Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 236: Cường hóa thân thể.

Chương Trước Chương Tiếp

Khí tức cường hãn gây ra gợn sóng, khí thế kinh người, bùa chú bí văn màu vàng quanh thân dập dờn giống như là biển gầm cuồn cuộn vậy.

Giờ khắc này, khí tức trên người của Đỗ Thiếu Phủ cũng đang nhanh chóng kéo lên.

Ong ong!

Trong lúc ầm ầm, khí tức như phi kiếm vọt lên trên, nương theo đó là vòng sáng màu vàng cuồn cuộn, không gian xung quanh chấn độngm trong lúc mơ hồ có tiếng ong ong vang vọng, như sấm gió.

- Phần phật!

Dưới khí thế kinh khủng bực này, vòng sáng màu vàng càng ngày càng chói mắt, từ từ gợn sóng ở xung quanh cơ thể hắn hình thành một vòng xoáy không gian.

Vòng xoáy xoay tròn, có thể hút tất cả ánh sáng tràn ngập chung quanh vào bên trong, càng ngày càng cuồng bạo.

Vòng xoáy không ngừng xoay tròn, hơn nữa còn càng ngày càng to lớn và cuồng bạo, giống như một cơn bão vậy.

Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân ngồi đó, chung quanh thân thể là màu vàng chói mắt, ánh sáng chung quanh thân thể như là bão tốt, xung quanh không gian rung động, như sóng biển cuồn cuộn, từ xa xa nhìn vào, đủ để làm cho hồn phách người ta chấn động!

Trong cơ thể, năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành đang không ngừng bị Đỗ Thiếu Phủ luyện hóa thành huyền khí.

Khí tức tăng vọt, khí tức quanh thân của Đỗ Thiếu Phủ đã đến Mạch Động cảnh viên mãn đỉnh cao, nhưng khí tức vẫn một mực tăng vọt, giống như bão táp, như là có một cái động không đáy, còn chưa được lấp đầy, dường như đã mất đi khống chế, khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ, cũng bắt đầu trở nên dữ tợn.

Bỗng dưng, bên trong tiểu tháp đang hấp thu ánh sáng trên mảnh đất này truyền ra âm thanh gấp gáp của Chân Thanh Thuần:

- Tiểu tử, nhanh áp súc rồi phóng thích huyền khí, bằng không sẽ rất phiền phức, muốn đột phá đến Mạch Linh cảnh, Mạch hồn là quan trọng nhất. Mà lĩnh ngộ ở trên Mạch hồn của ngươi còn chưa tới mức độ có thể đột phá đến Mạch Linh cảnh, huyền khí có đầy đủ cũng không có cách nào đột phá được.

- Thanh Thuần ca, ta không dừng được, năng lượng ẩn chứa trong Thanh Trúc Vận linh quả quá bàng bạc, căn bản không có cách nào phóng thích ra được.

Đỗ Thiếu Phủ mở hai mắt ra, ánh mắt đỏ chót, giờ khắc này, dược lực do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành năng lượng đã tràn vào Thần Khuyết, tràn ngập kinh mạch trong người hắn.

- Áp súc và phóng thích, bằng không Thần Khuyết của ngươi sẽ bị căng nứt ra. Ai bảo ngươi một ngụm ăn hết Thanh Trúc Vận linh quả, đây là bảo dược, dùng tu vi cấp độ Mạch Động cảnh của ngươi, trực tiếp nuốt sống, hiện tại chết no đã là kỳ tích rồi.

Bên trong tiểu tháp, bóng người của Chân Thanh Thuần hiện ra, ánh mắt hèn mọn nhìn vòng xoáy năng lượng như bão táp ở trước mặt, tràn ngập vẻ nghiêm nghị.

- Phóng thích.

Thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ không ngừng biến hóa, áp chế huyền khí trong cơ thể mình một cách cưỡng ép, hắn dời huyền khí từ bên trong Thần Khuyết ra ngoài, bằng không không có cách nào đột phá, Thần Khuyết sẽ bị trực tiếp căng tới mức nứt ra.

- A!

Trong miệng Đỗ Thiếu Phủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, cả người bành trướng run rẩy, năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành trong cơ thể dâng trào, luyện hóa thành huyền khí tiến vào bên trong Thần Khuyết, lúc này lại chen chúc phóng ra, giống như muốn làm cho thân thể hắn căng tới nứt ra, muốn làm cho Thần Khuyết căng nứt.

Mà năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành còn chưa có luyện hóa hết, vẫn còn đang cuồn cuộn.

Lúc này năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành, lại thêm một lượng lớn huyền khí không thể không cưỡng ép vận chuyển ra khỏi Thần Khuyết, hai loại lực lượng ở trong người va chạm lẫn nhau, khiến cho thân thể của Đỗ Thiếu Phủ lúc này giống như muốn nổ tung vậy, dưới đau đớn kịch liệt, cả người hắn không ngừng run rẩy.

- Sưu sưu!

Cùng lúc đó, hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ ửng hồng, ánh mắt nhìn về một ngọn núi khổng lồ ở phía xa xa, thân thể tức thì đứng lên, chạy về ngọn núi phía trước, quanh thân liên tiếp bắn ra ánh sáng màu vàng chói mắt, ánh sáng tràn ngập như là một cơn bão.

- Ầm ầm ầm!

Chỗ Đỗ Thiếu Phủ chạy qua, năng lượng như cơn bão bao phủ, gào thét trên trời cao, trên đỉnh núi cát bay đá chạy, một tảng lớn Linh dược linh thảo bị hất tung lên trên mặt đất, như cơn lốc cuốn qua, khắp nơi đều là một mảnh bừa bộn.

- Dược lực của Thanh Trúc Vận linh quả quá bàng bạc, phiền phức lớn rồi.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ rất dữ tợn, giờ khắc này hắn chỉ có thể vận chuyển huyền khí ra ngoài cơ thể, còn năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành đã dung nhập vào bên trong gân cốt bắp thịt trong cơ thể, như là rèn luyện thân thể để tiêu hao, nếu không phiền phức của mình sẽ lớn hơn.

Một đường đi qua, cơn bão năng lượng bao phủ, cuồng phong gào thét, chỗ hắn đi qua cát bay đá chạy, Linh dược tung bay, linh thảo bị bẻ gẫy, nhổ tận gốc, chuyện này đối với một mảnh Linh dược mà nói, quả thực chính là một tai nạn.

- Sợ rằng gia hỏa vô liêm sỉ này sắp bị căng nứt a, lẽ nào hắn ta tẩu hỏa nhập ma rồi?

Cách đó không xa, bên trên một đỉnh núi, Tiểu Yêu đang ở trên một cây Linh Thụ, hai mắt hư huyễn như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một đường chạy trốn mang theo tai nạn, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

- Ầm!

Rốt cục Đỗ Thiếu Phủ đã đến trước ngọn núi, giờ khắc này năng lượng và huyền khí từ Thần Khuyết trong cơ thể điên cuồng va chạm. Hắn chỉ có thể mang những năng lượng cuồng bạo này vào trong bắp thịt của cơ thể để thối luyện kim vũ, nếu không hắn sẽ thật sự bị căng phồng tới mức nứt ra.

- Thối luyện Kim Vũ!

Giờ khắc này hắn đã không còn cách nào khác, vận chuyển phương pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu, Đỗ Thiếu Phủ không ngừng xung kích va về phía vách đá của ngọn núi, như là Thối luyện Kim vũ vậy, hy vọng có thể rèn luyện năng lượng trong cơ thể tiến vào bên trong gân cốt bắp thịt.

- Ầm ầm ầm!

Dưới va chạm như vậy, vách đá của ngọn núi tức thì kịch chấn, có một tảng lớn vết nứt lan tràn ra chung quanh, đá vụn bắn xuống, như cả ngọn núi đang lay động.

Loại va chạm này cũng làm cho chỗ Đỗ Thiếu Phủ va chạm đau đớn từng đợt, dưới đau đớn kịch liệt, chỗ bắp thịt gân cốt va chạm giống như sắp bị mất cảm giác vậy.

Nhưng dưới loại mất cảm giác này lại lập tức có năng lượng và huyền khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể, để cho chỗ gân cốt bắp thịt đã mất đi cảm giác kia hấp thu.

- Tiếp tục!

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ không dám dừng lại chút nào mà vẫn tiếp tục mạnh mẽ tự ngược va chạm vào ngọn núi.

Gân cốt bắp thịt ở dưới lần lượt va chạm và đau đớn mất đi cảm giác, sau đó đều có huyền khí và năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành nhanh chóng lưu chuyển qua đó, sau đó gân cốt bắp thịt bắt đầu hấp thu năng lượng.

Từng tia năng lượng một dung hợp vào bên trong bắp thịt da dẻ gân cốt, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác ra được, thân thể vốn đã đạt đến mức độ phạt cốt tẩy tủy của mình, lúc này dưới tiếp tục rèn luyện, thân thể vẫn được cường hóa tiếp như cũ.

Dù sao, cấp độ là cấp độ, mà trình độ cường hóa lại là vô hạn.

Giống như hai võ giả có cùng tu vi cấp độ, nhưng thực lực lại có thể sẽ có khác biệt một trời một vực.

- Ầm ầm ầm...

Lần lượt va chạm, thỉnh thoảng trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ phát ra tiếng kêu rên thống khổ, tiếng ầm ầm trầm thấp liên tục vang vọng. Một tảng lớn nham thạch trên ngọn núi bắt đầu đổ nát, sau đó bị Đỗ Thiếu Phủ va chạm thành bột mịn, giống như muốn dời non lấp biển vậy.

- Lẽ nào gia hỏa vô liêm sỉ kia thật sự tẩu hỏa nhập ma sao, không giống a.

Tiểu Yêu từ rất xa nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ đang va chạm với ngọn núi, ánh mắt càng ngày càng nghi hoặc.

Sáng sớm, ở một nơi nào đó trong Thiên Vũ học viện, ánh bình minh dần dần lan tràn ra, mặt trời mới lên như quả cầu lửa vậy, trong nháy mắt đã bay lên trời cao. Nơi ánh mắt nhìn đến có ánh sáng chói mắt ráng màu thấp thoáng, ánh sáng thiên biến vạn hóa, bắn xuống vạn ngàn cột sáng, soi sáng từng chỗ từng chỗ ở bên trên quần sơn.

Quần sơn liên miên như là sóng cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp.

Sáng sớm, bên dưới hai ngọn núi khổng lồ, trên quảng trường khá là rộng rãi có hai mươi, ba mươi người đang đứng đó, khí tức thu lại, nhưng đều là người có khí độ bất phàm, chính là đám người Tôn trưởng lão Phù Viện, Hổ trưởng lão Vũ Hà viện, Phó trưởng lão, Thượng Quan trưởng lão bên trong Thiên Vũ học viện.

Trong đám người, hai người mỹ nam tử trung niên được Âu Dương Sảng gọi là Hi thúc, còn có trưởng lão họ Liêu kia, lúc này cũng đều ở trong đó.

- Chư vị, ngày hôm nay chính là ngày hái Thanh Trúc Vận linh quả, đợi hai mươi năm, rốt cục đã đợi được tới ngày hôm nay.

Tôn trưởng lão Phù Viện nhìn về phía trước, trong ánh mắt tuôn ra vẻ kích động khó có thể che dấu được.

- Chu Viện lão cũng đã đợi hai mươi năm, ba năm trước đã bắt tay chuẩn bị, chỉ chờ Thanh Trúc Vận linh quả thành thục thì sẽ có thể luyện chế ra đan dược.

Mỹ nam tử trung niên nói nhỏ.

- Thanh Trúc Vận linh quả, bảo dược hiếm thấy, khi thành thục có ánh sáng linh vận ngập trời, đủ để mấy ngày không tiêu tan, chúng ta đi vào đó tu luyện mấy ngày, cũng có thể có được chỗ tốt cực lớn.

Hà Hổ trưởng lão có hình thể khôi ngô nói.

- Bích Nguyệt, mau mở cấm chế ra đi, linh dịch đã thành, chỉ chờ Thanh Trúc Vận linh quả mà thôi!

Bỗng dưng có thanh âm già nua truyền đến từ giữa không trung, bỗng dưng rơi vào trong tai của tất cả mọi người rất rõ ràng.

- Chu Viện lão đang giục, chư vị, chúng ta nên đi hái Thanh Trúc Vận linh quả thôi.

Tôn trưởng lão dứt lời, huyền khí tuôn ra, y phục tung bay, một luồng Thần Mang tức thì bao phủ, từng đạo từng đạo thủ ấn được ngưng tụ và biến hóa, không gian phía trước rung động, tia sáng chói mắt bắn ra. Lấy tia sáng chói mắt này làm trung tâm, từ từ lan tràn, cuối cùng mở ra một cánh cửa không gian ở trước mặt của mọi người.

- Sưu sưu.

Chỉ một thoáng, bên trong cánh cửa không gian kia đã có ánh sáng chói mắt, mùi thuốc phiêu tán, sương mù gợn sóng dập dờn lan tràn ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️