Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 239: Tới thật đúng lúc.

Chương Trước Chương Tiếp

Trong quần sơn, năng lượng thiên địa nồng nặc, ánh sáng tràn ngập, đâu đâu cũng có Linh dược đầy khắp núi đồi.

- Sưuu...

Một trên đỉnh núi, mặt đất dưới Linh dược bỗng nhiên tràn ngập ra ánh sáng màu vàng rạng rỡ, như có thứ gì đó muốn chui lên vậy.

Trong nháy mắt khi ánh sáng màu vàng nồng nặc kia tỏa ra, trong phút chốc, một ngọn núi tràn ngập kim quang to chừng một trượng hiển hiện ra.

Ngọn núi ánh vàng như ẩn như hiện, mịt mờ, lại khá là chân thực.

Ngọn núi kim quang từ trên mặt đất chui lên, bên trong ngọn núi kim quang rạng rỡ lại có thanh âm non nớt truyền ra:

- Đỗ Thiếu Phủ, ta lại cứu ngươi một lần, ngươi phải nhớ bồi thường cho bảo dược ta, nếu ta không có thủ đoạn độn thổ chạy đi, sợ rằng ngày hôm nay ngươi sẽ xong đời a.

- Sau này trả lại ngươi bảo dược là được, tại sao trước đây ngươi không nói ngươi có bản lĩnh chui xuống đất chạy trốn cơ chứ?

Bên trong ngọn núi tỏa ra kim qunag có một bóng người như ẩn như hiện.

- Ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta nha.

Thanh âm non nớt nói.

- Để nói sau đi, hiện tại chúng ta nhanh đi ra ngoài trước.

- Đây là biên giới của phù trận và ảo trận, chúng ta trực tiếp đi ra ngoài là được, những người kia không phát hiện ra được chúng ta rời đi đâu.

Thanh âm non nớt mang theo ngữ khí đắc ý, sau đó kim quang chấn động, giống như là xuyên qua không gian vậy, ngọn núi tàn ngập kim quang cực kỳ quỷ dị biến mất ở bên trong không gian này.

Quần sơn trùng điệp, ngọn núi trùng điệp, đâu đâu cũng có vách núi cheo leo.

Giữa không trung, mười bóng người đứng ở trên không trung, chứng minh mười người này đều có tu vi Mạch Linh cảnh.

Mười người này đều là thanh niên nam nữ, đều chừng hai mươi tuổi, nhưng đều có tu vi Mạch Linh cảnh, đủ để thấy mười người này bất phàm, bất kỳ một người nào thả ra ở bên ngoài đều là tuấn kiệt trong đám người trẻ tuổi.

- Đội trưởng, bảy ngày rồi mà vẫn không tìm được, một chút dấu vết cũng không có, chúng ta phải làm sao bây giờ.

Một nữ tử thanh tú mặc y phục bó sát người nói với một người thanh niên ở trước mặt nàng, khí tức gợn sóng, quanh thân tràn ngập ánh sáng, không ngờ lại có tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh.

Thanh niên trôi nổi ở giữa không trung, trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, con ngươi đen kịt thâm thúy hiện ra một chút ánh sáng màu đỏ, khiến cho người ta nhìn vào ánh mắt kia của hắn cũng có một loại cảm giác vì đó mà run sợ, giờ khắc này, hai con mắt ửng hồng kia khẽ nhúc nhích, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong, hắn nói nhỏ:

- Thú vị, quả thực tiểu tử kia rất là thú vị, không nghĩ tới lại có chút bản lĩnh như vậy.

- Đội trưởng, không phải tên kia biết chúng ta sẽ đuổi cho nên trực tiếp rời khỏi phạm vi của học viện, phía trước không xa chính là địa giới của Hắc Ám sâm lâm a.

Một thanh niên mặc trường bào màu vàng nói, giữa hai lông mày lộ ra một luồng anh khí, khí tức trên người gợn sóng, ánh sáng lập lòe, khí vũ hiên ngang, theo sát sau lưng Lý Vũ Tiêu, trong lúc mơ hồ lộ ra người này chính là nhân vật số hai của tiểu đội.

- Tiểu tử kia không nhanh như vậy được đâu, nếu nhanh như vậy thì dọc theo đường đi cũng sẽ để lại khí tức. Khi đó Địa Linh thử sẽ không tìm được dấu vết, vì lẽ đó nhất định tiểu tử kia đang lẩn trốn, tuyệt đối không hề rời khỏi phạm vi của học viện.

Lý Vũ Tiêu dùng giọng khẳng định nói.

- Chít chít...

Trên mặt đất đột nhiên có mười mấy con Địa Linh thử chít chít lên tiếng, dường như đã phát hiện ra cái gì đó mà quay về ngọn núi trùng điệp phía trước rồi lao đi.

- Nhìn dáng vẻ của chúng, Địa Linh thử đã có phát hiện.

Khóe miệng của Lý Vũ Tiêu nhếch lên , bên trong hai con mắt ửng hồng đồng khẽ động, có vẻ rất tà ma.

Thân thể thanh niên mặc trường bào màu vàng kia run lên, nói với Lý Vũ Tiêu:

- Ta rất muốn nhìn một chút, nhìn xem có phải tiểu tử kia bất phàm như lời ngươi nói hay không, coi như là mười vị trí đầu của Vũ bảng cũng không được ngươi nhắc nhiều lần như vậy nha.

... ...

- Sưu sưu...

Giữa núi rừng, quần phong cách xa nhau, một bóng người thiếu niên mặc áo bào tím qua lại trong đó, chính là Đỗ Thiếu Phủ dựa vào thiên phú biến thái của Tiểu Yêu chạy ra khỏi phong ấn và ảo trận của dược viên.

Đột nhiên, bóng người Đỗ Thiếu Phủ dừng lại, mặt đỏ lên, mắt nhìn về trên không phía sau.

- Có mười người tới, thực lực không yếu, ta giúp ngươi một tay, rời đi trước rồi lại nói.

Âm thanh của Chân Thanh Thuần truyền vào bên tai của Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn mười đạo lưu quang đang lướt tới ở giữa không trung, lông mày khẽ nhúc nhích, nói với Chân Thanh Thuần:

- Thanh Thuần ca, tạm thời không cần, cứ để người ta tới, tới thật đúng lúc, bằng không ta cũng không biết nên làm gì, cứ để bọn hắn hỗ trợ đi.

Dứt lời, hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ âm trầm xuống, khí tức trên cả người tỏa gợn sóng, như có cái gì đó ở trong người dâng trào, thân thể kia lại bắt đầu bành trướng.

- Sưu sưu...

Giữa không trung, mười đạo lưu quang sau mấy cái lắc mình đã xuất hiện ở trên bầu trời, từng luồng từng luồng khí tức tức thì đề ép trời cao, trong đó có tám bóng người bạo phát ra ánh sáng mênh mông, tách đội ra, bao vây lấy Đỗ Thiếu Phủ, từng luồng từng luồng khí tức ầm ầm bao phủ về phía hắn.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua trên thân thể tám người, đều có tu vi cấp độ là Mạch Linh cảnh, còn có hai Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, khí tức cực kỳ cường hãn, cuối cùng ánh mắt hắn mới rơi vào trên người hai thanh niên ở trước mắt mình.

Hai con ngươi của hắn khẽ nhúc nhích, hai thanh niên này, Đỗ Thiếu Phủ nhận ra một người trong đó, biểu ca của lão tứ Tôn Trí, đứng thứ mười lăm trên Vũ bảng Lý Vũ Tiêu.

Bên cạnh hắn là một thanh niên mặc trường bào màu vàng, cũng cực kỳ anh khí bất phàm, khí tức trên người gợn sóng. Điều làm cho Đỗ Thiếu Phủ khá là bất ngờ chính là đối phương đã đạt đến Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, sợ rằng so với Phan Dục cũng là sẽ không yếu hơn chút nào.

- Chúng ta lại gặp mặt, có thể trốn được nhiều ngày như vậy, quả thật là làm cho ta bất ngờ a.

Lý Vũ Tiêu đứng ở trên hư không, thân thể kiên cường, mái tóc dài màu đỏ nhàn nhạt cùng với áo choàng tung bay, lẳng lặng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong con mắt đỏ sậm có gợn sóng, có một loại uy nghiêm và ma tà làm cho người ta khó có thể nói nên lời được.

- Người của ngươi đều không kém.

Cuối cùng ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ lại rơi vào trên người Lý Vũ Tiêu, nói:

- Đều là người trên Vũ bảng chứ?

- Cộng thêm ta, chín người đều là người trên Vũ bảng, chỉ có một không phải.

Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ mỉm cười nói:

- Ta rất thưởng thức ngươi, không cần động thủ thì tốt hơn, theo ta trở về, ta sẽ giúp ngươi cầu xin các trưởng lão, ở trước mặt trưởng lão ta cũng có chút tác dụng a.

- Đa tạ, ý tốt của ngươi ta xin chân thành ghi nhớ.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, vừa rồi hắn mới chạy ra từ trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, sau khi biết mình đã nuốt Thanh Trúc Vận linh quả. Sợ rằng dù có làm như thế nào htif những trưởng lão cũng sẽ không buông tha cho hắn nữa.

Tiếp tục nhìn Lý Vũ Tiêu, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng đỏ lên, trong cơ thể, huyền khí bị đẩy ra từ trong Thần Khuyết và năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành không ngừng va chạm, còn chưa được phát tiết ra, làm cho trong cơ thể hắn có tinh lực cuồn cuộn, càng ngày càng khó mà chống đỡ được nữa.

Tình huống như thế, nếu như là những tu vi giả cùng cấp độ khác, sợ là đã sớm bị nổ tung biến thành tro bụi rồi.

Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hắn đã cảm giác được khí tức gợn sóng trên người Đỗ Thiếu Phủ này có chút không tầm thường, hắn nói:

- Dường như ngươi có chút không thích hợp, đúng chứ?

- Không sai, có điều các ngươi đã tới, vừa vặn đến rất đúng lúc.

Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, sau đó mặt đỏ bừng lên, ánh mắt đột nhiên có vẻ hung hãn, mắt nhìn Lý Vũ Tiêu, nói:

- Động thủ đi, ta đã không đợi được nữa rồi.

- Nếu như ngươi có thể đánh bại được bọn hắn thì mới có tư cách động thủ cùng ta, hiện nay, ngươi vẫn không có tư cách đó.

Lý Vũ Tiêu nhẹ giọng nói, ngữ khí nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy, tất cả mọi chuyện giống như đương nhiên vậy, không cho phép người khác hoài nghi, sau đó hắn nói với tám người chung quanh:

- Tiểu tử này so với trong tưởng tượng của các ngươi còn khó đối phó hơn, bố trí Bát phương liên thiên công đi.

Tám người chung quanh nghe vậy, trong lòng đều rất nghi hoặc, Bát phương liên thiên công chính là trận pháp tám người liên thủ cùng công kích a.

Lấy tu vi và thực lực của bọn họ, bố trí Bát Phương liên thiên công, coi như là đội phó thì cũng không chiếm được lợi ích gì cả. Đội trưởng đã quá coi trọng Đỗ Thiếu Phủ kia rồi.

- Vâng!

Tám người nghi hoặc, nhưng cũng lập tức gật đầu đáp lại, khí tức của tám người phun trào, ánh sáng uốn lượn lan tràn ra, phù văn lập lòe, giống như tám chùm sáng vậy, trong lúc mơ hồ kết nối với nhau, hình thành một loại hình thái liên kết.

- Tiểu tử, bó tay chịu trói đi!

Một thanh niên mặc áo đuôi ngắn màu đen hơi mập lướt về phía Đỗ Thiếu Phủ trước tiên, sau đó đáp xuống, bên trên nắm đấm được bùa chú bí văn bao phủ, khí lưu chung quanh thân thể trực tiếp bị đánh cho không ngừng nổ tung, ánh sáng huyền khí tỏa ra, tức thì đánh về Đỗ Thiếu Phủ.

Chỉ một cái giơ tay nhấc chân mà thanh niên này đã mang theo thanh thế mênh mông, đủ để thấy được hắn bất phàm ra sao.

- Ầm!

Trong chớp mắt, một quyền của thanh niên này trực tiếp oanh kích lên bên trên nắm đấm của Đỗ Thiếu Phủ.

Trong chớp mắt này, Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên đánh ra một quyền không tránh không né mà trực tiếp va chạm với quyền của đối phương, đơn giản mà trực tiếp, không có bất kỳ một chút hoa lệ nào, nhưng lại có vẻ vô cùng bá đạo.

- Ầm ầm...

Một quyền va chạm, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị đánh lún vào trong mặt đất, lảo đảo mấy bước, mỗi một bước đều đạp nát đá bên dưới chân.

Sau khi thân thể Đỗ Thiếu Phủ ổn định, mắt hắn nhìn nắm tay phải vừa mới đánh ra, ánh mắt mang theo một loại ý cười rất kỳ quái.

Nắm đấm hơi tê tê, nhưng trong cơ thể lập tức đã có năng lượng thẩm thấu bao phủ nắm tay, gân cốt bắp thịt trên nắm tay tức thì hấp thu năng lượng cấp độ kia, cảm giác tê dại từ từ biến mất, sau đó lại còn bắt đầu được cường hóa rất chậm. Giống như thối luyện Kim vũ vậy, chỉ là từ va chạm vách đá lại đổi thành mượn dùng ngoại lực, càng hung tàn hơn một ít mà thôi.

- Đạp đạp đạp!

Thanh niên vừa oanh kích Đỗ Thiếu Phủ, thân thể bị chấn động làm cho hắn bay ra ngoài, trên nắm đấm truyền ra đau đớn, như cả cánh tay sắp gãy xương, cổ tay có máu tươi tràn ra, ánh mắt chấn động và tràn ngập kinh hãi, sau đó không nhịn được mở miệng phun ra máu tươi.

Lúc trước Đỗ Thiếu Phủ vừa đột phá Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh không được bao lâu thì đã có thể đối kháng được với Phan Dục Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh.

Mà lúc này tuy rằng trên người Đỗ Thiếu Phủ có phiền toái lớn, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn đã là Mạch Động cảnh viên mãn đỉnh cao, tu vi hầu như đã liên tiếp nhảy lên.

Tuy rằng thanh niên vừa rồi cũng là người trên Vũ bảng, nhưng thực lực tu vi cũng chỉ không cách biệt mấy với đám người Binh Thiên Lý, Chu Đỉnh thì làm sao có thể chống đỡ được Đỗ Thiếu Phủ lúc này cơ chứ?

- Lại mạnh hơn trước đó không ít sao?

Giữa không trung cách đó không xa, bên trong ánh mắt màu đỏ nhạt của Lý Vân Tiêu hiện lên một chút gợn sóng.

Ánh mắt của thanh niên mặc hoàng bào bên người Lý Vũ Tiêu cũng đột nhiên co rụt lại.

- Tiểu tử kia quả nhiên mạnh mẽ, không thể bất cẩn.

Nữ tử thanh tú mặc y phục bó sát người khẽ kêu, thân thể động lòng người nhanh như cầu vồng, chưởng ấn trong tay bỗng nhiên đánh về Đỗ Thiếu Phủ, nhanh như chớp giật, góc độ xảo quyệt và quỷ dị, bùa chú bí văn tràn ngập, khí thế cấp độ kia cực kỳ mênh mông kinh người.

Đỗ Thiếu Phủ cất bước, cũng không thèm nhìn về phía chưởng ấn của nữ tử thanh tú này. Hắn giơ tay nhấc chân, trực tiếp lại đánh ra một quyền, bùa chú bí văn màu vàng bạo phát, hư không run rẩy, giống như rồng lên trời, so với một quyền vừa rồi còn cường hãn hơn nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️