- Hiện giờ, vận dụng toàn lực của ngươi đi!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu, năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành trong cơ thể và huyền khí bị đẩy ra khỏi Thần Khuyết đã gần như được giải quyết hết, giờ khắc này khí tức của hắn nhìn như suy yếu, dáng vẻ thê thảm chật vật, thế nhưng kì thực giờ phút này mới là thời điểm hắn mạnh nhất, khí tức cũng chân chính dừng lại ở trên Mạch Động cảnh viên mãn.
- Xẹt xẹt...
Cả người được khí tức màu đỏ sậm bao phủ, một thanh trường tiễn nắm ở trong tay Hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu, mái tóc dài màu đỏ gồ lên, trên mũi tên có phù văn bao vây, bên trên đuôi tên có tạo hình như đầu lâu của ác ma, có thể phụt ra ma tà khí.
Trên thân có phù văn mãnh liệt, câu thông năng lượng thiên địa chung quanh, cuồng bạo mà lại rất kinh người.
- Linh khí, ta muốn ăn Linh khí, Linh khí này thật mạnh, còn mang theo ma tà khí, nhất định mùi vị sẽ không tệ.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, âm thanh của Tiểu Yêu từ trong đầu truyền ra.
- Linh khí của người này, ngươi không thể ăn.
Đỗ Thiếu Phủ thấp giọng nói.
- Đỗ Thiếu Phủ, đây là hóa ma tiễn, là Linh khí cao phẩm, so với phù khí sơ phẩm cũng sẽ không kém, lấy ra binh khí của ngươi đi!
Ma khí ngập trời, cầm trong tay hóa ma tiễn, bóng người của Lý Vũ Tiêu bắt đầu bay lên trời, người được lưu quang màu đen bao phủ, ma tà khí phun trào.
- Ta tạm thời không có binh khí, dùng hai tay để công kích đi.
Đỗ Thiếu Phủ bình tĩnh nói, dứt lời, đồng thời mang theo ánh sáng màu vàng quanh thân phóng lên trời, như một vầng mặt trời mới lên, phù văn lưu động, ánh sáng lập lòe, bên trong tia sáng chói mắt, ánh sáng màu vàng lập lòe, một đôi cánh bùa chú bí văn tràn ngập kim quang rạng rỡ tức thì mở rộng ra.
- Vù!
Cùng thời gian thân thể của Đỗ Thiếu Phủ bay lên trên không trung, trong nháy mắt đã đặt chân lên giữa không trung, hai cánh sau lưng có lưu quang chấn động, ánh sáng soi sáng trời cao, có thể trực tiếp quét ra Lý Vũ Tiêu đang ở giữa không trung, người được ma tà khí màu đen bao phủ.
Đỗ Thiếu Phủ đạp không mà đứng, hai cánh sau lưng chấn động, lộ ra vẻ bá đạo khiếp người, rất là kiêu ngạo!
Lý Vũ Tiêu cầm hóa ma tiễn trong tay, tóc dài tung bay, ánh mắt ửng hồng.
- Bắt đầu chiến một trận đi!
Tiếng hét lớn của hai người truyền ra, hầu như là cùng một thời gian động thủ, từng người mang theo năng lượng bạo phát xông về phía trước.
Đỗ Thiếu Phủ phất tay khẽ động, chưởng ấn ngập trời được ngưng tụ x ra, phù văn chấn động, như câu thông vũ mạch, cuối cùng hội tụ thành một chưởng, năng lượng mạnh mẽ như sóng to gió lớn.
Lý Vũ Tiêu xuất động hóa ma tiễn một chút, ma tà ngập trời, mây đen kéo tới, màu máu tràn ngập, ở không gian chung quanh như nổi lên âm phong, như mây đen buông xuống, che kiens thiên địa.
- Xì xì xì!
Hóa ma tiễn bổ chưởng ấn của Đỗ Thiếu Phủ ra, ánh đao như miễn cưỡng bổ không gian ra, nhưng tiếp đó lại bị hai cánh sau lưng của Đỗ Thiếu Phủ đánh văng ra.
- Ma Tiễn Tam Sát!
Lý Vũ Tiêu hét lớn, hóa ma tiễn bắn lên trên không, hội tụ ra ba đạo ánh đao.
Ba đạo ánh đao chẳng khác nào ba thanh ma đao rít gào, phù văn màu đen như vầng trăng tỏa ra ánh sáng, muốn biến một vùng không gian này thành nơi ma tà, ba thanh ma đao chém giết thiên địa, bao phủ về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Thật là mạnh!
Mọi người ở phía dưới khiếp sợ, đội trưởng vừa mới vận dụng hóa ma tiễn, thế nhưng cũng đã là thúc giục toàn lực, thực lực như vậy đã đủ để chống lại Vũ Hầu ở bên ngoài nha!
- Bằng Lâm Cửu Thiên, trấn áp!
Hai cánh sau lưng Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên chấn động, ánh sáng màu vàng ngập trời tỏa ra, như Kim Sí Đại Bằng Điểu chân chính giáng lâm, gánh chịu ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bằng Điểu bộ tộc.
Hai cánh đập rất thoải mái, bá đạo ác liệt, đập cánh trực tiếp quét ngang về phía ba thanh Ma Đao, khí tức bá đạo kinh khủng ngập trời, đập cánh quét ngang trời cao, trấn áp rất thô bạo, khí tức bao phủ trời cao, trấn áp tất cả.
- Ầm ầm ầm!
Ma Đao và đôi cánh màu vàng va chạm, giữa không trung liên tiếp có phù văn ánh sáng bắn ra, giống như pháo hoa rực rỡ, khiến cho toàn bộ không trung đều là một mảnh rực rỡ.
Uy thế bao phủ, chẳng khác nào hủy diệt, khắp thiên địa hoàn toàn run rẩy, một mảng lớn ngọn núi lay động, vết nứt trên mặt đất liên tục rạn nứt, lan tràn ra.
- Xì xì xì...
Trong thời gian ngắn ngủi, bên trong ánh sáng chói mắt, bùa chú bí văn màu vang bao phủ chung quanh, ma khí cuồn cuộn ngập trời, cuối cùng mới biến mất không còn tăm hơi.
Mà sau đó, thân thể của hai người cùng lúc bị chấn động lui ra ngoài.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta!
Lý Vũ Tiêu nói, ở chỗ sâu trong con mắt màu đỏ hiện lên một tia khiếp sợ chân chính, khí tức tăng vọt, khí tức trên người lần nữa tăng vọt.
Hiển nhiên, chiến ý của Lý Vũ Tiêu đã chân chính nổi lên, Đỗ Thiếu Phủ đã khiến cho hắn xúc động rất lớn, lúc trước hắn cảm thấy đối phương trẻ tuổi, cho nên căn bản không có cách nào so sánh được với hắn.
Lúc này thiếu niên này đã kinh khủng như thế, như vậy qua mấy năm, không biết sẽ đáng sợ tới cỡ nào.
- Đón thêm một tiễn nữa, nếu như ngươi có thể tiếp được, từ nay về sau, ngươi chính là người mà Lý Vân Tiêu ta kính trọng nhất!
Dứt lời, Lý Vân Tiêu lần nữa ra tay, bóng người hóa thành một đạo lưu quang màu đen, sợi tóc múa máy, khí tức ma tà chung quanh như sóng biển chập trùng, phù văn của hóa ma tiễn trong tay ngập trời, chẳng khác nào sống lại vậy, âm thanh leng keng điếc tai, từng đạo từng đạo Ma Đao lập tức bắn ra khỏi cơ thể hắn.
- Sưu sưu sưu...
Ma tà cuồn cuộn, mây đen ngập trời, Ma Đao càn quấy, giờ khắc này Lý Vũ Tiêu ở giữa đó chẳng khác nào Ma thần, toả ra ma uy khủng bố.
Ma Đao do vô số phù văn ma khí ngưng tụ, đều là ma khí ngập trời, lít nha lít nhít, phá hủy tất cả, phóng về phía Đỗ Thiếu Phủ mà đi.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, giờ khắc này ánh mắt của hắn cũng hiện lên một chút nghiêm túc, theo chưởng ấn được ngưng tụ, khí tức vô cùng bá đạo gợn sóng, trong tròng mắt trong sáng có ánh sáng nhanh như tia chớp lập lòe xuấ thiện, trường bào màu tím trong phút chốc đã phần phật tung bay.
- Ầm!
Bỗng dưng, lấy quanh thân của Đỗ Thiếu Phủ làm trung tâm, từng đạo từng đạo vết nứt không gian rung động xuất hiện ở dưới bàn chân hắn, lan tràn ra trời cao.
- Gào!
Trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra một tiếng hét lớn, tiếng quát như rồng gầm trên chín tầng trời, như Voi thần hí dài, thời khắc này, toàn bộ không gian đều đang nổ vang, khí thế vô cùng bễ nghễ, uy thế cái thế...
- Ầm!
Trong lúc khí thế bá đạo khuấy động, bùa chú bí văn quanh thân Đỗ Thiếu Phủ tỏa ra gợn sóng, trong tay có vô số đạo chưởng ấn biến ảo nhanh như tia chớp, mang theo tiếng sấm gió chẳng khác nào Phạm ân truyền ra, lập tức đón lấy vô số Ma đao đánh tới.
- Keng keng keng keng keng...
Trong nháy mắt, thanh âm như là sấm gió nổ tung không ngừng vang vọng trong không gian, làm chấn động tới mức đầu óc mê muội, năng lượng mãnh liệt khuếch tán, làm cho toàn bộ xung quanh không gian đều chấn động đến mức không ngừng run rẩy.
Không gian chung quanh như là trời long đất lở, như có người đang dời non lấp biển, năng lượng trên không trung rực rỡ loá mắt, phía sau hai người chập trùng giống như biển, phù văn ngập trời.
- Phốc!
Nặng lượng vô tận bạo phát, thân thể hai người cùng lúc bị đẩy lui, trong miệng hai người cũng có máu tươi tràn ra.
Tất cả không gian như ngừng lại, năng lượng mênh mông biến mất không còn tăm hơi, tất cả lập tức bắt đầu trở nên bình tĩnh.
- Ngươi đi đi, nếu không đi nữa, có lẽ sẽ không kịp.
Hóa ma tiễn trong tay Lý Vũ Tiêu biến mất không còn tăm hơi, ống tay áo màu đỏ sậm chùi vết máu ở khóe miệng, lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ rồi nói.
Mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ống tay áo màu tím cũng đang chùi vết máu ở khóe miệng, nói:
- Có duyên gặp lại, tạm biệt.
Dứt lời, bóng người của Đỗ Thiếu Phủ lóe lên, hai cánh vỗ mạnh, sau đó rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt Lý Vũ Tiêu khẽ nhúc nhích, chỉ chốc lát sau, lúc này hắn mới từ từ hạ xuống mặt đất bừa bộn khắp nơi.
- Đội trưởng, vì sao lại thả tiểu tử kia đi chứ?
Một nữ tử mặc y phục dài sát người hỏi Lý Vũ Tiêu.
Lúc này khuôn mặt trắng nõn của Lý Vũ Tiêu trở nên trắng xám, khóe miệng còn mang theo một chút máu tươi, hắn nở một nụ cười khổ, nói:
- Ngươi cảm thấy ta có thể giữ lại hắn sao, thực lực của hắn sâu không lường được, ta ỷ vào hóa ma tiễn, lúc này mới có thể chiếm cứ được một tia thượng phong, nhưng nếu tiếp tục nữa, sợ rằng ngay cả một tia thượng phong cũng không còn nữa.
Một thanh niên mặc áo trắng sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ thê thảm nói với Lý Vũ Tiêu:
- Nếu như đội trưởng vận dụng lá bài tẩy cuối cùng, như vậy có lẽ tiểu tử kia sẽ không thể chống lại được nha.
- Lẽ nào các ngươi cho rằng hắn sẽ không có lá bài tẩy sao.
Trường bào đỏ sậm của Lý Vũ Tiêu khẽ tung bay, thu ma tà khí lại, nói:
- Tản đi đi, tuyên bố với bên ngoài, Chấp Pháp đội chúng ta rút lui đuổi bắt, cố gắng phong tỏa tin tức ngày hôm nay.
- Đội trưởng không cần như vậy, chúng ta thua thì thua, chí ít đội trưởng không thua, không cần vì mặt mũi của chúng ta mà phong tỏa tin tức. Nếu không sau này bị người ta biết được sẽ cho là hai đội chúng ta không có khí độ.
Nữ tử mặc y phục bó sát người nhìn Lý Vũ Tiêu, nói:
- Quả thực Đỗ Thiếu Phủ kia rất mạnh, mạnh đến mức không còn gì để nói, lúc trước khi đội trưởng ở vào tuổi của hắn, sợ rằng còn lâu mới sánh được bằng.
Lý Vũ Tiêu cười cợt, khẽ lắc đầu, nói với nữ tử mặc y phục bó sát người này:
- Không phải ta muốn giữ mặt mũi cho các ngươi, thua thì thua, không có gì đặc biệt, nếu ngay cả điểm này cũng không thua nổi, sau đó đừng có tu luyện nữa.
Tiếng nói hơi dừng lại, Lý Vũ Tiêu nở nụ cười, nói:
- Chỉ là, nếu tin tức chúng ta thua truyền ra ngoài, sợ rằng không ít người sẽ không dám ra tay, cũng không thể để cho những người kia chiếm tiện nghi được. Đến lúc đó đứng nói chuyện không đau eo, cứ để chính bọn hắn đi thử xem đi. Đến lúc đó tin tức chúng ta lại truyền ra ngoài, sẽ không có người nào đứng nói chuyện không đau eo nữa.
- Đội trưởng lợi hại.
Nghe vậy, ánh mắt của nữ tử này biến đổi, trong mắt tuôn ra vẻ kính nể sâu sắc.
- Các ngươi tản đi đi, đánh với hắn một trận, ta như có ngộ ra, từ hôm nay trở đi ta sẽ tiến vào trong Thiên Vũ phù cảnh bế quan!
Dứt lời, Lý Vũ Tiêu bay lên trnee không, sau mấy lần lập lòe, thân ảnh của hắn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.