Lông mi dài như ẩn như hiện ở dưới mái tóc dài ngổn ngang, một bờ môi no đủ hiện ra, màu sắc như hoa hải đường, lúc này nhắc tới Thiên Vũ học viện, khóe miệng của thiếu niên này hiện lên một nụ cười cân nhắc, có vẻ xấu xa, dường như hoàn toàn không có để ở trong lòng vậy.
Nữ tử kia khẽ mỉm cười, nói:
- Cổ Dục sư đệ có tư chất Thiên Tung kỳ, đương nhiên không người nào có thể so sánh được với sư đệ, chỉ có điều Thiên Vũ học viện đứng sừng sững nhiều năm, cũng khá có nội tình, trước đây Thiên Vũ học viện đã từng xuất hiện vô số cường giả bất thế.
- Phải có chút nội tình mới được, bằng không quá yếu thì sẽ rất vô vị.
Thiếu niên khẽ mỉm cười, vẻ tươi cười nở rộ ở trên mặt, đôi mắt chói mắt giống như có thể nhìn xuyên kiếp trước kiếp này, miệng nở nụ cười lại mang theo một chút nguy hiểm.
... ... ... ...
Rừng trúc yên tĩnh, phóng tầm mắt ra nhìn, rừng thưa mà lại ẩm, một vầng trăng tròn xuyên qua màn đêm dần dần lên trên không.
Một mảnh mây xám trong suốt, che khuất ánh trăng, trên rừng trúc giống như được phủ lên một mảnh khói, từng đám khói trôi lơ lửng, giống như rơi vào trong mơ vậy.
Trên một cái ghế trúc, một lão giả nằm tựa vào ghế trúc, ngủ gật.
Một nữ tử đi tới, thân mặc y phục màu lam nhạt, trên mặt là một tấm lụa mỏng che mặt, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon như mỡ đông, tóc tùy ý tung bay, tuy rằng không trang điểm, thế nhưng đôi môi lại tự hồng.
Nữ tử này một thân một mình đi tới rừng trúc, khí chất như u lan, lộ ra vẻ kiều mị không có xương, sau đó nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh cái ghế trúc kia.
- Phỉ Nhi nha đầu, ngươi đến rồi sao.
Lão giả này mở hai mắt ra, khuôn mặt gầy gò ngăm đen, thế nhưng ánh mắt khá là sáng sủa, không có một chút vẩn đục nào cả.
- Con tìm gia gia nói chút chuyện.
Nữ tử này cười duyên dáng, đôi mắt đẹp chuyển động, lộ ra vẻ cơ linh, gió đêm khẽ thổi ở trong rừng trúc làm cho sợi tóc của nàng tùy ý tung bay, lại có một loại cảm giác theo gió mà đi.
- Nha đầu con luôn luôn cơ linh, có chuyện gì làm cho ngươi không nắm chắc được chứ?
Lão giả đứng dậy, cả người rất gầy gò, trường sam mặc lên người lại như là một cái gậy trúc được bọc y phục vậy, gầy trơ cả xương ra, ngực dán vào trường sam, trong lúc mơ hồ nhìn như một tờ giấy dầu cửa sổ vậy.
Nếu như giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ có mặt ở đây thì nhất định có thể nhận ra được, lão giả này chính là Trấn Bắc vương lúc trước hắn gặp ở bên trong Hắc Ám sâm lâm.
Nữ tử này nâng Trấn Bắc vương đứng dậy, nói nhỏ:
- Bẩm gia gia, chuyện Quang Minh thần đình ta không dễ quyết định, ta mới vừa nhận được tin tức từ hoàng cung, ngày mai sẽ đi tới Thiên Vũ học viện.
- Thiên Vũ học viện đã tồn tại bao nhiêu năm, nhìn dáng vẻ này, dường như vẫn có người đang nhớ thương nó nha.
Trấn Bắc vương khẽ nhíu mày, ánh trăng từ trong khe hở rừng trúc chiếu xuống, chiếu vào trên khuôn mặt để lộ ra ánh sáng loang lổ, dừng lại chỉ trong chốc lát, sau đó hắn nói:
- Việc này sợ là chúng ta cũng không quản được, nhìn dáng vẻ lần này, hoàng cung cũng động tâm tư, động tác này cũng khá là có thâm ý, tất cả đều đang thăm dò.
- Gia gia, ta đã biết rõ nên làm như thế nào.
Nữ tử mỉm cười, bên trong mấy câu nói dường như đã giải được một ít sầu lo trong lòng, nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn qua rất rực rỡ, động lòng người.
- Được rồi, hiểu rõ là tốt rồi.
Thân thể tập tễnh của Trấn Bắc vương vặn eo, thân thể vốn có vẻ gầy gò, lúc này xem ra gầy gò đến mức như là một cái côn gỗ thật dài, sau đó hắn nhìn nữ tử kia rồi nở nụ cười, nói:
- Vẫn đẹp như vậy, lần sau cũng không nên biến thành dáng vẻ kia nữa. Ngay cả gia gia cũng không nhìn nổi, đừng nói là các thanh niên tuấn kiệt khác, đến lúc đó đừng để mọi người sợ hãi đến mức không có ai tới cửa cầu thân nha. Có điều, những người kia cũng không lọt mắt vào mắt của ngươi được.
- Gia gia, người lại thế nữa rồi.
Trên kiều nhan của nữ tử này, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Trấn Bắc vương, vẻ mặt e thẹn, có một phen phong tình đặc biệt, xinh đẹp kinh người.
- Ài, cũng không biết tên tiểu tử bên trong Hắc Ám sâm lâm kia thế nào rồi, chỉ là nhỏ một chút, nếu không, làm tôn nữ tế của ta cũng rất không tệ.
Trấn Bắc vương khẽ mỉm cười.
... ... ... ...
Đêm, trời cao đen kịt, một vầng trăng tròn treo trên cao, ánh trăng lạnh lẽo chiếu ánh sáng xuống mặt đất.
Trong đình viện, một đại hán trung niên đứng đó, chỉ thấy vóc người của hắn rất lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng mà lại rất thâm thúy, hai con mắt u ám thâm thúy, có vẻ không câu nệ. Hắn nói với lão giả trước người:
- Phụ vương, bên hoàng cung truyền đến tin tức, người của Quang Minh thần đình đã đến, ngày mai sẽ đi tới Thiên Vũ học viện.
Lão giả kia nghe vậy, vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa, hai mắt đen đến mức toả sáng, ánh mắt sắc bén, dường như muốn đâm thủng cái gì vậy, mái tóc bạc trắng như là trải qua phong sương, trải qua vô số gian khổ vậy, hắn nói:
- Quang Minh thần đình đang thăm dò hoàng cung, muốn thăm dò Thiên Vũ học viện, hoàng cung muốn thăm dò phản ứng của chúng ta, đã như vậy, ngươi cứ đi một chuyến đi.
- Con đã hiểu rõ.
Đại hán gật đầu, sau đó lặng lẽ lui xuống.
... ... ... ... ... ...
Thời gian như cát trôi, lặng lẽ trôi qua rồi biến mất, Đỗ Thiếu Phủ tiến vào bên trong đại đỉnh đã được chín ngày.
- Ầm ầm ầm!
Đại đỉnh loạng choà loạng choạng, tiếng vang ầm ầm càng ngày càng chấn động, ròng rã thời gian bảy ngày, tiếng vang ầm ầm cũng chưa từng ngừng lại.
- Kẽo kẹt...
Chung quanh đại đỉnh ba chân có phù văn lan tràn, giờ khắc này không biết từ khi nào đã có không ít dấu vết rạn nứt, có hỏa diễm nóng rực kinh người lan tràn ra, ánh sáng màu vàng từ bên trong phun ra.
- Sao tiểu tử này lại biến thái như vậy được chứ?
Trước đại đỉnh ba chân, Chu Viện lão ngồi khoanh chân, quanh thân có tia sáng chói mắt bao phủ, trong tròng mắt thâm thúy như ngôi sao tràn ngập vẻ chấn động, nhìn đại đỉnh sắp vỡ nát, trong ánh mắt hiện lên vẻ hãi hùng khiếp vía.
Ở bên trong lực lượng tinh thần của hắn dò xét, Chu Viện lão biết rõ, trong thời gian ròng rã bảy ngày, tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia lại không chút hư hao nào, trái lại còn hấp thu Địa Tâm chi hỏa rèn đúc mình bảy ngày.
Mà thủ đoạn rèn đúc cũng hung tàn đến cực điểm, cực kỳ tự ngược, chẳng trách có người lại nói tiểu tử này cực kỳ hung tàn.
Tuy rằng chiếc đỉnh lớn này không phải là phù khí đặc biệt mạnh mẽ gì cả, thế nhưng cũng là dược đỉnh Linh khí không kém bên trong các Linh khí, hầu như là có thể có thể so được với phù khí.
Linh Phù sư đều dùng linh lô phù đỉnh để luyện chế đan dược, nhưng cũng có số rất ít đan dược mới có thể dùng dược đỉnh để luyện chế.
Lúc này nhìn thấy dược đỉnh bị Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ va nứt, chuyện này khiến cho Chu Viện lão nhìn thấy cũng phải giật mình.
Thân thể phải cường hãn bao nhiêu thì mới có thể có lực lượng hung hãn như vậy cơ chứ.
Bên trong dược đỉnh, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ có Địa hỏa cuồn cuộn bao vây, bên ngoài thân thể có bùa chú bí văn màu vàng nhạt lập lòe xuất hiện, dường như đây là thể hiện lần nữa rèn đúc Thối luyện kim vũ đến mức cực hạn trong thời gian chín ngày này.
Bị các loại năng lượng và hỏa diễm rèn luyện, như luyện mãi thành thép, thân thể Đỗ Thiếu Phủ lần nữa lột xác, có thể xưng tụng là có lột xác kinh người!
- Sưu sưu!
Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng trong hỏa diễm, trên người có khí tức rát kinh khủng, bá đạo làm cho người ta kinh hãi, dường như có thể quét ngang tất cả.
Bùa chú bí văn trên người lập lòe, như có một đầu Kim Sí Đại Bằng Điểu đập cánh lao ra, sắc bén mà khủng bố, bá đạo khiếp người.
Lúc này bên trong bùa chú bí văn màu vàng nhạt trên người Đỗ Thiếu Phủ lộ ra một tia sáng mơ mơ hồ hồ, hình như có sương mù lượn lờ, có một khí thế đáng sợ đang tràn ngập ra, đang lột xác.
Hoặc là có thể nói, bên trong bùa chú bí văn màu vàng kia, có cái gì đó đang thức tỉnh.
Loại thức tỉnh kia ngay cả Kim Sí Đại Bằng Điểu chân chính cũng không mở ra được.
Nhưng giờ khắc này lại bị Đỗ Thiếu Phủ trong lúc vô tình thức tỉnh cái gì vậy, có khí tức ẩn giấu đang từ từ thức tỉnh.
Giờ khắc này, ngay cả chính bản thân Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm giác được một loại cảm giác mạnh mẽ, thân thể được rèn đúc đến cực hạn, hơn nữa vẫn còn đang tiến bộ. Dường như đã bước vào một mảnh thiên địa mới, loại cảm giác đó là thứ trước đây chưa từng xuất hiện.
- Rống!
Trong miệng Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, tiếp tục mạnh mẽ rèn luyện chính mình, một lần một lần ở bên trong hỏa diễm xung kích đại đỉnh, rèn luyện rèn đúc chính mình, muốn đặt chân lên một vùng thiên địa mới ở trên Thối luyện kim vũ.
... ... ...
Sáng sớm, lặng ngắt như tờ, trời vừa tảng sáng thì nắng sớm đã chậm rãi thức tỉnh sinh linh đang ngủ say.
Khi luồng nắng sớm thứ nhất xuyên qua sương mù, bao phủ Thiên Vũ học viện yên tĩnh.
- Sưuu...
Bỗng dưng, sáng sớm, bên trong học viện, tiếng chuông cổ xưa vang vọng, tổng cộng có sáu tiếng, vang vọng quần sơn, du dương truyền ra xa xa.
- Đã xảy ra chuyện gì, học viện xảy ra chuyện gì sao?
- Đây là sáu tiếng chuông, đại biểu cho ý hoan nghênh, hẳn là có đại nhân vật gì đến Thiên Vũ học viện, bằng không sẽ không có lễ nghi như vậy nha.
- Không biết là người nào tới, chúng ta đi xem một chút đi.
- ... ... ...
Ở bên trong Thiên Vũ học viện, thân ảnh của không ít tân sinh và học sinh cũ tức thì từ các nơi lướt ra, bắt đầu hội tụ hướng về phía cửa lớn của học viện mà đi.
Sáng sớm, bên trong sơn mạch chung quanh Thiên Vũ học viện có quần sơn lờ mờ, ngọn núi biến hóa khác biệt, lộ ra vẻ cổ điển và tang thương.
Ở ngoài cửa lớn của học viện, trên quảng trường to lớn kia giờ khắc này có không ít trưởng lão cùng nhau đứng đó, khí tức được thu lại, nhưng cũng vô hình trung làm cho người ta có cảm giác rất ngột ngạt.
Đứng trước mấy trưởng lão chính là Hà Hổ trưởng lão, Tôn trưởng lão, Mộ Dung Hi trưởng lão, Liêu trưởng lão, Phó trưởng lão, còn có Thượng Quan trưởng lão thân mặc y phục màu tím.
Phía sau các trưởng lão có không ít học sinh cũ của học viện và các đạo sư đứng đó.
Tân sinh đều đứng rất xa ở trong học viện, uy thế từ khí tức vô hình của các trưởng lão phía trước như vậy, bọn hắn còn chưa quen thuộc được.
Trong đám người, Đỗ Tiểu Mạn và Âu Dương Sảng đứng cùng nhau, nhị nữ một nóng bỏng tuyệt mỹ một cao quý, khiến cho người ta không dám tới gần.
Một người nóng bỏng mê hoặc, muốn lôi kéo nhân tâm người ta, xinh đẹp không hề có một tiếng động nào cả. Thế nhưng cũng lộ ra một chút lạnh lẽo, chỉ có thể phóng tầm mắt ra nhìn, không thể khinh nhờn.
Hai nàng đứng chung một chỗ, lập tức đưa tới ánh mắt hừng hực của vô số thanh niên chung quanh.
Nhưng mà cũng không có mấy người dám nhìn thẳng hai nàng, đều chỉ có thể lén lút phóng tầm mắt ra nhìn mà thôi.
- Tiểu Mạn tỷ, vẫn không có tin tức của tiểu tử kia, bây giờ làm sao cho phải đây?
Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Tiểu Mạn, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ lo lắng.
- Hi vọng không nên gặp phải chuyện xấu mới tốt nha.
Đỗ Tiểu Mạn nói, hai con mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
- Sưu sưu!
Nhưng vào lúc này, trong sáng sớm yên tĩnh đột nhiên phía chân trời phía trước xuất hiện một trận gợn sóng to lớn, trong lúc mơ hồ có không ít khí tức chất phác, cường hãn mà xa lạ bắt đầu kéo tới.