ một con bị đập chết đã khiến lòng hắn rỉ máu, tên khốn này còn dám mở miệng đòi.
- Được, sau này có cơ hội, sẽ có cơ hội.
Công Tôn Đạo lúc nói chuyện, đã phải cắn răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp đập chết Hà Hổ trưởng lão trước mắt rồi. Người này tuyệt đối là đang cố ý khiến hắn cảm thấy khó chịu.
- Vậy ta gửi lời cảm ơn Công Tôn trưởng lão trước.
Hà Hổ trưởng lão thoả mãn cười, sau đó nói với Công Tôn Đạo:
- Nếu không, ta xem vẫn nên xin Thần Đình đệ tử xuống đây đi. Nếu chẳng may Thần Đình đệ tử bị thương cũng không tốt. Tiểu tử kia ở học viện chúng ta hạ thủ thật sự không biết nặng nhẹ.
- Không sao, Cổ Dục không coi ai ra gì, cũng nên nhận chút chỉ bảo rồi.
Công Tôn Đạo ánh mắt hơi trầm xuống, trên khuôn mặt bài trừ ý cười, nói:
- Ngược lại không nghĩ tới trong Thiên Vũ học viện còn có học sinh không tầm thường như vâỵ. Thật khiến lão đầu này được mở mang tầm mắt.
- Tiểu tử kia sao. Công Tôn trưởng lão có điều không biết. Tiểu tử kia chỉ là một học sinh ghi danh ở Thiên Vũ học viện chúng ta. Bình thường cũng chỉ ở trong học viện làm việc vặt lại rất ngang bướng. Gần đây chúng ta vẫn đang thương lượng. Tiểu tử kia cứng đầu thành tính, có nên khai trừ hắn ra khỏi học viện hay không để tránh gây tai họa cho những học sinh khác.
Hà Hổ trưởng lão nghiêm mặt nói, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, nói:
- Nếu như tiểu tử kia dám đả thương linh mạch trên thân thể đệ tử Thần Đình, ta sẽ lập tức xử lí hắn, khiến cho hắn ngay cả học sinh ghi danh cũng không cần làm trực tiếp khai trừ khỏi học viện.
Công Tôn Đạo khóe miệng khẽ giật giật, ánh mắt bốc hỏa, cảm giác trong lòng có vô số con ngựa lao nhanh qua, toàn thân đều không tốt lắm.
- Học sinh làm việc vặt mà ngươi cũng muốn khai trừ. Ngươi có bản lĩnh thì khai trừ đi. Ngươi dám khai trừ ta sẽ lập tức bắt hắn đến Thần Đình...
Tính toán trong lòng đang gầm thét, nhưng chỉ dám nói trong bụng. Bị ủy khuất cũng nói không nên lời, gần như nghẹn ra nội thương.
- Cao, thật sự cao!
Vào lúc này, tất cả trưởng lão của Thiên Vũ học viện, trong lòng đều giơ ngón tay cái với Hà Hổ trưởng lão. Có thể giả vờ cách điệu giả vờ đến mức như vậy, tuyệt đối là nhân tài. Ở Thiên Vũ học viện có thể có bản lĩnh lớn đến vậy cũng chỉ có mình Hà Hổ trưởng lão.
- Thống khoái!
Nhìn Công Tôn Đạo lúc này bị Hà Hổ trưởng lão chọc tức khiến mặt mũi đỏ bừng, trong lòng tất cả trưởng lão của Thiên Vũ học viện đều sung sướng không nói nên lời. Đây tuyệt đối là trút ra được một bụng tức giận.
- Xích Giao...
Bóng người Cổ Dục xuất hiện trước thi thể của Huyền Vân Xích Giao. Hắn nhìn vào vật cưỡi của mình bị vỗ tan nằm dưới đất, ánh mắt khẽ co giật. Trên khuôn mặt hoàn mỹ của mỹ thiếu niên bắt đầu lan tràn hàn ý.
- Nhiều máu giao long như vậy đừng lãng phí.
Vô số ánh mắt trên quảng trường chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ lập tức vọt tới nghiền nát đầu của Huyền Vân Xích Giao. Hắn đứng trước đầu của Huyền Vân Xích Giao có vẻ cực kỳ nhỏ gầy. Mắt hắn nhìn đầu Huyền Vân Xích Giao tràn ra máu tươi, trong mắt không nhịn được lộ ra vẻ tham lam.
Không biết có phải có quan hệ với việc hắn tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu hay không. Lúc này nhìn thấy máu yêu thú trên Thiên Thú bảng, Đỗ Thiếu Phủ lại giống như nhìn thấy linh dược. Không nhịn được nghĩ muốn hung hăng uống vào.
- Dám giết Xích Giao của ta. Tiểu tử kia ngươi nhất định phải trả giá lớn cho hành động của mình!
Nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ. Ánh mắt Cổ Dục nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ. Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh, chậm rãi bước ra, từng bước từng bước đi về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Cổ Dục sư đệ nổi giận rồi!
Ở một góc quảng trường, đôi mắt của mấy thanh niên đứng sau Công Tôn Đạo khẽ động. Lúc này, Cổ Dục đã nổi giận.
Cổ Dục là thiên tài trẻ tuổi mà Quang Minh Thần Đình mới phát hiện gần đây. Ở trong đồng lứa, dù so sánh thể lực cũng đã đạt tới tồn tại đỉnh phong.
Cho dù là trong mấy thế lực đỉnh cấp lớn khác, trong lứa các đệ tử cùng tuổi, cũng hiếm ai có thể đánh đồng với Cổ Dục.
Trước đây không lâu, Cổ Dục ở bên ngoài từng đánh một trận với một người đạt đến tu vi Vũ Hầu cảnh sơ đẳng. Mặc dù không có đánh chết Vũ Hầu này, nhưng cũng khiến Vũ Hầu này tổn thương nặng nề, cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy.
Cảm giác được ánh mắt của Cổ Dục, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu. Ánh mắt của hắn sáng trong, dâng lên chút dao động, cũng chậm rãi bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Hai người thiếu niên đứng thẳng giữa quảng trường. Xung quanh lấy bối cảnh thi thể một con Huyền Vân Xích Giao to lớn, hung hãn.
Lúc này, bầu không khí toàn bộ quảng trường nhất thời buộc chặt bỗng trở thành giương cung bạt kiếm!
Lả tả!
Xung quanh quảng trường Hòa Bình, tất cả ánh mắt sau khí phục hồi lại tinh thần đều rơi vào trên hai người thiếu niên.
Tất cả học sinh của Thiên Vũ học viện đều biết Quang Minh Thần Đình Cổ Dục không tầm thường. Thân thể linh mạch, tu vi Mạch Linh cảnh viên mãn. Đây tuyệt đối là tồn tại khó có thể đánh bại trong cùng thế hệ.
Nhưng cũng như vây, với học sinh của Thiên Vũ học viện, ba chữ Đỗ Thiếu Phủ cũng như sấm đánh bên tai.
Đỗ Thiếu Phủ mặc dù chỉ mới gia nhập Thiên Vũ học viện gần đây còn là một học sinh ghi danh.
Nhưng những việc Đỗ Thiếu Phủ làm ra lại đủ khiến người khác chấn động
Từ chuyện học viên cũ hai chết tam phế đến bắt bớ đội chấp pháp, cướp đoạt đội chấp pháp, tổn thương nặng nề Thiết Hổ trên Võ bàng, tổn thương nặng nề bốn đội trưởng của đội chấp pháp đều có mặt trên Võ bang. Có người nói toàn bộ người của đội chấp pháp ở tiểu đội thứ hai, đều bị Đỗ Thiếu Phủ chà đạp. Ngay cả ma đầu Lý Vân Tiêu cuối cùng cũng không thể làm gì.
Còn có lời đồn, Đỗ Thiếu Phủ hình như còn hủy ruộng thuốc của học viện, trộm đi linh dược được trưởng lão trông coi. Một lần hành động lập tức được đưa lên mười người đứng đầu trên bảng truy nã.
Các loại sự kiện hàng đầu này với học sinh của Thiên Vũ học viện tuyệt đối chỉ có thể sử dụng từ hung tàn để hình dung
Vào lúc này, cảm giác được khí thế giương cung bạt kiếm mơ hồ trên quảng trường, tất cả học viên cũ đều nín thở, sợ rằng tiếp theo không còn là một trận đánh đơn giản. Trận đánh này đại biểu cho danh vọng và danh dự của Thiên Vũ học viện và Quang Minh Thần Đình.
Một nổi tiếng ở bên ngoài là thân thể linh mạch, kỳ tài ngút trời.
Một làm ra chuyện nặng nề hung tàn, một đường quét ngang thiếu niên vô địch hung tàn, vừa xuất hiện, đã một tát đập chết Giao Long tu vi Vũ Hầu cảnh trên Thiên Thú bảng.
Lúc này, hai thiếu niên này muốn đánh một trận. Không ai có thể biết trước thắng bại.
Đỗ Thiếu Phủ hung tàn, nhưng Cổ Dục cũng tuyệt đối không phải người dễ đối phó.
Trưởng lão của Thiên Vũ học viện cũng không thể. Với trưởng lão của Thiên Vũ học viện, người rõ ràng nhất sự cường đại của Cổ Dục Quang Minh Thần Đình càng thêm lo lắng.
Dù sao, Cổ Dục đã là tu vi Mạch Linh cảnh viên mãn.
Còn Đỗ Thiếu Phủ, ngay cả Mạch Linh cảnh đều chưa đặt chân vào.
Ánh mắt Công Tôn Đạo rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt co giật. Nếu như hôm nay Cổ Dục không chà đạp được tiểu tử kia, sợ rằng tác dụng lần này tới Thiên Vũ học viện sẽ ngược lại, Quang Minh Thần Đình sẽ mất hết mặt mũi.
Đương nhiên, trong lòng Công Tôn Đạo, Cổ Dục tuyệt đối sẽ không thua.
Tiểu tử bên Thiên Vũ học kia có hung tàn man lực tới đâu, thiên phú có khủng khiếp thế nào.
Nhưng nếu thật sự so sánh với Cổ Dục sợ rằng vẫn kém hơn một chút.
Dù sao, Cổ Dục chính là thân thể linh mạch.
- Lão tam, cứ từ từ giáo huấn tên Cổ Dục này!
Trong đám người có một khuôn mặt thông minh cơ trí. Thiếu niên có đôi mắt sáng ngời phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, chính là Tôn Trí. Đó là lão tam của ký túc xá bọn họ. Lão tam hung tàn đã xuất hiện.
- Lão tam, đánh gia hỏa kia nằm úp sấp đi, không cần khách khí!
- Cổ Dục này quá kiêu ngạo, lão tam, đánh hắn!
Trong đám người, hai người Trương Vĩ và Ngô Thanh Phong cũng quát lớn.
Đỗ Thiếu Phủ hơi quay đầu lại, men theo phương hướng nhìn ba người. Hắn nhìn lão đại, lão nhị, lão tứ, ánh mắt lộ ra ý cười.
- Đỗ Thiếu Phủ, đánh cho tên Cổ Dục kia nằm úp sấp xuống. Nếu ngươi làm được, việc ngươi cướp túi Càn Khôn của ta, từ nay về sau xoá bỏ.
Xếp hạng tám mươi chin trên Võ bảng, tiểu đội trưởng đội chấp pháp Hướng Thiên Ấn đi ra, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh, Quách Khánh cùng rất nhiều cường giả khác có tên trên Võ bảng cũng lập tức đi lên trước, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mở miệng lớn tiếng nói:
- Đỗ Thiếu Phủ, chà đạp tiểu tử kia, thương thế mà ngươi gây ra cho chúng ta, sau này cũng xóa bỏ.
- Đỗ Thiếu Phủ, đánh hắn!
- Thiếu niên hung hãn, hung hăng chà đạp hắn. Cho hắn biết thực lực của Thiên Vũ học viện chúng ta!
- Thiếu niên hung tàn, động thủ đi, ngàn vạn lần không cần khách khí!
- Đỗ Thiếu Phủ đại biểu học sinh ghi danh chúng ta hung hăng chà đạp hắn!
…
Một thoáng này, xung quanh quảng trường Hòa Bình, tiếng người ồn ào, tất cả học sinh bắt đầu sôi trào.
Những người vừa nhận ủy khuất và áp lực, lúc này giống như tìm được nơi phát tiết. Tất cả học sinh của Thiên Vũ học viện nhất thời bạo phát, tiếng gầm như sấm, vang vọng trời cao!