Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 246: Bị người ta nhận ra.

Chương Trước Chương Tiếp

- Chuyện này...

Âu Dương Sảng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nàng chỉ có thể tặc lưỡi, lão tử đoạt trấn viện chi bảo của học viện là Hoàng Cực Đan và Lôi Long, nhi tử trộm quả thứ hai, cũng là tài liệu chính thứ hai để luyện chế Hoàng Cực Đan là Thanh Trúc Vận linh quả, trộm một mảng lớn Linh dược trong dược viên.

Hai phụ tử cùng tiến vào Huyền Thưởng bảng của học viện, đây rốt cuộc là một đôi phụ tử thế nào chứ? Quả thực chính là khắc tinh của Thiên Vũ học viện, trời sinh đã khắc chế Thiên Vũ học viện.

Chỉ trong chốc lát sau, đôi môi đỏ của Âu Dương Sảng khẽ nhếch, sau khi do dự một lát, nàng vẫn không nhịn được mở miệng nói chuyện, nói:

- Hi thúc, vậy còn có biện pháp gì nữa không?

Mộ Dung Hi ngẩng đầu, nói:

- Chuyện lớn như vậy, coi như ta muốn giúp đỡ thì cũng không giúp được, nếu như tiểu tử kia có bản lĩnh đào tẩu thì cũng coi như xong, thế nhưng nếu bị bắt, sợ rằng sẽ bị Chu Viện lão xem là Thanh Trúc Vận linh quả để luyện đan nha.

... ... ... ... ... ...

Sơn mạch nóng rực, khắp nơi để lộ ra nhiệt độ kinh người, Đỗ Thiếu Phủ thân bất do kỷ bị mang đi, hắn chỉ biết nơi đây là bên trong miệng của một ngọn núi lửa, nham thạch chung quanh đỏ chót, chẳng khác nào dung nham đang cuồn cuộn.

Trong chốc lát, Đỗ Thiếu Phủ đã đến đình viện, đình viện này rất là kỳ quái, đều là do cự thạch đỏ chót cổ xưa tạo thành, không gian bên trong tràn ngập khí tức nóng rực đã đến cấp độ dâng trào.

Bên trong không gian rộng rãi, rốt cục Đỗ Thiếu Phủ đã bị buông ra, khôi phục lại sự tự do.

Mà lúc này, Đỗ Thiếu Phủ lại không vì mình được khôi phục lại sự tự do mà thay đổi sắc mặt, mà ánh mắt của hắn đột nhiên kinh ngạc rơi vào bên trên một cái đỉnh lớn màu đỏ đang ở trước người mình.

Đại đỉnh này rất kinh người, chính là một đại đỉnh ba chân, cao khoảng chừng một trượng, đường kính trên mười thước trở lên, lộ ra khí tức cổ xưa, khắc hoạ không ít phù văn trúc trắc cổ xưa, chung quanh có lưu quang chấn động, ánh sáng lan tràn ra.

Điều khiến cho hồn phách người ta chấn động nhất chính là bốn phía chiếc đỉnh lớn này có tạo hình bảy cái đầu lâu dị thú dữ tợn, giống như rồng mà không phải là rồng, như mãng mà không phải mãng, đỏ rực như lửa, giờ khắc này chẳng khác nào sống lại, há mồm hấp thu từng ngọn lửa đang từ dưới mặt đất toát lên.

Chung quanh đại đỉnh, mặt đất chính là dung nham đỏ sẫm, khí tức khủng bố kinh người, nếu tu vi cấp độ thấp một ít, sợ rằng sẽ trực tiếp bốc hơi ở trong nhiệt độ như vậy.

- Sưu sưu...

Bảy ngọn lửa và dung nham kết nối với đại đỉnh, bên trong đại đỉnh có ánh sáng lan tràn, khí tức Linh dược nồng nặc, khiến cho người ta ngửi cũng đã cảm thấy kinh người.

- Xin chào Viện lão.

Trong phòng có hai lão giả, ba trung niên và một mỹ phụ nhân, còn có mấy thanh niên nam nữ khác. Sau khi nhìn thấy Chu Viện lão, cả đám tức thì hành lễ, mà ánh mắt thì vẫn luôn rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

- Viện lão, không thể đợi được nữa, nhất định phải có Thanh Trúc Vận linh quả làm thuốc, nếu không sẽ không còn kịp nữa.

Một lão giả nói với Chu Viện lão.

- Thanh Trúc Vận linh quả đã bị tiểu tử này ăn vụng.

Chu Viện lão nói với mọi người:

- Có điều cũng may ta còn tới kịp, tiểu tử này cho rằng đã luyện hóa của Thanh Trúc Vận linh quả, dựa theo lý luận dược phù, nói không chừng hiệu quả cũng gần như vậy. Chuyện sau đó để ta đến là được rồi, các ngươi lui ra đi, ta ẽ bố trí cấm chế, ai cũng không được phép quấy rầy ta.

- Vâng...

Ánh mắt mọi người khiếp sợ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, từng người mang theo ánh mắt kinh dị rời đi.

Theo mọi người rời đi, từng đạo phù vă ngưng tụ biến ảo ở trong lòng bàn tay của Chu Viện lão, sau đó biến mất ở bốn phía.

- Lần này phiền phức lớn rồi!

Trong giây lát, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa, huyền khí quanh thân bạo phát, vòng sáng màu vàng nhạt lan tràn, muốn lập tức thoát đi. Hắn cũng không thể thật sự tùy ý để lão nhân này thực sự coi mình là Linh dược để luyện hóa được.

- Hiện tại mới muốn chạy trốn, không cảm hấy chậm sao.

Một luồng lực lượng ràng buộc to lớn tức thì bao phủ ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, làm cho Đỗ Thiếu Phủ không có cách nào nhúc nhích dc, hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Thực lực của lão giả kia quá mạnh mẽ, mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng của Đỗ Thiếu Phủ.

Cảm giác này, chỉ có lúc trước vị phụ thân sâu rượu của hắn đại chiến ở trong Thạch thành, một tiếng hót lên làm kinh người thì hắn mới có thể cảm nhận được.

- Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Đình Hiên, thật một đôi phụ tử khốn nạn, lớn đoạt Hoàng Cực Đan của ta, bé thì lại tới trộm Thanh Trúc Vận linh quả của ta, lẽ nào đời trước ta đã thiếu nợ Đỗ gia các ngươi sao, khốn nạn!

Theo Đỗ Thiếu Phủ bị ràng buộc, trong tai hắn cũng lập tức truyền đến một tiếng mắng to, cuối cùng thân thể bị trực tiếp vứt sang một bên, lần nữa khôi phục tự do.

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một chút khiếp sợ, nói:

- Tiền bối, ngươi biết phụ thân ta? Sao người lại biết chúng ta là phụ tử?

- Muốn quên cũng không quên được.

Chu Viện lão mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đỏ mặt tía tai, gân xanh nổi lên, nói:

- Từ lúc lần đầu tiên thấy ngươi ta đã biết ngươi là nhi tử của Đỗ Đình Hiên tiểu tử kia, gương mặt của ngươi vô liêm sỉ giống phụ thân ngươi như đúc, nhưng hai mắt là của mẫu thân ngươi, không sai được.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng tự dưng căng thẳng, con mắt chăm chú nhìn lão giả này, nói:

- Người biết mẫu thân ta?

- Thật không biết sao nha đầu kia lại một lòng coi trọng tiểu tử Đỗ Đình Hiên kia chứ? Theo ta thấy, còn không bằng tiểu tử Mộ Dung Hi kia.

Chu Viện lão trừng mắt nhìnĐỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu tử, hiện giờ ngươi trả lời ta một câu, ngươi muốn chết hay là muốn sống?

- Ta nghĩ không có ai muốn chết, người nói xem, tiền bối?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chu Viện lão, hai con ngươi chuyển động, nghe khẩu khí của Chu Viện lão này, dường như còn có khả năng chuyển biến.

- Ngay cả giọng nói chuyện cũng giống tiểu tử Đỗ Đình Hiên kia như đúc, không hổ là phụ tử.

Chu Viện lão trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, một, ta sẽ coi ngươi là Thanh Trúc Vận linh quả để luyện hóa, nói không chừng vẫn có thể luyện chế ra một viên Hoàng Cực Đan nha.

- Hay là tiền bối nói tới lựa chọn thứ hai đi.

Đỗ Thiếu Phủ tặc lưỡi, nghĩ tới cũng có chút sởn cả tóc gáy.

Chu Viện lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nói:

- Chờ tới lúc ngươi có thể sống sót đi ra rồi lại nói tiếp, ta vẫn sẽ ném ngươi vào bên trong dược đỉnh.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, sắc mặt tức thì trở nên không dễ nhìn, dường như lão nhân này đang cố ý đùa bỡn hắn a.

- Ngươi trực tiếp nuốt sống Thanh Trúc Vận linh quả, tuy rằng có thể có được hiệu quả kinh người, nhưng ngươi có biết nếu như đem Thanh Trúc Vận linh quả luyện chế thành Hoàng Cực Đan, khi đó sẽ có tác dụng gì hay không?

Chu Viện lão nói.

Đỗ Thiếu Phủ lắc lắc đầu, tuy rằng từ trong miệng của Chân Thanh Thuần hắn đã biết được không ít tri thức về Dược Phù sư, có điều hắn còn chưa chân chính chạm được vào đan dược phẩm cấp cao, vì lẽ đó cho nên hắn cũng không biết hiệu quả của Hoàng Cực Đan như thế nào.

- Vậy ngươi có biết Võ vương cảnh hay không?

Chu Viện lão hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Võ vương cảnh, đó là tồn tại đỉnh tiêm trên một phương đại lục này. Đồn rằng ở trên đại lục này, cường giả Vương cấp cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bất kỳ người nào cũng là cự phách một phương.

Trong Thạch thành, Lôi Đình yêu sư đang dùng Thú Hậu cảnh viên mãn đỉnh cao đặt chân lên Thú vương cảnh, cũng không biết hiện tại thế nào rồi, có chân chính đặt chân đến hàng ngũ cường giả Vương cấp hay không.

- Như vậy sau Võ vương cảnh là gì, ngươi có biết không?

Chu Viện lão nhíu mày nói với Đỗ Thiếu Phủ:

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt cũng vì đó mà khẽ run lên, nói:

- Võ Hoàng cảnh!

Dứt lời, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ tuôn ra một chút ngóng trông, nếu nói, cấp độ Võ vương cảnh là tồn tại mà tu võ giả nhìn thấy được nhưng không với tới được.

Như vậy Võ Hoàng cảnh, cho dù là đối với Mạch Linh cảnh, cường giả Vũ Hầu cảnh tới nói, cũng là tồn tại chỉ có thể nhìn lên mà thôi.

Đồn rằng sau khi đạt đến loại cấp độ như Võ Hoàng cảnh, giơ tay nhấc chân đã có thể chân chính dời non lấp biển, ngang dọc trong thiên địa.

- Võ Hoàng cảnh, toàn bộ Thạch Long đế quốc này, nhân tộc đâu chỉ vạn ức, lại có bao nhiêu tu võ giả có thể đặt chân đến mức độ Võ Hoàng cảnh được chứ? Coi như là nơi người có thiên phú hội tụ như Thiên Vũ học viện, qua nhiều năm như vậy có mấy người có thể đột phá đến Võ Hoàng cảnh đây?

Chu Viện lão nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Nói đơn giản, Hoàng Cực Đan tuyệt đối là đan dược hoàng phẩm, nếu như dùng Hoàng Cực Đan thì có thể làm cho tu võ giả có chí ít năm phần mười cơ hội đặt chân đến Võ Hoàng cảnh.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chu Viện lão, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Hoàng Cực Đan không hổ là thứ lúc trước có thể xưng là trấn viện chi bảo của Thiên Vũ học viện, có thể làm cho tu vi giả có năm phần mười cơ hội đặt chân lên Võ Hoàng cảnh.

Ở trước mặt Hoàng Cực Đan, sợ rằng bất luận tu vi giả Võ vương cảnh nào cũng sẽ can tâm tình nguyện trả giá tất cả để đổi lấy nó.

- Đáng tiếc ngươi nuốt sống Thanh Trúc Vận linh quả, tuy rằng vẫn có thể sống sót, thế nhưng cũng không có phát huy ra được tác dụng to lớn nhất của Thanh Trúc Vận linh quả.

Chu Viện lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhớ tới Thanh Trúc Vận linh quả, hắn vẫn không nhịn được đau lòng, nói:

- Các Linh dược khác để luyện chế ra Hoàng Cực Đan ở ngay bên trong dược đỉnh này, coi như là ta cũng vô lực một mình luyện chế ra Hoàng Cực Đan. Chỉ có thể nhờ lực lượng của mọi người, lại thêm vào địa tâm chi hỏa mới có thể luyện thành. Mà ngươi đã nuốt vào Thanh Trúc Vận linh quả mà lại không chết, đương nhiên có chút thủ đoạn và bản lĩnh, vì lẽ đó, ta sẽ ném ngươi vào bên trong dược đỉnh, các Linh dược khác ngươi có thể hấp thu bao nhiêu thì cứ hấp thu bao bấy nhiêu đi. Chỉ có điều sau đó là chết hay sống, thì phải xem bản lãnh của chính ngươi, ta cũng sẽ không khách khí.

- Tiền bối...

Đỗ Thiếu Phủ còn muốn nói điều gì đó thế nhưng một luồng ánh sáng phù văn đã đột nhiên bao phủ tới, thân thể hắn lần nữa bị ràng buộc, còn chưa kịp phản ứng thì trong một cái chớp mắt tiếp theo, quanh thân hắn đã xuất hiện ở bên trong một không gian có hỏa diễm rất nóng bỏng.

- Tiểu tử, nếu như ngươi có thể sống sót, chuyện Thanh Trúc Vận linh quả xóa bỏ, đến lúc đó ngươi chỉ cần đồng ý một điều kiện của ta là được rồi. Nếu ngươi chết, vậy cũng là do mạng ngươi là mạng Thanh Trúc Vận linh quả, ta sẽ luyện chế ngươi thành Hoàng Cực Đan.

Tiếng nói truyền vào trong tai, cùng lúc đó, ràng buộc quanh thân Đỗ Thiếu Phủ biến mất.

- Sưu sưu!

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ khôi phục tự do, bỗng nhiên trong chớp mắt quanh thân Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một mảnh biển lửa cuồn cuộn, dưới nhiệt độ cao, không gian cũng đang vì đó mà rung động.

Toàn bộ xung quanh không gian là một mảnh đỏ rực, khí tức nóng rực khủng bố đột nhiên khuếch tán ra ở bên trong không gian, thậm chí nương theo phù văn nóng rực ở bên trong biển lửa mà lập lòe, biển lửa nóng bỏng lập tức bao phủ Đỗ Thiếu Phủ.

- Nhiệt độ thật là khủng khiếp!

Biển lửa nóng rực bao phủ làm cho thân thể Đỗ Thiếu Phủ lập tức cảm giác được cảm giác bỏng mà cỗ khí tức kia mang tới, so với lúc trước đối mặt với công kích của Thiên Diễm Thủ Phan Dục kia, nhiệt độ này quả thực chính là một trên trời một ở dưới đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️