Ánh sáng lan tràn, bên trong dược viên có năng lượng thiên địa nồng nặc, đầy khắp núi đồi đều là Linh dược trải rộng.
Lúc này trên mấy đỉnh núi che đậy, Linh dược linh thảo bị nham thạch chồng chất nhấn chìm, ở dưới sự cố gắng của mấy chục vị trưởng lão thực lực cường hãn, một đống nham thạch to lớn ở giữa đều bị thanh trừ, chỉ là cũng không nhìn thấy dấu vết của Đỗ Thiếu Phủ.
Vì Thanh Trúc Vận linh quả, đến cuối cùng, mười mấy trưởng lão này hầu như lục tung ngọn núi này một lần.
Từng vị trưởng lão thở hồng hộc, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy bóng người của Đỗ Thiếu Phủ như cũ.
- Lẽ nào tiểu tử kia đã chạy trốn rồi sao?
Hai mắt của mỹ nam tử trung niên có vẻ nghi hoặc.
- Chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi cho rằng tiểu tử kia có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây ở trước mặt chúng ta sao?
Hà Hổ trưởng lão nói.
Trên khuôn mặt của Tôn trưởng lão trở nên nghiêm túc, hai mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Phong ấn và phù trận của dược viên này cũng đã được mở ra, trừ ta ra thì không ai có thể mở ra được, như vậy sao tiểu tử kia tiến vào đây được chứ?
Nghe vậy, đông đảo trưởng lão mới ý thức được vấn đề này, trình độ lợi hại của phong ấn và ảo trận ngoài dược viên, trong lòng tất cả trưởng lão đều hiểu rõ, mà Đỗ Thiếu Phủ kia có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào dược viên, chuyện này cực kỳ quỷ dị.
- Tiểu tử kia có thể thần không biết quỷ không hay đi vào bên trong, sợ là cũng có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, muốn biết được đáp án, như vậy cũng chỉ có thể chờ bắt được tiểu tử kia rồi nói sau.
Mỹ nam tử trung niên nói.
- Thanh Trúc Vận linh quả, vì sao vẫn không hái được Thanh Trúc Vận linh quả về cơ chứ?
Giữa không trung, một tiếng quát trầm thấp truyền ra, lập tức có một đạo thân ảnh già nua rơi vào trước đám đá vụn, không biết hình dung dáng vẻ của người đến như thế nào, nhìn như tám, chín mươi tuổi, sắc mặt khó có thể miêu tả được. Mà ở trên khuôn mặt già nua kia lại như là trải qua xuân hạ thu đông, trải qua mưa móc phong sương, tóc rối tung, nhưng lại đen kịt.
- Xin chào Chu Viện lão.
Theo lão giả già nua này đến, ánh mắt của đông đảo trưởng lão đột nhiên chấn động, lục tục hành lễ.
- Thanh Trúc Vận linh quả đâu, nhanh đưa Thanh Trúc Vận linh quả cho ta?
Lão giả nhìn khắp nơi chung quanh bừa bộn, cũng không để ý đến mọi người, mà nói với Tôn trưởng lão và mỹ nam tử trung niên kia, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, dược viên của ta, Linh dược của ta, ai làm!!!
- Viện lão, Thanh Trúc Vận linh quả bị người ta đánh cắp.
Tôn trưởng lão bất đắc dĩ, chỉ có thể nói rõ sự thật.
Nghe Tôn trưởng lão nói vậy, sắc mặt của Chu Viện trưởng lão tức thì hơi ngưng lại, tuy rằng trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, thế nhưng đột nhiên giờ khắc này lại bất động. Giống như là tượng đá vậy, lập tức, trên khuôn mặt già nua kia bắt đầu co lại như cà, ánh mắt bắt đầu có vẻ đỏ đậm.
- Bị người ta đánh cắp, ta lại đợi hai mươi năm, luyện chế thu dịch ròng rã ba năm, hôm nay vốn là vì ngay làm Thanh Trúc Vận linh quả thành đan. Sau bảy ngày, có lẽ Hoàng Cực Đan sẽ lần nữa xuất hiện ở trong tay ta, hiện tại các ngươi lại nói cho ta biết Thanh Trúc Vận linh quả bị trộm, làm sao ngươi có thể nói cho ta biết Thanh Trúc Vận linh quả bị trộm cơ chứ?
Chu Viện lão nói tới chỗ này đã kích động nói cực hạn, từ cái cổ đến mặt đều đỏ. Mà gân xanh ở huyệt Thái Dương phồng lên, trên khuôn mặt già nua nổi giận ngập trời, hầu như là nổi khùng lên, lớn tiếng quát:
- Tìm cho ta, lập tức tìm cho ta, bất kể là ai trộm Thanh Trúc Vận linh quả của ta, ta sẽ không để yên cho hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Hoàng hôn, mặt trời từ từ tiến vào trong tầng mây mỏng manh, màu hồng lan tràn ra khắp nơi, lan tràn ra nửa bầu trời, tầng sau so với tầng trước nhạt hơn, mãi đến khi biến thành màu xám trắng.
Đình viện cổ điện, trong đại sảnh, giờ khắc này đông đảo trưởng lão của Thiên Vũ học viện đang ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt của từng người đều rất không dễ nhìn.
Trong sảnh, một nữ tử mặc y phục bó sát người và một người thanh niên đứng đó, sắc mặt của hai người đều trắng bệch.
Tất cả trưởng lão, hiện tại đều giống như là dưa chuột rơi vào vại muối vậy, rất tức giận!
Bọn hắn vừa mới biết được, hóa ra khi bọn hắn chuyển nham thạch mệt gần chết thì tiểu tử tên là Đỗ Thiếu Phủ kia đã sớm nghênh ngang rời đi.
- Vô liêm sỉ, tiểu tử kia quá vô liêm sỉ!
- Tiểu tử kia thật đáng ghét, lại dám trêu chọc chúng ta.
- Tiểu tử kia thật là biết gây sự nha.
... ...
Nghĩ tới việc bản thân bị một tiểu tử trêu chọc, khuôn mặt của từng trưởng lão bắt đầu co rúm lại, không nhịn được chửi ầm lên.
- Các ngươi nói thật sao, các ngươi thật sự nhìn thấy tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia sao?
Tôn trưởng lão đứng dậy, nhìn thanh niên và nữ tử kia rồi hỏi.
Nữ tử gật đầu trả lời:
- Bẩm trưởng lão, lời của chúng ta là thật, chúng ta đã từng giao thủ qua với Đỗ Thiếu Phủ, ngoại trừ đội trưởng ra, chúng ta đều không phải là đối thủ của tiểu tử kia. Thế nhưng cuối cùng đội trưởng cũng không bắt giữ được tiểu tử kia, Đỗ Thiếu Phủ kia quá khủng bố.
- Đỗ Thiếu Phủ, lại là họ Đỗ, nhanh tìm cho ta, tuyệt đối phải tìm Thanh Trúc Vận linh quả về.
Trên chủ vị, Chu Viện lão có mái tóc dài ngổn ngang đã phát điên, cánh tay vung vẩy lên, quát to:
- Tất cả mọi người tìm cho ta, coi như lật tung toàn bộ học viện thì cũng phải tìm ra tiểu tử kia cho ta!
- Không chỉ là họ Đỗ, mà còn là phụ tử nha.
Nghe vậy, mỹ nam tử trung niên lẩm bẩm thấp giọng thở dài, hắn biết rõ, tiểu tử gọi là Đỗ Thiếu Phủ kia, chính là nhi tử của Đỗ Đình Hiên.
Mà người lúc trước đoạt Hoàng Cực Đan do Chu Viện lão luyện chế ra cũng chính là Đỗ Đình Hiên, không nghĩ tới người lần này trộm Thanh Trúc Vận linh quả lại là nhi tử của Đỗ Đình Hiên.
- Gieo vạ, tên khốn kia gieo vạ cho Thiên Vũ học viện còn chưa đủ, hiện tại còn đưa nhi tử đưa tới gieo vạ cho Thiên Vũ học viện nữa.
Mỹ nam tử trung niên càng nghĩ càng giận, nắm chặt quạt giấy trong tay, nếu như lúc này tên khốn Đỗ Đình Hiên kia ở đây thì hắn cảm giác nhất định mình sẽ không khống chế được mà đánh tên khốn kia một trận rồi lại nói sau.
- Mộ Dung Hi, ngươi nói thầm cái gì đó, chẳng lẽ người có biện pháp tìm được tiểu tử tên là Đỗ Thiếu Phủ kia hay sao?
Ánh mắt của Chu Viện lão rơi vào trên người nam tử trung niên tuấn mỹ.
Nam tử trung niên tuấn mỹ kia lắc lắc đầu, hắn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Chu Viện lão, nói:
- Viện lão, vạn nhất Thanh Trúc Vận linh quả đã bị tiểu tử kia ăn thì phải làm sao bây giờ?
Đông đảo trưởng lão nghe vậy, ánh mắt cũng nhìn lên trên người Chu Viện lão.
- Nếu như tiểu tử kia ăn Thanh Trúc Vận linh quả của ta, vậy ta sẽ coi hắn là Thanh Trúc Vận linh quả để luyện thành Hoàng Cực Đan.
Chu Viện lão giận dữ nói, chỉ là sau khi dứt lời, cả người giống như cây cỏ bị tổn thương rễ, cái đầu rũ xuống, sau đó đột nhiên ánh mắt lại run lên, quát lên:
- Hai mươi năm, ta lại đợi hai mươi năm a, đời ta sẽ không để yên cho họ Đỗ kia, ta muốn tự mình đi tìm. Nếu để ta tóm được tiểu tử kia, nhất định ta sẽ lột da hắn!
- Muốn tìm được tiểu tử kia, nói nghe thì dễ, sợ rằng tiểu tử kia trộm Thanh Trúc Vận linh quả đi, hiện tại đã sớm trốn đi rồi.
Từng trưởng lão cũng giống như là sương rơi xuống lá cây, ủ rũ vô cùng.
... ...
Vào đêm, bên trong Thiên Vũ học viện, bên trên Huyền Thưởng bảng bằng ngọc trong quảng trường ngọc đột nhiên có phù văn lập lòe, bùng nổ ra tia sáng chói mắt, ánh sáng ngút trời, một mảnh lớn sơn mạch trở nên sáng rõ chẳng khác nào ban ngày.
- Động tĩnh trên Huyền Thưởng bảng lớn như vậy, nhất định lại xuất hiện chuyện lớn.
...
Theo phù văn chói mắt kia bắn ra ánh sáng ngút trời, trong màn đêm, trên ngọn núi các nơi trong học viện tức thì có một tảng lớn bóng người cùng lao về phía quảng trường.
Bên trên Huyền Thưởng bảng cao vót, ánh sáng bên trên vị trí thứ mười trở nên chói mắt, phát ra ánh sáng màu đỏ.
- Trời ạ, Đỗ Thiếu Phủ này lại làm gì vậy, không ngờ lại lên vị trí thứ mười Huyền Thưởng bảng, một lần vọt vào mười vị trí đầu!
- Vị trí thứ mười trên Huyền Thưởng bảng, vậy đó là năm ngàn vạn điểm thưởng nha!
- Một học sinh ký danh, một lần vọt tới vị trí thứ mười Huyền Thưởng bảng, quả thật là chưa từng có ai trong học viện này nha.
- ...
Khi từng đôi mắt nhìn lên bên trên cái tên ở vị trí thứ mười được ánh sáng màu đỏ bao phủ trên Huyền Thưởng bảng, tức thì có từng tiếng bàn luận kinh ngạc truyền đến, tiếp theo là chấn động.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán nghị luận, rốt cuộc Đỗ Thiếu Phủ kia lại làm ra việc khủng bố hung tàn gì thì mới có thể một lần vọt tới vị trí thứ mười Huyền Thưởng bảng cơ chứ.
Phải biết rằng lên Huyền Thưởng bảng, không ít cường giả cấp độ Vũ Hầu cảnh, cũng không tiến vào được vị trí Huyền Thưởng bảng.
Đêm, ngay cả một áng mây màu cũng không có, bóng đêm tối tăm, cũng không biết mặt trăng ở trên trời đã núp ở chỗ nào, quần sơn đen kịt lại càng trở nên âm u.
Trong hang núi, nham thạch che kín.
Bóng người của Chân Thanh Thuần hiện lên ở trong hang núi không nhỏ, ánh sáng quanh thân nhàn nhạt, rọi sáng hang núi diện tích không lớn.
- Sưu sưu!
Bên trong hang núi, một thiếu niên mặc áo bào tím khoanh chân ngồi đó, quanh thân được ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ, như vòng sáng bao phủ hắn vào bên trong, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cương nghị và nhuệ khí, trên hai con mắt khép hờ, lông mày rậm rạp như kiếm.
Bên trong vòng sáng màu vàng nhạt có bùa chú bí văn lóng lánh.
- Khốn nạn, vô liêm sỉ khốn nạn, ăn vụng Thanh Trúc Vận linh quả của ta, bằng không thực lực của hắn cũng sẽ không tăng lên nhanh như vậy.
Tiểu Yêu ở trong sơn động, hai mắt như ẩn như hiện nhìn vòng sáng màu vàng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, chỉ cần nhớ tới việc bảo dược của nó bị lừa gạt đi, nó lập tức giận dữ. Dù ở bên trong dược viên có ăn nhiều Linh dược hơn nữa thì cũng không có cách nào so sánh được với bảo dược.
- Ngươi cũng không mất mát gì cả, thiếu chút nữa hắn đã mất một cái mạng, tu vi của hắn càng mạnh thì cũng có chỗ tốt đối với ngươi, ngược lại hiện tại các ngươi cũng là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.
Cái bóng Chân Thanh Thuần đánh giá Tiểu Yêu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Đó là kết cục tham lam của hắn, quá vô liêm sỉ.
Tiểu Yêu tức giận bất bình, sau đó ánh mắt như ẩn như hiện kia nhìn Chân Thanh Thuần, nói:
- Ta cảm giác tiểu tháp mà ngươi ẩn thân rất tốt, nếu như ta có thể ăn, nhất định sẽ mạnh hơn so với ăn bất kỳ Linh khí gì.
Chân Thanh Thuần nghe vậy, khuôn mặt hư huyễn trở trắng xám, ngay cả môi cũng đang run rẩy, cảnh cáo Tiểu Yêu, nói:
- Nếu như tiểu thư nhà ngươi dám ăn tiểu tháp của ta thì ta sẽ ngươi luyện hóa thành một cái tháp mới. Người bình thường luyện hóa không được ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không có cách nào làm gì được ngươi.
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, nhìn Chân Thanh Thuần, nói:
- Ngươi đừng có hù dọa ta, hiện tại ngươi chỉ là thân thể Nguyên Thần, ta cảm giác được ngươi cũng không phải là Khí Phù Sư, ngươi căn bản không luyện hóa được ta.
- Ngươi... ...
Cái đầu hư huyễn của Chân Thanh Thuần như đột nhiên nặng mấy ngàn cân vậy, nhìn Tiểu Yêu, dường như còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng rốt cục không hề nói được câu nói gì cả.
- Sưu sưu!
Đúng lúc này, trong hang núi, vòng sáng màu vàng chung quanh thân thể Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu từ từ thu lại, hai con mắt đóng chặt cũng đột nhiên mở ra, trong mắt có hai cỗ tinh mang bắn ra. Một luồng khí tức cổ xưa bá đạo từ trong thân thể gầy gò kia bắn ra, cả sơn động cũng phải chấn động.
- Phù!
Một ngụm trọc khí từ trong miệng hắn phun ra, trên gương mặt cương nghị nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn lẩm bẩm nói nhỏ:
- Cuối cùng cũng đã không có gì đáng lo nữa.
- Xem như ngươi đã nhặt được về một cái mạng.
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, bóng người cũng chỉ chỉ về phía Tiểu Yêu ở xa xa.
- Có điều thu hoạch cũng không ít.
Đỗ Thiếu Phủ vặn eo, xương cốt trên người đùng đùng vang vọng, cảm giác được tu vi cấp độ đã là Mạch Động cảnh viên mãn đỉnh cao và bên trong Thần Khuyết trong cơ thể có huyền khí dồi dào, ý cười trên khuôn mặt hắn càng ngày càng nồng nặc thêm mấy phần.
- Chuyện này không có chỗ tốt đối với ngươi, đột phá quá nhanh, lĩnh ngộ không đủ, cho nên lúc này mới suýt chút nữa làm ngươi mất đi cái mạng nhỏ. Căn cơ bất ổn, như vậy ảnh hưởng đối với sau đó sẽ rất to lớn.
Chân Thanh Thuần nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiếp đó, ngươi cần lĩnh ngộ Mạch hồn nhiều hơn, đồng thời củng cố căn cơ vững chắc, ngàn vạn lần không thể đột phá quá nhanh, giữa Mạch Động cảnh và Mạch Linh cảnh, căn cơ đặc biệt quan trọng.