- Dược viên của Thiên Vũ học viện chúng ta, cũng không biết có bao nhiêu người đỏ mắt a.
Nhìn cảnh vật bên trong cánh cửa không gian, Hà Hổ mỉm cười nói.
Tôn trưởng lão nghe vậy nói:
- Lúc trước tiền bối của Thiên Vũ học viện ta có được một phương Linh Sơn, chuyên môn đào tạo Linh dược, bố trí ảo trận và phong ấn. Ai cũng không có cách nào tiến vào dược viên của Thiên Vũ học viện ta. Hai tháng trước, vì muốn khi Thanh Trúc Vận linh quả thành thục không xuất hiện bất ngờ ta đã triệt để đóng dược viên, ngay cả đệ tử dược viên cũng không thể tiến vào, hiện tại chúng ta có thể hái Thanh Trúc Vận linh quả rồi.
- Bảo dược a, đời ta, cũng chưa từng thấy a, lần trước không có duyên gặp một lần.
Thượng Quan trưởng lão nói nhỏ.
Mỹ nam tử trung niên nói:
- Có người nói hai mươi năm trước, không ít trưởng lão đã lĩnh ngộ ở bên trong ánh sáng linh vận do Thanh Trúc Vận linh quả thành thục mang đến, đã có được không ít chỗ tốt.
- Thanh Trúc Vận linh quả nhiên bất phàm a.
Hà Hổ trưởng lão nói.
- Chư vị, tiến vào dược viên đi.
Tôn trưởng lão dứt lời, trước tiên tiến vào Không gian chi môn.
Đông đảo trưởng lão cũng lập tức mang theo sự chờ mong, từng bóng người lần lượt nhất thời tiến vào không gian bên trong.
Bên trong dược viên, ngọn núi trùng điệp, mây mù trôi lơ lửng, năng lượng thiên địa nồng nặc, như là từng sợi từng sợi sương mù quấn ở bên hông ngọn núi, ngọn núi uốn lượn, như mộng như ảo.
Trên mặt đất, ánh sáng tràn ngập, bảy màu sặc sỡ, kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, khắp núi đồi đều là Linh dược, từng luồng từng luồng mùi thuốc nồng nặc xông vào trong mũi.
- Thiên Vũ học viện dược viên ta không hổ là Linh Địa được đông đảo thế lực nhớ rõ.
Ngọn núi trùng điệp, mây mù trôi nổi, mỗi một viên đá cũng đều óng ánh long lanh, gợn sóng ánh sáng, chuyện này khiến cho không ít trưởng lão không nhịn được thán phục.
- Ầm ầm... ...
Không gian phía trước lúc ẩn lúc hiện, có tiếng vang ầm ầm truyền ra.
- Không đúng a, rất không đúng.
Tôn trưởng lão nhìn không gian phía trước, dường như hắn đã cảm thấy được cái gì đó mà đột nhiên biến sắc, bóng người tức thì như thiểm điện, bay lên trên không.
Đông đảo trưởng lão nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Tình huống ở trong này không đúng.
Ánh mắt của mỹ nam tử trung niên nhìn chăm chú về không gian phía trước, khuôn mặt ngưng trọng, cũng lập tức bắn về phía trước.
Một trưởng lão sắc mặt khẽ biến đổi, huyền khí tuôn ra, tức khắc đi theo.
Mọi người bay trên không trung, sau khi đi tới sơn mạch phía trước, tiếng vang ầm ầm kia càng ngày càng kinh người.
Mà bên trong dược viên phía dưới, khắp nơi đều là một mảnh bừa bộn, như bị cơn lốc quét qua vậy, một tảng lớn Linh dược linh thảo bị nhổ tận gốc, bày la liệt trên đất.
- Không được, Thanh Trúc Vận linh quả.
Tôn trưởng lão đang ở giữa không trung, nhìn thấy dược viên phía dưới bừa bộn khắp nơi, trong lòng nhất thời căng thẳng, ngay lập tức lướt về phía vị trí trồng Thanh Trúc Vận linh quả.
- Sưu!
Khi bóng người của Tôn trưởng lão rơi vào vị trí của Thanh Trúc Vận linh quả, lúc này trên mảnh đất vốn tỏa ra ánh sáng cũng đã ảm đạm đi không ít, lúc này cũng từ từ ảm đạm đi.
Thanh Trúc Vận linh quả thụ to bằng miệng chén, chẳng biết lúc nào đã sớm khô héo, Thanh Trúc Vận linh quả lại chẳng biết đã đi đâu.
- Xảy ra chuyện gì, dường như trong này đã từng bị cướp sạch qua, Thanh Trúc Vận linh quả đâu?
Mỹ nam tử trung niên và đám người khác đáp xuống phía sau Tôn trưởng lão, nhìn bốn phía dược viên bừa bộn khắp nơi, Linh dược đầy khắp núi đồi đã bị nhổ tận gốc, ánh mắt của tất cả mọi người khiếp sợ, lập tức từng đạo từng đạo ánh mắt đều rơi vào trên người hai người Tôn trưởng lão và mỹ nam tử trung niên kia, dược viên vẫn luôn là nơi mà hai người bọn họ trông giữ và phụ trách a.
- Thanh Trúc Vận linh quả đã biến mất!
Tôn trưởng lão nhìn Thanh Trúc Vận linh quả thụ đã khô héo, thân thể lảo đảo run rẩy lùi về phía sau, ánh mắt đại biến.
Tất cả trưởng lão nghe vậy, hoàn toàn trở nên ngơ ngác biến sắc, bảo dược Thanh Trúc Vận linh quả bên trong dược viên đã biến mất không còn tăm hơi, rốt cuộc là ai có thể tiến vào dược viên cơ chứ?
- Tiểu tử, phiền phức lớn rồi, có không ít người đến, thực lực đều không kém.
Trước ngọn núi ầm ầm chấn động, bóng người hư huyễn của Chân Thanh Thuần nghiêm túc, hóa thành một luồng sóng năng lượng, nhanh chóng tiến vào bên trong tiểu tháp được ánh sáng bùa chú bí văn bao vây, sau đó trực tiếp tiến vào trong ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ, không tốt, có không ít người có tu vi rất mạnh đến.
Trên sườn núi, Tiểu Yêu đang thôn phệ Linh dược, thân thể như tảng đá lăn xuống, sau khi nhìn mấy chục đạo bóng người xuất hiện ở phía xa xa, nó tức thì hét lớn, mang theo ánh sáng sặc sỡ trực tiếp tiến về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Gay to rồi.
Trong ánh mắt ửng hồng của Đỗ Thiếu Phủ cũng tràn ngập vẻ nghiêm túc, hắn không nghĩ tới lúc này lại sẽ có người đến đây.
Giờ khắc này năng lượng bàng bạc trong cơ thể và huyền khí được trục xuất từ bên trong Thần Khuyết còn chưa được rèn luyện bao nhiêu, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sợ rằng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma a.
- Thanh Thuần ca, làm sao bây giờ?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi, thân thể không có một chút dừng lại nào, vẫn mạnh mẽ va chạm vào ngọn núi như cũ.
- Ầm ầm ầm!
Một ngọn núi khổng lồ, lúc này hầu như đã bị va nát hơn một nửa, chân núi bị Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ va chạm tạo ra một cái động, giống như là đào một đường hầm to lớn ở dưới chân núi vậy.
- Ngươi ăn Thanh Trúc Vận linh quả, sợ rằng những người kia nhất định sẽ không giảng hoà, cho nên trước tiên nên chạy trốn đi.
Âm thanh của Chân Thanh Thuần truyền vào trong tai của Đỗ Thiếu Phủ, tiếng nói còn chưa rơi xuống thì sau đó đột nhiên âm điệu của hắn đã biến đổi, nói:
- Không ổn, đã không kịp nữa rồi, thực lực của những người kia không yếu, coi như ta giúp ngươi thì sợ rằng cũng khó mà thoát thân được. Trước tiên cứ tùy cơ ứng biến, đến lúc đó lại nghĩ cách khác.
- Đỗ Thiếu Phủ, phiền phức lớn rồi, chạy mau a, không được, bọn hắn đã đuổi theo, đừng phát hiện ra ta a.
Một đạo lưu quang màu vàng phóng tới, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt thẳng đến ngực của Đỗ Thiếu Phủ.
- Vèo vèo...
Tiếng xé gió vang vọng, lần lượt từng bóng người xẹt qua không trung phóng đến, từng luồng từng luồng khí tức trong lúc mơ hồ gợn sóng đã đủ để khiến cho không gian kịch chấn, lần lượt từng bóng người được lưu quang bao vây, chẳng khác nào cầu vồng xẹt qua không trung, liên tiếp đáp xuống ở trước ngọn núi.
Từng đạo từng đạo ánh mắt tưc thì khiếp sợ nhìn vào dưới ngọn núi.
Một thiếu niên mặc áo bào tím, quanh thân là ánh sáng màu vàng nhạt dập dờn, nhưng không có huyền khí tiết ra ngoài, đang không ngừng dùng thân thể va chạm vào vách núi.
Lúc này thiếu niên kia đang giống như mãnh thú, dùng lực lượng thân thể để va chạm với ngọn núi lớn, toàn bộ khổng lồ ngọn núi bởi vì dưới vậy mà miễn cưỡng bị phá tan, không ngừng run rẩy.
- Trời ạ, thiếu niên kia là người hay là thú?
- Thiếu niên kia đang làm gì, tự ngược sao?
- ... ...
- Ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, theo thiếu niên mặc áo bào tím kia hung hăng va chạm, ngọn núi run rẩy, vô số nham thạch rơi rụng xuống phía dưới, mặt đất cũng đang rung động.
Rõ ràng là không có huyền khí tiết ra ngoài, thế nhưng thiếu niên mặc áo bào tím kia lại lấy lực lượng thân thể của bản thân, chẳng khác nào một quả bom, mỗi một lần va chạm đều khiến cho vết nứt trên bề mặt ngọn núi lan tràn.
Chỗ thân thể của thiếu niên va chạm, một tảng lớn nham thạch hóa thành bột mịn, tất cả ánh mắt của mọi người nhìn thấy vậy đều hãi hùng khiếp vía.
- Ồ, thiếu niên kia đang làm gì?
- Thiếu niên kia quá hiếm có, chuyện này quả thật là biến thái a!
- Thiếu niên kia là yêu thú sao, sao lại hung hãn như vậy!
- Thân thể thật là cường hãn, có thể so với yêu thú non đỉnh cấp nha!
- ...
Từng đôi mắt nhìn về thiếu niên mặc áo bào tím đang tự ngược ở phía trước, ánh mắt hoàn toàn chấn động.
- Đỗ Thiếu Phủ, tiểu tử kia chính là Đỗ Thiếu Phủ.
Trong đám người, ánh mắt Liêu trưởng lão nhìn về phía trước, đột nhiên con ngươi nhanh chóng co rút, ánh mắt đại biến.
Nghe vậy, ánh mắt của mỹ nam tử trung niên kia cũng nhất thời rơi vào trên người thiếu niên mặc áo bào tím phía trước.
- Đỗ Thiếu Phủ, là học sinh ký danh kia sao?
Mấy chục trưởng lão, ánh mắt thoáng cái đã đồng loạt trở nên căng thẳng, thiếu niên hung hãn trước mắt kia chính là Đỗ Thiếu Phủ gần đây làm cho học viện sôi sùng sục sao.
- Tại sao tiểu tử kia lại ở chỗ này?
Ánh mắt của mỹ nam tử trung niên ngơ ngẩn, bỗng dưng, sắc mặt hắn đại biến, nói:
- Lẽ nào tình cảnh trong này đều là tiểu tử kia làm ra sao, Thanh Trúc Vận linh quả cũng là tiểu tử kia trộm?
- Có phải Thanh Trúc Vận linh quả bị tiểu tử kia trộm hay không, chỉ cần bắt là biết.
Giờ khắc này ánh mắt của Tôn trưởng lão cũng nghi hoặc không thôi, nhưng nhiều hơn chính là nghiêm túc, mặc kệ thiếu niên kia tiến vào ra sao, Thanh Trúc Vận linh quả mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
- Bắt tiểu tử kia hỏi một chút là biết, nghe nói Đỗ Thiếu Phủ này rất bất phàm a, ta rất muốn xem xem hắn có chỗ nào bất phàm.
Ánh mắt của Hà Hổ trưởng lão chấn động, trường bào run lên, bóng người nhất thời lao thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ.