Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 245: Đang đêm bị bắt.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta hiểu rõ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lần đột phá này quả thật có chút nhanh, suýt chút nữa đã gây ra phiền toái lớn.

Cũng may cuối cùng bình yên vô sự, đúng là họa phúc song hành, ở trên thân thể của hắn đã được lợi không ít, cảm giác chỗ tốt trên thân thể lúc này còn mạnh hơn cấp độ không biết bao nhiêu lần.

Đặc biệt sau khi có thêm ma tà khí của Lý Vũ Tiêu rèn luyện thân thể, trong lúc mơ hồ Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được dường như thân thể của mình so với lần trước đã có thêm một chút cảm giác đặc thù.

Cảm giác này lại như là vốn nên tồn tại vậy, nhưng lại là lực lượng ngoại lai, cực kỳ huyền ảo kỳ diệu, như cùng là một loại phản phác quy chân, lại có cảm giác giống như phản tổ vậy, không thể nói bằng lời được.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ có thể khẳng định, giờ khắc này sau khi có thêm ma tà khí rèn luyện quá thân thể, so với trước đây, không thể nghi ngờ càng ngày càng cường hãn.

- Nếu như muốn lĩnh ngộ Mạch hồn, không trả bảo dược của ta thì đừng hòng ta giúp ngươi.

Ánh mắt của Tiểu Yêu liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nếu như gia hỏa vô liêm sỉ trước mắt là Linh dược và Linh khí, nhất định nó sẽ không nhịn được nhào tới cắn nuốt.

- Sợ rằng ngươi cũng ăn không ít Linh dược, cho nên cũng không lỗ, mà người Thiên Vũ học viện truy khắp nơi chính là ta mà không phải là ngươi, nguy hiểm mà ta phải gánh chịu cũng lớn hơn nhiều so với ngươi, đương nhiên chỗ tốt cũng phải lớn hơn ngươi một chút rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Tiểu Yêu.

- Đừng có lừa phỉnh ta, mỗi người một nửa, đây là chuyện chúng ta đã sớm nói qua, coi như không ăn trộm Linh dược thì người của Thiên Vũ học viện cũng truy đuổi ngươi khắp nơi.

Tuy rằng âm thanh của Tiểu Yêu đã hạ thấp, thế nhưng có thể thấy, nó tuyệt đối không phải là thứ dễ dao động.

Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiểu Yêu một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Chờ lần sau ta gặp phải bảo dược thì nhất định sẽ để cho ngươi.

- Thiên Vũ học viện, dường như ta đã nghe nói qua, cái tên này có chút quen thuộc.

Chân Thanh Thuần suy tư, mới vừa rồi từ trong thanh âm của Tiểu Yêu hắn đã nghe nói thấy bốn chữ Thiên Vũ học viện, dường như đã có điều suy nghĩ.

- Thanh Thuần ca, ngươi cũng biết Thiên Vũ học viện sao?

Đỗ Thiếu Phủ khá là tò mò hỏi.

- Ta nhớ tới đã từng nghe nói qua ở nơi nào, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được, nhưng tuyệt đối không phải là nghe nói Thiên Vũ học viện ở chỗ này.

Chân Thanh Thuần nói, trong lúc nhất thời hắn cũng không nhớ ra được, chỉ là trong lúc mơ hồ nhớ ra được bản thân đã từng nghe nói qua Thiên Vũ học viện ở nơi nào đó.

Không nghĩ tới chuyện Thiên Vũ học viện nhiều nữa, Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Thanh Trúc Vận linh quả có giá trị kinh người, coi như là ta lúc đầu cũng phải để ý, Thanh Trúc Vận linh quả này càng là bảo dược để luyện chế Hoàng Cực Đan, sợ rằng sau khi ngươi ăn vụng Thanh Trúc Vận linh quả này của Thiên Vũ học viện thì Thiên Vũ học viện tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ngươi định làm như thế nào?

- Hoàng Cực Đan sao.

Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ, dường như Âu Dương Sảng đã từng nhắc tới qua, lúc trước vị phụ thân sâu rượu của hắn từng đoạt một viên Hoàng Cực Đan của Thiên Vũ học viện, không nghĩ tới hiện tại mình lại ăn tài liệu chính của Hoàng Cực Đan.

Khẽ cau mày, Đỗ Thiếu Phủ nghĩ vốn mình muốn tiến vào Thiên Vũ học viện, nhưng theo tình huống bây giờ xem ra, không chỉ lên bảng truy nã giống như người phụ thân sâu rượu của hắn mà còn ăn vụng Thanh Trúc Vận linh quả của học viện, sợ rằng lần này Thiên Vũ học viện tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.

Giữa hai lông mày lộ ra nụ cười khổ, sau đó Đỗ Thiếu Phủ nói với Chân Thanh Thuần:

- Thiên Vũ học viện gần với Hắc Ám sâm lâm, nhìn tình huống này, ta cũng chỉ có thể rời khỏi Thiên Vũ học viện trước, đi ra ngoài tránh nạn vậy.

- Nhìn dáng vẻ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Chân Thanh Thuần nói, dứt lời, vừa muốn nói cái gì nữa thế nhưng sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nói:

- Không được, chúng ta đã bị phát hiện, thực lực của người tới rất mạnh, không nghĩ tới bên trong Thiên Vũ học viện cũng có tu vi giả như thế.

- Chúng ta đi mau.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, sắc mặt cũng nhất thời biến đổi, nếu là lúc trước thì Đỗ Thiếu Phủ cũng không sợ đuổi bắt, chí ít những cường giả như những trưởng lão của Thiên Vũ học viện, vì mặt mũi cho nên sẽ không dễ dàng đi ra làm khó dễ mình.

Nhưng hiện tại thì lại không giống nữa, mình ăn vụng Thanh Trúc Vận linh quả, trưởng lão của Thiên Vũ học viện sẽ không thể không nhúng tay vào được nữa.

Chân Thanh Thuần cau mày, nói:

- Không đi được nữa rồi, khí tức của hắn đã khóa chặt nơi đây, nếu như là lúc ta toàn thịnh, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, nhưng bằng vào trạng thái lúc này của ta lại có chút không ổn, tuy rằng lần này ở dưới Thanh Trúc Vận linh quả thụ cũng nhận được không ít chỗ tốt, nguyên thần đã khôi phục không ít, nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót.

- Vậy ta phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ trở nên khó coi.

- Tùy cơ ứng biến, sau đó tìm cơ hội trốn, có thiên phú của Tiểu Yêu, đến lúc đó muốn rời đi cũng không phải là không có cơ hội.

Chân Thanh Thuần suy tư nói... ... .

Đêm tối lờ mờ,, quần sơn đen kịt, bóng đêm âm trầm buông xuống, trước sơn động thâm cốc có một đạo thân ảnh già nua hạ xuống.

Lão giả tới thân mang áo bào màu xám rộng hơi trắng, cũng không biết đã mặc được bao nhiêu năm, khuôn mặt già nua, thế nhưng lại có mái tóc dài đen thui, đôi mắt thâm thúy, ở bên trong đêm tối lờ mờ này như là ngôi sao vậy, tỏa ra ánh sáng thâm thúy.

- Xoạt xoạt...

Theo bóng người của lão giả hạ xuống, trên vách đá, một khối nham thạch lăn xuống, sau đó lộ ra một cái hang núi ở phía sau.

- Sưu!

Một thiếu niên mặc áo bào tím từ trong hang núi trực tiếp nhảy xuống, trực tiếp rơi vào trước mặt lão giả già nua, nhìn lão giả già nua trước người, hai con ngươi thâm thúy của hắn cũng hơi có chút gợn sóng, sau đó hắn rất đúng mực, nói:

- Xin ra mắt tiền bối.

Lão giả già nua nhìn thiếu niên mặc áo bào tím đứng ở trước người, trên gương mặt cương nghị có lông mày rậm như kiếm, ánh mắt thâm thúy, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ, hắn lập tức giận dữ, ầm ầm nói:

- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ đã trộm đi Thanh Trúc Vận linh quả của ta sao?

- Chính là tiểu tử đã lấy đi Thanh Trúc Vận linh quả, chỉ là bất ngờ mà thôi, xin tiền bối cho ta cơ hội lập công chuộc tội.

Đỗ Thiếu Phủ nói, áo bào tím trên người còn chưa kịp đổi, vẫn có chút lam lũ.

Chu Viện lão vốn rất tức giận, muốn tìm được tiểu tử đã trộm đi Thanh Trúc Vận linh quả của hắn, sau đó nhất định phải thu thập đối phương một chút rồi lại nói sau.

Nhưng giờ khắc này, tự dưng Chu Viện lão lại có cảm giác tức giận nhưng không phát ra được, tiểu tử kia hoàn toàn khác với lời đồn trong miệng của những người khác, không hung tàn, trái lại còn nho nhã lễ độ, đúng mực, điều này làm cho hắn thực sự không có cách nào nổi nóng được.

Hắn già đầu rồi, sao có thể nổi nóng với một tiểu tử nho nhã lễ độ cơ chứ?

- Giao ra Thanh Trúc Vận linh quả, ta sẽ xử trí nhẹ.

Cuối cùng, Chu Viện lão cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một tiếng.

- Bẩm tiền bối, không giao ra được.

Đỗ Thiếu Phủ lắc lắc đầu, vẻ mặt không thay đổi, nói:

- Thanh Trúc Vận linh quả đã bị ta trong lúc vô tình ăn hết.

- Tiểu tử, ngươi lừa phỉnh ta sao, nếu như ngươi ăn sống Thanh Trúc Vận linh quả, dùng tu vi cấp độ của ngươi, sợ rằng đã sớm bạo thể mà chết rồi.

Chu Viện lão cũng không tin Đỗ Thiếu Phủ, ăn sống Thanh Trúc Vận linh quả, trước tiên không nói tới việc chà đạp bảo dược, tu vi giả Vũ Hầu cảnh cũng không dám làm như vậy. Nếu như thiếu niên ở trước mắt hắn dám ăn vào Thanh Trúc Vận linh quả, sợ là đã sớm bạo thể mà chết rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão giả già nua này, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, lại nói tiếp:

- Ta đã thật sự ăn vào Thanh Trúc Vận linh quả, cửu tử nhất sinh. Chỉ có điều cũng may hiện tại đã không có gì quá đáng lo nữa.

Nghe vậy, bóng người của Chu Viện lão như quỷ mỵ, tức thì xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ, bên trong lòng bàn tay có một ánh sáng phù văn tức thì bao phủ lên trên người Đỗ Thiếu Phủ. Theo ánh sáng phù văn kia bao phủ, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác không gian xung quanh hắn đột nhiên đọng lại, cả người không có cách nào nhúc nhích được.

- Thật là mạnh mẽ!

Ánh mắt thâm thúy âm thầm run lên, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ, giờ khắc này hắn mới chính thức cảm giác được rốt cuộc lão giả già nua trước mắt này kinh khủng cỡ nào, nếu như lão giả này trực tiếp lấy mạng của hắn, sợ rằng không tới phiên mình né tránh a. Chẳng trách Chân Thanh Thuần đã nói, ở trước mặt người nọ, căn bản không cần phải giãy dụa, tránh cho bản thân tìm ngược, còn không bằng đến lúc đó giữ lại chút khí lực nghĩ biện pháp trốn đi thì hơn.

- Xì xì xì...

Theo phù văn trong tay lão giả già nua bao phủ, bên ngoài thân quanh thân Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu có phù văn màu trắng lan tràn, lan tràn ra một loại gợn sóng đặc thù, lộ ra một loại đạo vận.

Mà khi thấy một tia đạo vận hiện lên ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, Chu Viện lão lập tức tức giận thu hồi phù văn trong lòng bàn tay, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, nếp nhăn trên mặt run rẩy, co rúm lại, bờ môi run run.

Mà khí tức trên người Chu Viện lão bắt đầu rung động, mặt dường như bởi vì kích động mà đỏ lên như lửa, ánh mắt thâm thúy như thần từ từ trở nên sắc bén, dường như có thể bổ ra không khí, hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Đã như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Coi như ngươi đã vừa luyện hóa Thanh Trúc Vận linh quả, thế nhưng dược lực của Thanh Trúc Vận linh quả còn có thể ở trong cơ thể ngươi, không chừng hiệu quả cũng giống như vậy.

- Sưu!

Dứt lời, Chu Viện lão đã phất tay động thủ, một tia sáng khá là chói mắt tức thì bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, lập tức thân thể Đỗ Thiếu Phủ đã thân bất do kỷ vọt lên giữa không trung, theo Chu Viện lão phá không rời đi.

Không chút giãy dụa nào, bởi vì Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được, sợ rằng cho dù mình dùng hết tất cả thủ đoạn giãy dụa thì cũng sẽ không có tác dụng gì cả.

Trán Đỗ Thiếu Phủ co rút, lúc này hắn phải nghĩ biện pháp trốn mới được, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, sợ rằng lão giả này sẽ không bỏ qua cho hắn.

... ... ... ... ...

Màn đêm bao phủ sơn mạch, trong đình viện cổ điển, minh châu rực rỡ.

Ánh mắt của Âu Dương Sảng kịch chấn, trên dung nhan tuyệt sắc, đôi môi mở lớn, kinh ngạc tới mức ngay cả cằm cũng không khép lại được. Mãi một lúc lâu sau, dáng người nóng bỏng mới hơi ưỡn một cái, nhìn mỹ nam tử trung niên cầm quạt giấy trong tay trước người, ngữ khí còn mang theo vẻ kinh hãi, nàng nói:

- Hi thúc, tiểu tử kia ăn vụng Thanh Trúc Vận linh quả luyện chế Hoàng Cực Đan, còn phá huỷ một nửa dược viên của học viện, trộm đi một mảng lớn Linh dược phẩm cấp cao, chẳng lẽ người đang nói đùa ta sao?

Khóe miệng của Mộ Dung Hi nhếch lên, ánh mắt có cảm giác như khóc không ra nước mắt, oán hận không ngớt, hắn trừng mắt nhìn Âu Dương Sảng một chút, nói:

- Nếu như ngươi cảm thấy lời ta nói là giả, như vậy tiểu tử kia có thể lên tới mười vị trí đầu của Huyền Thưởng bảng sao. Thực sự là phụ nào tử nấy a, tên khốn Đỗ Đình Hiên kia, bản thân mình gieo vạ học viện còn chưa đủ mà lại còn để nhi tử hắn tới gieo vạ một lần. Nếu để cho Chu Viện lão biết tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia chính là nhi tử của Đỗ Đình Hiên, sợ rằng ngay cả tâm tư tới diệt Đỗ gia cũng có mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️