Theo tiếng hét lớn từ trên không trung truyền đến, toàn bộ người của Thiên Vũ học viện, bất kể là đệ tử hay là đạo sư, thậm chí là tất cả trưởng lão, ánh mắt đều nhìn về phía tiếng quát truyền tới.
Đồng thời, khách nhân tới Thiên Vũ học viện cũng nhìn về phía xa xa.
Mà trong ánh mắt của Công Tôn Đạo và không ít người sau lưng hắn lại có chút không được tự nhiên và không dễ nhìn.
- Thanh âm rất quen thuộc a!
Trong đám người, đám người Binh Thiên Lý, Chu Đỉnh, Tần Lãng, Quách Khánh, Hướng Thiên Ân chấn động, trong tiếng hét vang kia làm cho bọn họ đều có thể cảm giác được một loại cảm giác rất quen thuộc.
- Rống!
Tiếng hổ vang vọng, cuồng phong trên không trung bắt đầu khởi động, nhưng vào lúc này ở bên trong ánh mắt của tất cả mọi người nhìn vào, một đầu phi hổ khổng lồ xuất hiện, cả vật thể được Vương văn bao trùm, cái miệng hổ dữ tợn rít gào.
Cự hổ giang rộng hai cánh, vỗ cánh xoay quanh, uy thế chấn động lòng người, một cỗ uy áp vương giả của yêu thú khuếch tán ra bên ngoài.
- Răng rắc rắc!
Hai cánh của Vương lân yêu hổ chấn động, giống như có hai cơn lốc to lớn bám vào hai cánh vậy, chỉ mấy vỗ đã xuất hiện ở trên không trung.
Mà giờ khắc này, trên lưng của Vương lân yêu hổ có một thiếu niên áo lam nghiêm túc đứng đó.
Thiếu niên này chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt rất trẻ, thế nhưng lại hơn bạn cùng lứa vài phần cương nghị và duệ chí, mày rậm như kiếm, ánh mắt sáng sủa, tự dưng lộ ra vẻ bá đạo và sắc bén.
- Là hắn, là thiếu niên hung tàn kia đến rồi!
- Đỗ Thiếu Phủ a, là Đỗ Thiếu Phủ kia đã đến đây, gia hỏa hung tàn kia đã đến đây.
- Hình như gia hỏa hung tàn này đến là để đối phó Cổ Dục a.
- ...
Chung quanh quảng trường, mọi người im lặng trong ngắn ngủi, sau đó đã có người nhận ra Đỗ Thiếu Phủ.
Đoạn thời gian này, Đỗ Thiếu Phủ đã sớm tạo ra thanh danh hiển hách trong Thiên Vũ học viện, cái tên hung tàn đã vang vọng cả học viện, bức họa của hắn cũng được mọi người nhớ kỹ trong đầu.
- Người này, sao lại tới nơi này cơ chứ?
Trong đám người, Âu Dương Thích và Đỗ Tiểu Mạn nhìn nhau, đều có vẻ nghi hoặc.
Nhưng sau khi mắt của hai người nhìn thấy thiếu niên kia lại âm thầm ngưng lại, tim treo cao vào thời khắc này cũng lặng lẽ buông xuống, trong lòng đều thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Đúng là tiểu tử hung tàn Đỗ Thiếu Phủ kia, sao hắn lại tới đây.
Binh Thiên Lý, Hướng Thiên Ấn, Chu Đỉnh, Quách Khánh Đẳng nhìn nhau, nhưng lập tức bên trong ánh mắt của mọi người, chẳng biết tại sao đều tuôn ra vẻ vui mừng cực kỳ ăn ý.
Người cùng có sắc mặt vui mừng giờ phút này còn có trưởng lão và đạo sư đang có sắc mặt khó chịu của Thiên Vũ học viện.
Trong mắt Tựu Liên Liêu trưởng lão, Phó trưởng lão và những người khác giờ phút này đều lộ ra ý cười, trong lòng lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Sao tiểu tử này lại tự mình tới đây cơ chứ?
Tôn trưởng lão, Hà Hổ trưởng lão, Mộ Dung Hi Đẳng nhìn nhau, đều âm thầm dấu diếm một ít ý cười, nghe tiếng quát của Đỗ Thiếu Phủ, mối họa lớn này của Thiên Vũ học viện, rốt cuộc dường như lần này đã đến tìm Cổ Dục gây phiền toái a.
Mớiôm qua, toàn bộ trưởng lão Thiên Vũ học viện cùng tất cả đội viên Chấp pháp đội, cũng có không ít người đang còn hận không thể lập tức bắt được Đỗ Thiếu Phủ.
Mà giờ khắc này, toàn bộ người của Thiên Vũ học viện nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đều lộ vẻ vui mừng, biến hóa bực này, sợ rằng trước đó sẽ không ai nghĩ đến tình huống này.
- Hắn đã đến đây.
Trong đám người trên quảng trường, Trình Diễm, Đỗ Trì, Đỗ Vân Hân, Trình Siêu, trong ánh mắt của những người mới ra đời đã không tầm thường giờ phút này cũng đã nổi lên một ít dao động.
- Là hắn...
Trong trên trăm khách nhân của Thiên Vũ học viện, nữ tử mặc y phục màu lam nhạt, thắt lưng thon thon, cơ như mỡ đặc ngồi đó. Khi hai mắt dừng ở trên người thiếu niên mặc áo lam kia, trong mắt tức thì nổi lên một ít dao động.
Người có biến hóa giống như nữ tử mặc y phục màu lam này còn có Trình Thắng Nam.
Nhìn Vương lân yêu hổ lúc này, còn có thiếu niên trên lưng của nó, ánh mắt của Trình Thắng Nam cũng khó mà tiếp tục bình tĩnh được nữa. Bàn tay mềm mại không tự chủ được sờ sờ vào bờ mông no đủ của mình, ánh mắt dao động, hàm răng khẽ cắn chặt.
Người tới đúng là Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn bị người ta đánh bị thương, đương nhiên sẽ không yên lòng.
Nghe nói đại tỷ bị thương ở ngay quảng trường, sau khi hỏi rõ phương hướng quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ định nhanh chóng chạy tới, không nghĩ tới lại gặp phải Vương lân yêu hổ.
Vương lân yêu hổ theo Âu Dương Thích trở lại Thiên Vũ học viện, sau đó dưới sự sắp xếp của Âu Dương Thích, nó đang tìm kiếm Đỗ Thiếu Phủ khắp nơi, vừa vặn cũng lần thứ hai gặp lại.
Điều khiến cho Đỗ Thiếu Phủ ngoài ý muốn đó là, dường như trong khoảng thời gian này Vương lân yêu hổ đã được một chút ưu đãi, đã đột phá đến Mạch Tiên Bỉ Ngạn cảnh.
Tiếng hét lớn đột nhiên vang lên giữa không trung cũng đã làm cho Cổ Dục run lên, sau đó ánh mắt cũng rơi vào trên thân của Đỗ Thiếu Phủ.
Nhìn một thiếu niên tuổi tác dường như không kém bao nhiêu với hắn, vẻ mặt của Cổ Dục trong trẻo nhưng lạnh lùng đi một chút, trong ánh mắt cương liệt mang theo một tia lạnh lẽo, chân hắn đạp Huyền Vân Xích Giao, nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không liên quan gì tới ngươi, ngươi chính là tên tiểu tử Cổ Dục tinh trùng lên não kia sao?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ từ từ đảo qua chung quanh, hắn đã nhìn thấy Âu Dương Thích vốn phá lệ xuất chúng và đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn ở trong đám người, trong lòng hơi chút thả lỏng đi một chút. Chỉ là khi từ phía xa xa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, ánh mắt của hắn lần thứ hai dừng ở trên người Cổ Dục, trong mắt đã có một ít hàn khí.
- Hỗn đản, ngươi muốn tìm cái chết!
Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Dục nhất thời nổi giận, đối phương năm lần bảy lượt gọi hắn là người tinh trùng lên não, không đặt hắn vào trong mắt một chút nào, làm sao có thể khiến cho hắn không giận được cơ chứ.
- Ngao!
Cảm thấy Cổ Dục tức giận, Huyền Vân Xích Giao dữ tợn rít gào, khí tức mênh mông cuồn cuộn vẫn còn như bão táp bắt đầu khởi động, uy thế trấn áp không trung, phù văn bắt đầu khởi động, lưu quang lan tràn.
Giờ phút này, khí tức trên thân của Huyền Vân Xích Giao đủ để làm cho vạn thú thần phục, một chút đệ tử Thiên Vũ học viện thực lực thấp ở dưới không trung cảm thấy màng tai đau đớn, huyền khí trong cơ thể rơi vào đình trệ, tự dưng run như cầy sấy!
- Rống!
Vương lân yêu hổ không yếu thế chút nào, một đạo tiếng hổ chấn động lòng người vang vọng, hai cánh rung lên, mang theo dòng chảy không gian như là cơn bão quét qua không trung.
Làm bộ muốn lao vào, hung hãn vô cùng, đặc biệt là trên một đôi hổ trảo và phía trên hai cánh của Vương lân yêu hổ lúc này, trong lúc mơ hồ có bùa chú bí văn dao động, lộ ra một loại quang mang màu vàng kim nhạt, ở bên trong hung hãn lại càng lộ ra vẻ bá đạo và lăng lệ.
Khí tức hung hãn bá đạo lăng lệ bực này, ở điều kiện tiên quyết là tu vi trình tự kém hơn thì Vương lân yêu hổ cũng có thể trực tiếp chống lại uy áp của Huyền Vân Xích Giao!
Thậm chí là loại khí tức bá đạo lăng lệ này ở trên người của Vương lân yêu hổ lan tràn, bên trong hung quang của Huyền Vân Xích Giao lại còn lộ ra vẻ kiêng kỵ và nghi hoặc trong lúc mơ hồ.
- Ồ, đầu Vương lân yêu hổ kia dường như bất phàm nha, không ngờ lại không sợ Huyền Vân Xích Giao!
Dưới không trung, cũng có không ít ánh mắt cực kỳ tốt, bọn họ đã lập tức nhận ra Vương lân yêu hổ bất phàm.
Theo đạo lý mà nói, mặc dù là đẳng cấp của Vương lân yêu hổ không tệ, nhưng lại là yêu thú trên Địa Thú bảng, nếu như so với cùng Huyền Vân Xích Giao trên Thiên thú bảng vẫn có chênh lệch to lớn.
Nhưng lúc này không ngờ ở dưới tình huống tu vi trình tự kém cỏi mà vẫn còn có thể chống lại được khí tức uy áp của Huyền Vân Xích Giao, đủ để thấy được không phải bình thường.
Dường như Cổ Dục cũng thật không ngờ một đầu Vương lân yêu hổ trên Địa Thú bảng lại sẽ bất phàm như vậy. Vốn hắn còn không đặt đối phương ở trong mắt, lúc này mới trở nên coi trọng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Huyền Vân Xích Giao mà Cổ Dục cưỡi, nghe lão giả kia từng nói, dường như chính là đầu Huyền Vân Xích Giao này làm đại tỷ mình bị thương.
- Huyền Vân Xích Giao, yêu thú trên Thiên thú bảng a.
Rồi sau đó, Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới phép luyện thể của mình, tầng thứ nhất của phép luyện thể Thối luyện kim vũ cần lợi dụng linh dược để rèn luyện thân thể, mà tầng thứ hai phạt cốt tẩy tủy thì lại hoàn toàn không chỉ như thế.
Tu luyện tầng thứ hai phạt cốt tẩy tủy cần dùng không ít máu huyết của yêu thú, còn cần mạnh mẽ nuốt vào máu huyết của yêu thú, lấy năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trong máu huyết của yêu thú để phạt cốt tẩy tủy. Còn không phải là máu huyết của yêu thú bình thường, mà là phải dùng máu huyết của yêu thú trên Thiên Thú bảng a.
Đẳng cấp của yêu thú càng cao thì hiệu quả của máu huyết này đối với phạt cốt tẩy tủy lại càng tốt, yêu thú bình thường sẽ không có hiệu quả như vậy.
Vốn Đỗ Thiếu Phủ luôn để ý tới tin tức về yêu thú trên Thiên Thú bảng, vốn hắn tự biết mình muốn lấy máu huyết của yêu thú cường hãn trên Thiên Thú bảng tuyệt đối sẽ không phải là chuyện dễ dàng, dùng thực lực trước đó curah ắn, quả thực là muốn chết.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy trước người xuất hiện một đầu Huyền Vân Xích Giao sống sờ sờ, Đỗ Thiếu Phủ lại có chút không nhịn được kích động.
- Tiểu Hổ, ngươi lui ra phía sau đi.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, ý bảo Vương lân yêu hổ xoay quanh tầng trời thấp, thân thể hắn thì nhảy xuống quảng trường, phất tay để Vương lân yêu hổ lui ra phía sau. Sau đó ngẩng đầu, nhìn Huyền Vân Xích Giao và Cổ Dục ở trên giữa không trung, nói:
- Hóa ra ngươi chính là tên Cổ Dục tinh trùng lên não kia rồi, mau mau xuống đây chịu đánh đi, cả Huyền Vân Xích Giao của ngươi nữa!
Đang nói thì lại hét lớn, Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không đặt Cổ Dục vào trong mắt.
Cổ Dục chưa từng bị người ta mắng qua như thế, cho dù là ở trong Quang Minh thần đình thì hắn cũng là tồn tại đứng đầu, được trưởng bối thần đình yêu thương, các sư huynh sư tỷ khác thậm chí còn sợ hãi và lấy lòng hắn, các sư đệ sư muội thì càng không cần nói nhiều.
- Tiểu tử khốn khiếp, ngươi muốn chết!
Cổ Dục cũng nhịn không được nữa, bàn chân bước một bước về phía Huyền Vân Xích Giao, trong mắt trào ra vẻ tức giận.
- Ngao!
Huyền Vân Xích Giao rít gào, cả người tràn ngập khí tức ngập trời như sôi trào, bộc phát ra khí thế khủng bố.
Bên ngoài thân của Giao Long khổng lồ có từng đạo phù văn bắt đầu khởi động, dùng thân thể dữ tợn khổng lồ phóng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm ầm!
Huyền Vân Xích Giao Mạch Tiên cảnh viên mãn, cho dù là Vũ Hầu cảnh cũng khó mà làm gì được, bên trong một trảo dữ tợn khủng bố có phù ăn phụt lên, mùi máu tanh lan tràn ra, khí thế uy mãnh.
Phù văn trên người Giao Long khổng lồ như được vạn đạo quang mang phát ra, rất là chói mắt!
- Rắc rắc...
Giao Long to lớn lao xuống, còn chưa tới quảng trường, lấy quanh thân Đỗ Thiếu Phủ làm trung tâm, đá chung quanh trên quảng trường đều bắt đầu nứt nẻ, đất đá cùng bay, cát bay đá chạy, trên mặt đất xuất hiện một mảnh khe nứt dài hẹp.
Thực lực kinh khủng như thế, làm cho đệ tử Thiên Vũ học viện bốn phía hết hồn, trong lòng lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ. Phanh Giao Long đáp xuống, thế như sấm sét, trong nháy mắt đã tới trước người của Đỗ Thiếu Phủ.
Cái miệng rộng dữ tợn tựa như cái động đầy máu tanh, muốn trực tiếp cắn nuốt Đỗ Thiếu Phủ vào trong đó, uy thế trấn áp không trung, rung động thiên địa!
Đỗ Thiếu Phủ chuyển động, ngẩng đầu nhìn Huyền Vân Xích Giao giữa không trung dữ tợn đáp xuống, bỗng dưng, quanh thân có bùa chú bí văn màu vàng bắt đầu khởi động, một cỗ khí thế bá đạo, sắc bén khủng bố như giống như lũ quét bộc phát ra.
Quang mang màu vàng phóng lên cao, trong lúc mơ hồ trong quang mang màu vàng như có thêm một con Kim Sí Đại Bằng Điểu vỗ cánh bay ra.
Trong phút chốc, bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ mở ra, nhẹ nhàng như quạt, bùa chú bí văn màu vàng trên bàn tay lóe ra, hung hăng đánh ra một chưởng.
- Ông!
Tay Đỗ Thiếu Phủ nương theo bùa chú bí văn màu vàng ngưng tụ rồi đánh ra, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, không gian chấn động run rẩy, hình thành một vết sâu hình cung màu vàng ở trong không gian. Giống như đôi cánh màu vàng của Kim Sí Đại Bằng Điểu, trong phút chốc dùng thế như sấm sét, dùng xu thế nghiền ép vạn vật, hung hăng vỗ vào trên đầu của Huyền Vân Xích Giao dữ tợn kia.
Khí tức khủng bố phóng thích, mang theo ý chí bá đạo, giờ khắc này, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ phun ra kim quang, liếc nhìn tứ phương, chỉ riêng khí tức đáng sợ kia vô hình trung cũng đ làm cho Huyền Vân Xích Giao kinh sợ.
- Ong ong!
Bùa chú bí văn màu vàng phát ra quang mang, giống như trấn áp tất cả, không gian rung động ong ong như bão táp, như có một cơn bão táp thổi qua không trung của quảng trường.
- Ngao ngao...
Huyền Vân Xích Giao kêu thảm thiết, ngay trong toàn bộ ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỉ thấy yêu thú Huyền Vân Xích Giao khủng bố ở trên Thiên thú bảng, sau khi Đỗ Thiếu Phủ đánh ra một chưởng, cái đầu dữ tợn khủng bố rất lớn, trong phút chốc đã bị đánh vỡ rất dễ dàng.
- Rắc rắc...
Cái đầu cứng ngắc của Huyền Vân Xích Giao bị chụp thành từng mảnh nhỏ, đầu bị đập vỡ, huyết nhục màu trắng hồng bay ra, sau đó thân thể khổng lồ kia rơi xuống, cũng trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ tiếp lấy rồi ném lên trên mặt đất, nặng nề nện xuống quảng trường.
Tất cả mọi thứ đều thế như chẻ tre, dễ ợt!
- Ầm ầm!
Giao Long rơi xuống đất, đá vụn, đá phiến, tro bụi cùng nhau cuốn lại, như là một cơn lốc vậy.
Cả quảng trường bắt đầu kịch liệt chấn động, một mảnh cái khe dài hẹp không ngừng đứt đoạn lan tràn về phía xa xa!
Năng lượng tiêu tán, mà giờ khắc này, ánh mắt trên bốn phía quảng trường đều như nhìn thấy sự việc khủng bố nhất vậy, ánh mắt không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối !
Một lát sau mà vẫn không ai có thể phục hồi lại tinh thần được!
Cả quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh mịch và yên tĩnh!