Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 233: Tiểu yêu nổi khùng.

Chương Trước Chương Tiếp

- Thanh Trúc Vận linh quả, đó là bảo dược, bảo dược Thanh Trúc Vận linh quả.

Ánh mắt hư huyễn như ẩn như hiện nhìn về linh quả pử phương xa, Tiểu Yêu không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc, âm thanh rất là hưng phấn.

- Tiểu tử, Thanh Trúc Vận linh quả, ngươi nhất định không thể buông tha, đây chính là cơ duyên to lớn a, cũng đừng để cho thần thạch kia ăn, cho nó ăn không bằng cho ngươi ăn.

Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai của Đỗ Thiếu Phủ, chính là âm thanh của Chân Tinh Khiết.

- Tiểu Yêu, có cường giả đến.

Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ nói với Tiểu Yêu, sau đó hơi xoay người.

- Ở nơi nào, chúng ta trốn trước, sau đó nhất định phải ăn bảo dược kia, ta không nhịn được muốn ăn. . . .

Tiểu Yêu lập tức nói.

- Sưu. . .

Mà ngay khi tiếng nói của Tiểu Yêu vẫn chưa hoàn toàn dứt thì bỗng dưng lại bị Đỗ Thiếu Phủ mạnh mẽ ném về phương xa, bắn ra ngoài giống như là đạn pháo vậy.

- Đỗ Thiếu Phủ, nhân loại vô liêm sỉ nhà ngươi, ta đã hiểu rồi, ngươi muốn độc chiếm bảo dược a...

Thanh âm non nớt của Tiểu Yêu càng truyền càng xa, không biết đã bị Đỗ Thiếu Phủ vứt ra xa mấy trăm thước, sưu một tiếng đã không nhìn thấy nữa.

- Nhanh đoạt bảo dược, bằng không Tiểu Yêu có thể sẽ không bỏ qua.

Khi Đỗ Thiếu Phủ ném Tiểu Yêu về phía sau thì đã nhanh chóng phóng về phía linh quả ở phía trước.

Thanh Trúc Vận linh quả tổng cộng chỉ có một khỏa, căn bản không có cách nào chia đều ra được.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn chảy nước miếng của Tiểu Yêu, Đỗ Thiếu Phủ không cần nghĩ cũng biết Tiểu Yêu sẽ không để cho cho mình ăn.

Vì lẽ đó còn không bằng dùng biện pháp đơn giản nhất, ăn vào bụng mình trước rồi lại nói.

- Tinh khiết ca, rốt cục ngươi đã thức tỉnh, cảm giác thế nào rồi?

Đỗ Thiếu Phủ một mặt chạy về phía linh quả, đồng thời lại mở miệng hỏi Chân Tinh Khiết.

- Ta rất tốt, đây là nơi nào, tại sao có thể có Thanh Trúc Vận linh quả cơ chứ?

Âm thanh của Chân Tinh Khiết từ bên trong Tiểu Tháp trong lòng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, nói:

- Ta cảm giác khí tức bây giờ của ngươi rất thảm a, chẳng lẽ lại chọc vào phiền toái lớn gì sao?

- Nói rất dài dòng, chuyện này đến lúc ta sẽ nói cùng ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, hắn chạy mấy bước tới mảnh đất có ánh sáng lan tràn ra, cũng sắp đến trước mặt Thanh Trúc Vận linh quả.

- Sưu sưu!

Càng đến gần, mùi thuốc nồng nặc kia càng ngày càng nồng nặc, năng lượng kinh người gợn sóng dập dờn.

- Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ vô liêm sỉ, bảo dược kia ta muốn ăn, ngươi mau buông ra.

Thanh âm non nớt truyền ra, nhưng vào lúc này, chỉ thấy phía sau lưng xa xa của Đỗ Thiếu Phủ, Tiểu Yêu vừa bị Đỗ Thiếu Phủ âm một vố, giờ khắc này bên ngoài thân có bùa chú bí văn bao phủ, toàn thân chẳng khác nào lưu quang, sau đó nhanh chóng lăn ở trên mặt đất, dùng tốc độ khủng khiếp trực tiếp chạy về phía bên này.

Tốc độ của Tiểu Yêu lúc này, dường như so với Đỗ Thiếu Phủ còn nhanh hơn không ít.

- Tiểu tử, nhanh, thần thạch kia đã đuổi theo, nhất định ngươi phải có được Thanh Trúc Vận linh quả, nếu như có thể ăn được bảo dược kia thì sẽ có tác dụng to lớn đối với ngươi, đây là cơ duyên to lớn.

Dường như Chân Tinh Khiết cũng cảm giác được Tiểu Yêu đang nhanh chóng đuổi theo cho nên lập tức thúc giục Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ tăng tốc, toàn lực nhảy ra, rốt cục đã tới gần Thanh Trúc Vận linh quả, bước chân giẫm lên mặt đất, thân thể nhảy ra, trực tiếp chụp vào Thanh Trúc Vận linh quả có mùi thuốc dập dờn, năng lượng kinh người kia.

- Đỗ Thiếu Phủ vô liêm sỉ, ngươi đừng hòng bỏ qua được ta!

Thanh âm non nớt truyền đến ở ngay bên tai của Đỗ Thiếu Phủ, giờ khắc này tốc độ của Tiểu Yêu quả thực đã đến một mức độ khủng bố, sưu một tiếng đã trực tiếp xẹt qua gò má của Đỗ Thiếu Phủ.

Mà lúc này, bước chân nhảy ra khỏi mặt đất, chỉ lát nữa một tay của Đỗ Thiếu Phủ đã nắm Thanh Trúc Vận linh quả vào trong lòng bàn tay.

- Sưu!

Lưu quang màu vàng lan tràn ra, Tiểu Yêu trực tiếp va chạm vào trên bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ, một luồng lực lượng xung kích cực lớn tức thì đánh văng bàn tay Đỗ Thiếu Phủ ra.

- Ầm!

Luồng lực lượng xung kích cực lớn kia làm cho tay của Đỗ Thiếu Phủ chấn động tới tê dại, lòng bàn tay đau đớn, bàn tay cũng trực tiếp bị đánh văng ra.

- Ha ha, Đỗ Thiếu Phủ vô liêm sỉ, ngươi không ăn được Thanh Trúc vận linh. . . Quả. . . A...

Đánh văng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ ra, Tiểu Yêu lập tức cao hứng cười to, chỉ là tiếng nói còn chưa dứt thì tiếng cười kia lập tức đã biến thành tiếng gầm gừ, lớn tiếng quát:

- Đỗ Thiếu Phủ, tên khốn ngươi, không được, không được. . .

Trong chớp mắt này, chỉ thấy bàn tay Đỗ Thiếu Phủ bị đánh văng ra, nhưng bàn chân cách mặt đất, thân ở trên hư không, thân thể dựa thế trực tiếp nghiêng một cái, sau đó há mồm ra, một luồng hấp lực nhân cơ hội hút Thanh Trúc Vận linh quả óng ánh long lanh kia vào trong miệng.

Hắn cũng không có thời gian nhìn kỹ hình dạng của Thanh Trúc Vận linh quả ra sao, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp cắn một cái, chỉ cảm thấy Thanh Trúc Vận linh quả này hóa thành một luồng chất lỏng ôn hòa thoải mái, mang theo mùi thơm ngát và ngọt ngào trôi qua từ yết hầu, sau đó tiến vào trong bụng của mình.

- Khốn nạn, Đỗ Thiếu Phủ, ngươi quá vô liêm sỉ, vô liêm sỉ a. . . Ngươi phun ra bảo dược cho ta. . .

Tiểu Yêu rít gào nổi khùng, thân thể được bùa chú bí văn màu vàng nhạt bao vây, như là quả bóng cao su không ngừng nhảy ở trên không trung mảnh đất tỏa ra ánh sáng long lanh này, hoàn toàn đã nổi khùng.

- Ta đã ăn rồi, sao nhổ ra cho ngươi được nữa, được rồi, tất cả Linh dược trong này ta sẽ không tranh với ngươi, ngươi muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, được chứ?

Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười thoả mãn, rốt cục đã ăn được bảo dược vào trong bụng, xém chút nữa đã rơi vào bên trong miệng của Tiểu Yêu rồi.

- Các Linh dược khác sao có thể so được với bảo dược a, coi như là Kim Trung lý cũng không có cách nào so sánh được với nó. Tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, ngươi chuyên môn cướp Linh dược của ta a, lòng người hiểm ác, nhân loại gian trá giảo hoạt, ở cùng với nhân loại các ngươi quá chịu thiệt, ta không muốn ở cùng với ngươi nữa.

Tiểu Yêu nổi khùng, thanh âm non nớt tức giận rít gào không ngớt, nó không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ lại vô liêm sỉ như vậy, trực tiếp vứt nó đi, sau đó lại đi cướp đoạt bảo dược.

Chuyện này quả thật là vô liêm sỉ tới mức khiến cho nó phát điên a!

- Đừng nóng giận, lần sau ta gặp phải bảo dược thì nhất định ta sẽ tặng cho ngươi ăn.

Đỗ Thiếu Phủ có chút ngượng ngùng nói, cảm giác mình vừa mới quen thuộc với đối phương, ném đối phương đi như vậy cũng rất là không có mặt mũi.

- Ngươi cho rằng bảo dược đâu đâu cũng có sao, còn lần sau gặp được? Cũng không còn lần sau nữa đâu, ta cũng sẽ không bao giờ mang ngươi đi tìm Linh dược, vừa rồi ta không nên mang ngươi tiến vào a, bảo dược của ta.

Tiểu Yêu phát điên, trong lòng âm thầm thề, sau này nó sẽ không bao giờ mang theo Đỗ Thiếu Phủ phát điên này đi tìm Linh dược, vừa rồi cũng không nên mang theo tên này tiến vào, nếu như vừa rồi không mang theo gia hỏa vô liêm sỉ này đi vào, như vậy người ăn bảo dược sẽ là nó.

- Gay to rồi, sao lại cuồng bạo như vậy chứ?

Bỗng dưng, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ đại biến, vừa rồi năng lượng của Thanh Trúc Vận linh quả biến thành còn cực kỳ dịu nhẹ, thế nhưng vừa đến trong bụng đã hóa thành một luồng năng lượng rất là hung mãnh khuếch tán ra, năng lượng cuồng bạo như là một con hung thú thức tỉnh, tức thì xông loạn ở trong người.

Bản thân Đỗ Thiếu Phủ đã bị trọng thương, còn tiêu hao hầu như không còn, lúc này năng lượng Thanh Trúc Vận linh quả biến thành cuồng bạo khuếch tán ra ở trong người, năng lượng cuồng bạo của Linh dược quả thực chỉ có dùng hai từ khủng bố để hình dung.

- Ầm ầm ầm!

Từng luồng từng luồng năng lượng do Thanh Trúc Vận linh quả biến thành, lúc này đấu đá lung tung ở trong cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ.

Cảm giác đau nhức mãnh liệt tức thì lần lượt kéo tới, cấp độ lực lượng cuồng bạo kia dường như muốn phá hủy tất cả.

Nếu không phải thân thể của Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ cường hãn, sợ rằng chỉ trong nháy mắt vừa rồi đã trực tiếp bạo thể mà chết rồi.

- Sưu sưu!

Năng lượng Linh dược trong cơ thể cuồng bạo, bên ngoài thân thể của Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức có ánh sáng lan tràn ra, thân thể bành trướng, có phù văn gợn sóng của Linh dược.

Từng luồng từng luồng năng lượng cuồng bạo cuồn cuộn ở bên ngoài thân thể của Đỗ Thiếu Phủ, muốn phá thể mà ra, làm cho lúc này toàn thân của Đỗ Thiếu Phủ có lưu quang rạng rỡ, cả người tràn ngập ánh sáng, mùi thuốc lan tràn ra.

- Thơm quá a, như là khí tức của Thanh Trúc Vận linh quả, ta thực sự rất muốn ăn gia hỏa điên rồ nhà ngươi, ai bảo ngươi ăn sống bảo dược, ta để cho ngươi chết.

Tiểu Yêu nhìn thấy dáng vẻ này của Đỗ Thiếu Phủ, tức thì hả giận không ít, hai mắt giống như hư huyễn nhìn Đỗ Thiếu Phủ tràn ngập ánh sáng, mùi thuốc dập dờn, trong lúc mơ hồ có một ít nước miếng chảy xuống.

- A. . .

Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể khuếch tán, coi như có thân thể cường hãn thì lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhịn được kêu thảm thiết một tiếng, năng lượng cuồng bạo của Linh dược như muốn phá hủy thân thể của mình, năng lượng đã vượt quá tưởng tượng của hắn.

- Tiểu tử, ta bảo ngươi ăn Thanh Trúc Vận linh quả, cũng không có bảo ngươi ăn sống a, cấp độ Mạch Động cảnh ăn sống bảo dược, ngươi cũng là người đầu tiên nha.

Âm thanh của Chân Tinh Khiết truyền ra, hắn vội vàng nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Mau nhanh thổ nạp, luyện hóa năng lượng trong cơ thể, nhanh.

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng không cố nữa mà ngay lập tức ngồi khoanh chân ở dưới Thanh Trúc Vận linh quả thụ, bàn tay liên tục kết ấn, vận chuyển công pháp tu luyện của Kim Sí Đại Bằng Điểu bộ tộc, trực tiếp luyện hóa.

- Ầm ầm ầm!

Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể vẫn luôn như vạn thú chạy chồm, gợn sóng không gian rung động.

Đỗ Thiếu Phủ cố nén đau nhức trong cơ thể, cắn răng tu luyện và thổ nạp, bắt đầu luyện hóa cỗ năng lượng cuồng bạo kia.

Mặt trời lặn xuống, ánh sáng màu bạc bắt đầu từ từ bao phủ sơn mạch.

Trong đình viện cổ điển, Âu Dương Sảng lẳng lặng đứng đó, cũng không có cách nào che giấu được dáng người nóng bỏng kia, nhìn một mỹ nam tử trung niên cầm quạt giấy trong tay ở trước người, nàng mở miệng nói:

- Hi thúc, tên kia một mạch lên Huyền Thưởng bảng, nếu như thúc không giúp hắn, vậy sẽ không ai có thể giúp được hắn.

- Ngươi bảo ta giúp nó?

Quạt giấy trong tay mỹ nam tử trung niên kia thu lại, thân thể thon dài có vẻ rắn chắc, tuy rằng người đã trung niên thế nhưng vẻ tuấn lãng lại không bị ảnh hưởng một chút nào, trái lại còn càng ngày càng có ý nhị, khóe miệng khẽ nhếc hleen, ánh mắt như nước, nhìn Âu Dương Sảng nói:

- Nha đầu, ngươi có biết tiểu tử kia đã làm gì hay không, ngươi bảo ta giúp nó thế nào đây?

Âu Dương Sảng nhìn mỹ nam tử trung niên kia, ánh mắt gợn sóng, khẽ mím môi đỏ, hơi nhẹ giọng nói:

- Hi thúc, ta biết tiểu tử kia quá đáng, có điều ta biết một chút chuyện đã xảy ra, cũng không thể hoàn toàn trách một mình hắn, huống hồ lần này đi ra, phụ mẫu ta còn bảo ta trông chừng hắn. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào trở về nói với phụ mẫu ta được. Hi thúc, ngươi không nể mặt ta thì cũng nên nể mặt phụ mẫu ta, giúp tiểu tử kia một chút đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️