- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi có biết người như ngươi rất thấp kém, lại không thú vị hay không?
Tiểu Yêu cả giận nói, ánh mắt đánh giá chung quanh, sau đó bên ngoài thân có bùa chú bí văn màu vàng từ từ tỏa ra gợn sóng, trong đôi mắt như ẩn như hiện khá là hư ảo kia bắt đầu có một chút ánh sáng màu vàng lan tràn ra, sau đó nó đột nhiên vui vẻ nói:
- Ha ha, ta đã nói sao ta lại phát hiện sai nha, hóa ra là có ảo trận và phong ấn hợp hai làm một, chẳng trách lại khó có thể phát hiện ra được.
- Nơi này là nơi ảo trận và phong ấn kết hợp hay sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn chung quanh, ánh mắt rất kinh ngạc, mình thân là Linh Phù sư, nhưng lại không có một chút cảm giác nào cả.
- Đương nhiên, nếu không phải ta có thủ đoạn thiên phú thì sẽ khó có thể phát hiện ra được, nếu như đi vào, sợ rằng sẽ hãm sâu vào trong đó, căn bản không ra ngoài được.
Tiểu Yêu đắc ý nói, đây chính là thiên phú của nó, nó nói:
- Ta có thể cảm giác được, Linh dược ở ngay bên trong ảo trận và phong ấn.
- Ngươi cao hứng cái rắm, có ảo trận và phong ấn, chúng ta cũng không vào được nha.
Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt nói với Tiểu Yêu, ảo trận và phong ấn này ngay cả cảm giác cũng không cảm giác được, cho nên dĩ nhiên sẽ không có cách nào phá tan được.
Huống hồ coi như là có bản lãnh phá tan, sợ rằng hiện tại mình cũng không có thời gian và khí lực để phá tan ảo trận và phong ấn này.
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, sau đó nói:
- Ngươi biết cái gì, lẽ nào ngươi đã quên sao, phong ấn và phù trận, đối với ta căn bản vô hiệu, ta muốn tiến vào thì tiến vào, muốn ra ngoài thì có thể thong dong ra ngoài.
- Vậy ta phải làm sao bây giờ?
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ tức thì theo bản năng dùng hai tay nắm Tiểu Yêu thật chặt.
- Hiện tại không vào được, làm sao ta biết ngươi nên làm sao bây giờ? Bằng không ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ mang chút Linh dược đi ra cho ngươi ăn, được chứ?
Tiểu Yêu nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Không được.
Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp lắc đầu, nói với Tiểu Yêu:
- Ta không tin ngươi, ngươi phải mang ta đi vào, bằng không nhất định Linh dược bên trong sẽ bị ngươi ăn toàn bộ, ngươi không mang theo ta đi vào, ngươi cũng đừng mong đi được vào bên trong.
Đỗ Thiếu Phủ thật sự không tin được Tiểu Yêu, đối với Tiểu Yêu mà nói, Linh dược cái gì đó, một khi đến miệng của nó, sợ là đến lúc đó ngay cả cặn bã cũng sẽ không để lại.
- Đỗ Thiếu Phủ, tên khốn nhà ngươi, ngươi nắm ta trong tay mà lại dám không yên lòng về ta, quá vô liêm sỉ.
Tiểu Yêu lớn tiếng nói, trong thanh âm lộ ra vẻ kháng nghị.
- Cẩn thận một chút cũng không sai.
Đỗ Thiếu Phủ không thèm quan tâm tới kháng nghị của Tiểu Yêu.
- Được rồi, ta mang ngươi đi vào là được.
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, nói:
- Ngươi thúc giục Mạch hồn, che đậy Mạch hồn, sau đó ta sẽ giúp ngươi một tay, đến lúc đó chúng ta có thể đồng thời thần không biết quỷ không hay tiến vào bên trong ảo trận và phong ấn này.
- Được.
Khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ tươi cười, sau đó ánh mắt đảo một cái, nói:
- Nói như vậy, nếu ta tiến vào bên trong thì cũng không sợ truy binh bên ngoài đuổi đúng không?
- Đó là điều đương nhiên, ta cảm giác phong ấn và phù trận này rất là lợi hại, người bình thường căn bản sẽ không vào được.
Tiểu Yêu nói.
- Xì xì xì. . .
Trong giây lát, chỉ thấy phù văn quanh thân Đỗ Thiếu Phủ chấn động, câu thông vũ mạch, phù văn lan tràn ra, sau lưng có một ngọn núi lờ mờ hiện lên, chỉ một thoáng đã lan tràn ra.
Ngọn núi bóng mờ sau lưng Đỗ Thiếu Phủ diễn sinh ra, diễn biến, linh khí mờ mịt lan tràn ra, câu thông năng lượng thiên địa, uy năng khủng bố lan tràn, như là được giao phó sinh mệnh, sau đó từ từ bao phủ thân thể, tức thì cả người hắn cũng bị bao phủ ở bên dưới bóng mờ ngọn núi kia.
- Sưuu. . .
Cùng lúc đó, bên trên thân thể của Tiểu Yêu có bùa chú bí văn màu vàng lập lòe, cũng còn có ánh sáng màu sắc khác lan tràn, ánh sáng sặc sỡ, cuối cùng lan tràn ở bên trên bóng mờ ngọn núi quanh thân Đỗ Thiếu Phủ, giữa hai thứ có thể hòa vào nhau.
...
Tại một địa vực thần bí, khắp nơi đều là một mảnh xanh ngát, quần sơn trùng điệp, năng lượng thiên địa nồng nặc kinh người, như là sương mù quấn quanh ở bên hông ngọn núi, ngọn núi uốn lượn, bên cạnh là một dòng sông.
Sơn mạch liên miên, phóng tầm mắt nhìn tới đều là mây mù, ngọn núi uốn lượn khúc chiết, như một cái ruy băng từ trên mây rơi xuống, quần sơn lờ mờ giống như khoác một tấm lụa mỏng như cánh ve, như ẩn như hiện ở trong mây mù.
Trên mặt đất, ánh sáng tràn ngập, bảy màu sặc sỡ, kỳ hoa dị thảo đếm không xuể.
- Xẹt xẹt. . .
Không gian nổi lên gợn sóng, có một luồng năng lượng quỷ dị, giống như có thể làm cho hư không vặn vẹo, lập tức có một đạo bùa chú bí văn ngọn núi bóng mờ lan tràn ra. Giống như bỗng dưng xuất hiện, cuối cùng bùa chú bí văn thu lại, một thiếu niên mặc áo bào tím hiển hiện ra.
Mà khi ánh mắt của thiếu niên nhìn về phía chung quanh, thấy một màn xuất hiện ở trong mắt lúc này, ánh mắt tức thì dại ra.
Thiếu niên chỉ thấy mình đang ở bên trong một thế giới tràn ngập các sắc thái sặc sỡ, ánh sáng lan tràn, tỏa ra ánh sáng lung linh, đâu đâu cũng có kỳ hoa dị thảo, khắp nơi đều là Linh dược, mùi thuốc nồng nặc xông vào trong mũi.
Bên trong thế giới này, ngọn núi trùng điệp, mây mù trôi nổi, năng lượng thiên địa nồng nặc, như mộng như ảo, chẳng khác nào thế giới hư huyễn.
Ngay cả một cây cỏ dại ở đây, một tảng đá cũng đều óng ánh long lanh, ánh sáng gợn sóng.
Linh dược, trong này đâu đâu cũng có Linh dược, lan tràn ra gợn sóng nồng nặc kinh người.
Mùi thuốc mê người, nơi ánh mắt có thể nhìn đến đều là Linh dược, như là đã đi tới thế giới của Linh dược.
- Linh dược, đều là Linh dược, lần này đủ ăn rồi, ăn no cũng không thành vấn đề.
Trong tay của thiếu niên mặc áo bào tím có tảng đá hình ngọn núi mở miệng nói chuyện, có mắt có miệng, cực kỳ huyền ảo.
- Đây rốt cuộc là nơi nào, làm sao lại có nhiều Linh dược như vậy a?
Giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ cũng đã hoàn toàn chấn kinh, đi vào bên trong không gian này hắn lập tức có cảm giác linh khí tràn ngập quanh người, ngay cả huyền khí trong cơ thể cũng lưu động nhanh hơn không ít.
Trong không khí đều là mùi vị Linh dược, ngửi thêm mấy lần cũng có thể nhận được chỗ tốt.
- Hẳn là dược viên của học viện.
Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ, lần trước hắn đã nghe nói qua, học viện có dược viên của chính mình, còn có hội học sinh ký danh phụ trách chăm sóc và trồng trọt Linh dược.
- Quản nó là nơi nào làm gì, chúng ta chỉ phụ trách ăn Linh dược là được rồi.
Tiểu Yêu nói, dáng vẻ hưng phấn không thôi, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Dựa theo ước định của chúng ta, ngươi một nửa ta một nửa, cũng không thể cướp của ta nha.
- Nhiều như vậy, ta cướp của ngươi làm cái gì.
Đỗ Thiếu Phủ nói, khom lưng nhổ một gốc linh thảo có ánh sáng lan tràn, trực tiếp nhét vào trong bụng, đây là vật đại bổ a, tuyệt đối không thể lãng phí được.
Coi như là của học viện thì thế nào chứ, nhiều Linh dược như vậy, ăn đi, chỉ cần không bị bắt được thì cũng sẽ không sao.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ, coi như là học viện biết là mình trộm Linh dược thì thế nào chứ? Chấp Pháp đội cũng đang tìm mình khắp nơi, cũng đã lên Huyền Thưởng bảng, như vậy thì hà tất phải khách khí với học viện, một phiền phức cũng là phiền phức, hai phiền phức cũng là phiền phức nha.
- Gia hỏa không có tiền đồ, những thứ này đều là Linh dược cấp thấp, còn chưa có thành thục, ăn cả đời ngươi cũng không chiếm được bao nhiêu hiệu quả, ta cảm giác được phía trước có khí tức của bảo dược, đó mới là báu vật a.
Tiểu Yêu nói, trong đôi mắt giống như hư huyễn lan tràn ra ánh sáng màu vàng, giờ khắc này nó lại hưng phấn không thôi.
- Bảo dược, nơi nào có bảo dược vậy?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt tức thì sáng choang, bảo dược, cái kia mới thật sự là báu vật.
Thân là Linh Phù sư, được chân tinh khiết chỉ điểm qua không ít tri thức về Linh dược, tự nhiên Đỗ Thiếu Phủ là biết rõ lai lịch của bảo dược.
Bảo dược, đối với bên ngoài mà nói, đó là bảo vật trong truyền thuyết mới có, có người nói bảo dược là thứ có khiến cho người chết phục sinh, xương thịt xinh ra, có tác dụng khủng bố, hoàn toàn vượt qua Linh dược.
Mà một ít Linh dược đỉnh cấp sau khi thành thục, nếu như may mắn có cơ duyên nhận được, không chừng cũng có thể thăng cấp đạt tới mức độ bảo dược.
Đồn đại rằng bảo dược đều là tài liệu chính để luyện chế loại đan dược cấp bậc trong truyền thuyết kia.
- Ta cảm giác được phía trước có khí tức của bảo dược, chúng ta nhanh qua đó đi.
Tiểu Yêu giục Đỗ Thiếu Phủ, so với Đỗ Thiếu Phủ còn sốt ruột hơn nhiều, lúc này đã nước miếng đã sớm chảy ròng ròng rồi.
Chính là bởi vì cảm giác được khí tức của bảo dược, vì lẽ đó lúc này Tiểu Yêu mới không có hứng thú gì quá lớn đối với Linh dược chung quanh.
- Được, chúng ta nhanh qua đó.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó dựa theo phương hướng Tiểu Yêu chỉ thị, tức thì chạy về phía trước.
- Dược viên thật lớn, thực sự là khủng bố.
Một đường vượt qua, vượt núi băng đèo, Đỗ Thiếu Phủ cảm thán, bất kể là ngọn núi hay là bãi cát, bất kể là khe núi hay là trên bờ cát, đâu đâu cũng có Linh dược.
Ánh sáng lan tràn, sóng linh khí kinh người, như mây mù tung bay, bảy màu sặc sỡ, lưu quang chấn động, như mộng như ảo, hư huyễn uyển như là thế giới thần thoại vậy.
Đỗ Thiếu Phủ một đường đi qua, không nhịn được rút ra không ít Linh dược nhét vào trong miệng, càng đi vào bên trong thì cấp độ của Linh dược sẽ càng cao.
Cuối cùng Tiểu Yêu cũng không nhịn được, kêu la liên tiếp nuốt vài cây Linh dược ánh sáng có rạng rỡ vào miệng, lúc này mới không đành lòng rời đi.
Nếu không phải là bởi vì cảm giác được khí tức của bảo dược, sợ rằng không ăn no thì nó sẽ không rời đi.
Dọc theo đường đi, mới đầu Đỗ Thiếu Phủ còn lo lắng sẽ gặp phải người ở chỗ này. Có điều cuối cùng phát hiện ra trong này không có bất kỳ người nào, ngoại trừ Linh dược ở khắp nơi ra, vẫn là Linh dược, trong này chính là thế giới của Linh dược.
Sau nửa canh giờ, trong hẻm núi giữa hai ngọn núi, chung quanh xanh um tươi tốt, linh thảo kỳ hoa, cây cối xanh um, ở giữa có một mảnh đất tỏa ra ánh sáng lan tràn.
Mảnh đất này cực kỳ kỳ quái, ánh sáng lan tràn, như sương khói, nhưng mà không có một ngọn cỏ nào cả, có điều lại có một gốc Linh thụ cao gần như bằng một người.
Gốc Linh Thụ cao bằng một người kia cũng rất là kỳ quái, to bằng miệng chén, cành lá thưa thớt, như là cái gậy trúc vậy, thế nhưng toàn thân xanh biếc, óng ánh long lanh, lan tràn ra ánh sáng, óng ánh loá mắt.
Mà ở vị trí tán cây lại ngưng tụ ra một khỏa linh quả lớn bằng nắm tay trẻ con, toàn thân trắng xanh luân phiên, phù văn lan tràn.
Loại phù văn này cực kỳ đặc biệt, như là lan tràn ra một loại gợn sóng đặc thù, lộ ra một loại đạo vận khác biệt.
- Sưu sưu!
Từ rất xa nhìn về phía khỏa linh quả trắng xanh luân phiên kia cũng có thể cảm giác có một cỗ ba động khủng bố đang chập chờn, mùi thuốc nồng nặc kia phóng lên trời, quanh quẩn ở chu vi hư không chung quanh.