Chu Viện lão tiếp tục nói:
- Mặt khác, phụ thân ngươi cũng đoạt một quả 'Hoàng Cực đan' của ta. Cha nợ con trả, ngươi không có ý kiến chứ?
- Ách. . .
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, liền nhíu mày, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Chu Viện lão, nói:
- Huynh đệ ruột thịt còn tính sổ rõ ràng. Phụ thân ta hắn còn sống, sổ sách của hắn, tự nhiên do hắn trả. Ta sợ dù ta có thay hắn cũng không trả nổi.
Nghe vậy, ánh mắt Chu Viện lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ cũng nhịn không được hơi co rút, sau đó nói:
- Quả nhiên là cha nào con nấy.
Đỗ Thiếu Phủ trên mặt lộ ra chút ý cười không rõ, không nói gì.
- Ngươi có thể trước tiên mặc quần áo vào rồi nói tiếp không?
Đột nhiên, Chu viện trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Chết tiệt.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lúc này mới phát hiện, trường bào màu tím trên người đã bị dược đỉnh đốt thiêu thành tro tàn. Không ngờ bản thân từ nãy đến giờ vẫn khỏa thân trò chuyện cùng lão nhân này. Cả người bỗng cảm giác không tốt cho lắm.
- Xuy!
Trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một tháp nhỏ và một hòn đá lớn chừng bàn tay màu đồng cổ. Bên trong tháp nhỏ lập tức ném ra một túi Càn Khôn.
Từ trong túi Càn Khôn móc ra một chiếc áo choàng màu xanh lam mặc vào. Trang phuc ở trong túi Càn Khôn đều lấy màu tím làm chủ. Chiếc áo choàng màu xanh lam khó có dịp được lấy ra mặc.
- Tiểu tháp này dường như không tầm thường, tiểu tử ngươi hủy đỉnh dược của ta lấy tiểu tháp này trả cho ta thì sao?
Ánh mắt của Chu Viện lão lúc này lại chăm chú vào tháp nhỏ trên tay Đỗ Thiếu Phủ. Ánh mắt lão lộ ra vẻ hiếu kỳ.
- Tiền bối, cái này không được. Sau này ta sẽ bồi thường ngươi một cái dược đỉnh thật tốt.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức đem dược đỉnh cùng hòn đá trên tay trực tiếp thu vào trong lòng. Hắn rất sợ lão đầu trước mắt sẽ đánh chủ ý lên tháp nhỏ tiểu yêu.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng. Tuy lần này thân thể mình lại một lần nữa có tiến bộ không nhỏ, nhưng so sánh với lão đầu kinh khủng trước mắt này, e rằng vẫn còn kém xa.
- Thôi vậy, ngươi hủy ruộng thuốc của ta, hủy một quả Hoàng Cực đan và dược đỉnh của ta, còn chiếm được chỗ tốt từ ta. Tính như vậy thì ngươi đã nợ ta rất nhiều. Nếu vậy, lại cộng thêm lợi tức, ngươi sau này tổng cộng phải bồi thường cho ta mười cái hoàng phẩm đan dược là được.
Chu Viện lão tính toán nói.
- Mười cái?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, sắc mặt nhất thời lại khó chịu.
- Sao, ngại nhiều sao, nếu vậy ngươi mau trả lại ta Thanh Trúc Vận Linh quả.
Chu Viện lão không khách khí nói.
- Cũng không phải.
Đỗ Thiếu Phủ không còn biện pháp, chỉ có thể đáp ứng.
- Trong vòng năm năm phải trả hết nợ, muộn một năm, tăng gấp đôi.
Chu Viện lão nói.
- Lão đầu, xem như ngươi lợi hại.
Đỗ Thiếu Phủ hung hăng trợn mắt nhìn Chu Viện lão.
- Ngươi bây giờ có thể đi, ta sẽ đưa ngươi an toàn ra khỏi đây. Nhưng cẩn thận một chút, tuy ta tạm thời sẽ không đi tìm ngươi tính sổ, nhưng học viện vẫn sẽ tìm ngươi tính sổ. Chuyện của học viện ta chưa bao giờ hỏi đến. Nếu như ngươi bị học viện nắm lấy điểm yếu chỉ sợ sẽ trở nên rất thảm.
Chu Viện lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
Đỗ Thiếu Phủ lại trừng mắt nhìn Chu Viện lão, không nói gì thêm.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, giữa mình và lão đầu hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Có đôi khi tiếng nói chung, cần phải thành lập trên phương diện thực lực không chênh nhau quá xa. Thực lực chênh lệch quá xa, tuyệt đối sẽ không có tiếng nói chung.
. . .
- Chu Viện lão, đây là sao?
Tôn trưởng lão, Mộ Dung Hi, Hà Hổ trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão, các trưởng lão khác, sáng sớm lại đến đây. Lúc này, họ nhìn dược đỉnh đã bị nghiền nát và một mảnh hỗn độn xung quanh liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
- Tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia chạy mất. Ta vốn dự định luyện tiểu tử kia thay cho Thanh Trúc Vận Linh quả. Ai ngờ tiểu tử kia nhân lúc ta không chú ý, hủy dược đỉnh của ta rồi chạy thoát.
Chu Viện lão nói với mọi người.
- Cái gì?
Mọi người nghe vậy, con mắt nhất thời run rẩy. Có thể chạy trốn từ trong tay Chu Viện lão, Đỗ Thiếu Phủ này thật đúng là không đơn giản.
- Chu Viện lão, ngươi có biết tiểu tử kia chạy thoát về phía nào không?
Tôn trưởng lão nhất thời hỏi.
Tất cả trưởng lão đều chờ đợi câu trả lời của Chu Viện lão. Bọn họ cố ý tới đây từ sáng sớm là muốn thử thời vận, nhìn xem có thể ở bên Chu viện trưởng lão tìm được tiểu tử hung tàn Đỗ Thiếu Phủ này hay không.
Nếu như có thể khiến tiểu tử hung tàn này đi đối phó Phan Dục. Cho dù đến lúc đó tha thứ một ít lỗi của tiểu tử kia cũng được. Lúc đầu vốn xem y là ngựa chết coi như ngựa sống, không ngờ sáng sớm qua đây lại thật sự có thể nhận được tin tức của tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia từ Chu Viện lão.
Chu Viện lão quay đầu lại, nhìn vào Tôn trưởng lão đám người, nói:
- Các ngươi không phải đang cố ý mắng ta chứ. Nếu như ta biết tiểu tử kia trốn đi đâu ta còn đứng ở đây sao?
Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhất thời ngượng ngùng.
- Chu Viện lão, vậy chúng ta đi bắt tiểu tử kia.
Tôn trưởng lão nghe vậy, sau khi nói với Chu Viện lão liền lập tức ra hiệu mọi người rời đi.
Lúc sau, ánh sáng trong lành chiếu xuống, sắc trời càng lúc càng sáng.
- Các vị, hiện tại chỉ có thể đi tìm tiểu tử kia. Nếu như tìm được tiểu tử kia, chúng ta cố gắng nói với hắn một chút. Chỉ cần hắn có thể thắng Phan Dục thì lỗi hắn phạm phải ở học viện sẽ lấy công lao này để bớt đi một chút.
Trên hành lang đá xanh, Tôn trưởng lão nói với các trưởng lão bên cạnh.
- Thời gian không còn nhiều, lấy bản lĩnh của tiểu tử kia, lúc này e rằng không biết đã trốn đi đâu rồi. Dù chúng ta có đuổi theo, cũng sợ là khó có thể nhanh chóng tìm được.
Một lão nhân mặc trường sam than thở.
Tôn trưởng lão nhìn vào sắc trời càng lúc càng sáng sắc, nói:
- Mọi người đi tìm trước đã. Không quan tâm có tìm được hay không, sau một canh giờ đều tập trung ở Hòa Bình quảng trường. Đến lúc đó nếu vẫn không tìm thấy tiểu tử kia, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
- Vù. . .
Sáng sớm, Đỗ Thiếu Phủ hít một hơi thật sâu không khí trong lành trong dãy núi mờ sương. Hắn cảm thấy tinh thần chấn hưng, toàn thân đều ngập tràn năng lượng.
- Khốn kiếp, suýt nữa thiêu chết ta.
Trong lòng của Đỗ Thiếu Phủ, truyền ra âm thanh của tiểu yêu. Nó đã bị đốt cháy mười một ngày bên trong dược đỉnh. Không thể ra ngoài mười một ngày có thể tưởng tượng được tâm tình của nó.
- Ngươi ăn trộm Thanh Trúc Vận Linh quả của hắn nhưng hắn cũng không gây khó dễ cho ngươi. Thật kỳ quái.
Âm thanh của Chân Thanh Thuần truyền ra, nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta thiếu hắn một phần nhân tình.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu. Dù là nguyên nhân gì đối phương thật sự không có làm khó dễ mình, nhưng mình lại rõ ràng thiếu đối phương một phần ân tình.
- Thiếu tình, sau này có thực lực, trả lại không muộn.
Chân Thanh Thuần nói với Đỗ Thiếu Phủ, sau đó lập tức nói:
- Cẩn thận, phía trước có người.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nhìn về phía trước. Chỉ thấy lúc này trong sắc trời hơi sáng, trên sườn núi phía trước, mơ hồ có bóng dáng một lão nhân đang ngồi. Bóng dáng kia mang lại cảm giác giống như đã từng quen biết.
- Hình như là người quen.
Ánh mắt hơi giật giật, Đỗ Thiếu Phủ từ từ đi tới, phóng ra tinh thần lực thăm dò. Trên người của đối phương không có bất kì dao động khí tức nào.
Khi Đỗ Thiếu Phủ có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương, ánh mắt khẽ nhíu, đúng là người quen.
Đó là một lão nhân khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Lão có dáng vẻ mày rậm mắt to, mũi lớn, miệng rộng, một chút tóc xơ xác trong gió, giống như là cỏ khô vậy. Khuôn mặt lão cũng có chút tái nhợt, chỉ có ánh mắt vẫn sáng ngời, lại cảm giác có chút vô thần. Đây chính là lão nhân trước đây hắn gặp phải ở phía sau núi bên trong Thiên Vũ học viện.
Lão nhân cũng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt râu mép rất lâu không có cạo qua ở trên khuôn mặt to giống như cỏ tranh dài ngoằng nơi đất hoang. Hơn nữa trên gương mặt lại đầy nếp may, nếu như đột ngột nhìn qua, thật đúng là giống như dã nhân.
Sau khi lão nhìn thấy rõ ràng người đến là Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt liền lộ ra ý cười, nói:
- Tiểu tử, lại là ngươi sao, ngươi lại chạy đến đây để lười biếng sao?
- Hắc hắc, ta đang chạy trốn.
Đỗ Thiếu Phủ cười. Không biết vì sao khi hắn nhìn thấy lão nhân này, lại có một chút cảm giác đặc biệt thân thiết. Sau đó ánh mắt hắn có chút nghi ngờ, hỏi lão nhân:
- Tại sao ngươi sớm như vậy đã ở nơi này. Nơi đây cách phòng tạp vụ rất xa, ngươi tới đây kiểu gì?
- Thật ra cũng không xa, ta ở học viện cũng có chút địa vị, cũng có yêu thú vật cưỡi.
Lão nhân cười, nghiêng người ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi thế nào vẫn ở chỗ này, ngày hôm nay không dự định đi xem náo nhiệt sao?
- Nhìn náo nhiệt nào?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Ngươi không phải không biết.
Lão nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngày hôm nay chính là ngày Quang Minh Thần Đình Cổ Dục khiêu chiến học sinh của Thiên Vũ học viện, vô cùng náo nhiệt.
- Quang Minh Thần Đình.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ giật giật, sau đó lắc đầu, nói:
- Không có hứng thú, ta không muốn đi xem náo nhiệt.
Lão nhân nghe vậy, ánh mắt chuyển một vòng, sau đó cười, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Cũng đúng, ngươi là học sinh ghi danh cũng không cần đi làm gì. Dù sao cũng không giúp được gì, nhưng sợ rằng lần này, học sinh của Thiên Vũ học viện nhất định khó có thể chống lại. Có người nói thực lực của Cổ Dục quá mạnh mẽ. Ngày hôm qua hắn cười một con Giao Long, lại đánh thương nặng một học viên cũ tên là Đỗ Tiểu Mạn. Cô nương kia hiện nay vẫn còn đang hấp hối.
- Lão bá, ngươi nói cái gì.
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ trở nên khiếp sợ, nhìn chằm chằm lão nhân. Ánh mắt vừa nãy còn không thèm để ý chút nào lúc này bỗng bán ra hàn ý. Hắn nhanh chóng hỏi lão nhân:
- Lão bá, ngươi nói Đỗ Tiểu Mạn bị thương rất nặng, thương thế của nàng rất nghiêm trọng sao?
- Đúng vậy, ta chắc chắn không nghe sai. Cô nương đó nghe nói bị thiếu niên tên Cổ Dục cưỡi một con giao long đụng vào nên bị thương. Nhưng nghe nói có Dược Phù sư của học viện chiếu cố, tiểu cô nương kia không sao, nhưng thiếu niên được kêu là Cổ Dục lại không bỏ qua. Thiếu niên còn nói là ngày hôm nay muốn khiêu chiến học sinh của Thiên Vũ học viện.
Sau khi lão nhân nói xong, khẽ động thân mở rộng thắt lưng lười biếng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, ngươi gấp gáp như vậy làm gì, lẽ nào ngươi muốn đi đối phó thiếu niên tên Cổ Dục sao?
- Không sai, ta đang có ý đó.
Đỗ Thiếu Phủ không bình tĩnh được. Lại có người dám đánh lão tỷ mình trọng thương còn thương nặng như vậy. Làm sao hắn có thể buông tha. Hắn không quan tâm tiểu tử kia là ai, phải đi báo thù trước rồi nói sau.
- Thiếu niên tên Cổ Dục kia nghe nói rất khó đối phó. Nếu ngươi muốn đi, cũng nên cẩn thận một chút.
Râu mép như cỏ tranh của lão nhân hơi giật giật, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mỉm cười, nói:
- Tiểu tử, thật ra ta đã biết ngươi là ai. Gần đây tên ngươi ở trong học viện được lan truyền đến sôi sùng sục. Khắp nơi đều có tranh của ngươi. Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ?