- Giúp ta nói một tiếng với Âu Dương Sảng, nói ta sẽ không có việc gì đâu.
Đỗ Thiếu Phủ không để đại tỷ hỏi tình huống của Đái Tinh Ngữ và Vương Lân Yêu Hổ, cho dù có hỏi thì cũng không biết. Chỉ có điều nếu Âu Dương Sảng trở lại Thiên Vũ học viện, như vậy Đái Tinh Ngữ và Tiểu Hổ cũng sẽ không có nguy hiểm gì cả.
- Được.
Đỗ Tiểu Mạn gật đầu, ánh mắt kỳ ảo gợn sóng, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi vẫn còn định trốn sao, cùng ta trở về, xem như là chủ động nhận sai, đến lúc đó ta sẽ cầu xin giúp ngươi, chí ít cũng có thể bảo đảm ngươi chỉ chịu một ít trừng phạt. Nếu như ngươi tiếp tục trốn, đến thời điểm bị trụ, sợ rằng hậu quả sẽ không giống trước nữa, chí ít sẽ phải chịu trừng phạt nặng, nặng thì bị tru diệt, nhẹ thì phá huỷ Thần Khuyết, trở thành phế nhân.
Trên khuôn mặt của trắng bệch Đỗ Thiếu Phủ nổi lên một chút nụ cười buồn khổ, lại nói với Đỗ Tiểu Mạn:
- Có người thích đuổi, vậy ta chạy là được rồi, ta không sai, cần gì phải nhận sai, đại tỷ, ta sẽ không có chuyện gì đâu, tỷ cứ yên tâm đi.
- Sưu!
Dứt lời, lòng bàn chân của Đỗ Thiếu Phủ có huyền khí phun trào ra, tức thì bóng người đạp Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ rời đi, thoáng cái đã biến mất ở cuối thung lũng.
- Lý học trưởng, vì sao lại phải để cho tiểu tử kia chạy chứ, hắn là trọng phạm trên Huyền Thưởng bảng a.
Không biết từ khi nào Binh Thiên Lý đã được các đội viên đỡ lên, lúc này tiếp tục được đội viên Chấp Pháp đội nâng theo tiến về phía trước, hai mắt nhìn thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ biến mất, lúc này hắn mới nói với Lý Vũ Tiêu, khí tức trên người vô cùng suy yếu, dáng vẻ của hắ cũng chỉ có thể dùng hai tử thê thảm để hình dung.
- Lời của ta nói lẽ nào ngươi không nghe thấy sao, trong vòng một ngày, ai cũng không được phép đuổi theo hắn.
Lý Vũ Tiêu liếc mắt nhìn Binh Thiên Lý một cái, nói:
- Huống hồ các ngươi đuổi theo, sợ rằng cũng chỉ là tự mình tìm chết mà thôi, không phải tiểu tử kia không dám giết người, cũng đã giết mất hai người, các ngươi không có thực lực đó thì đừng có đi đuổi bắt người khác, nếu như nhảy nhót làm cho người ta phiền não, đến lúc đó sẽ mất đi mạng nhỏ của mình. Khi đó cũng chỉ có thể trách chính các ngươi đáng đời mà thôi!
- Vâng. . .
Tất cả đội viên Chấp Pháp đội nghe vậy tức thì ngượng ngùng gật đầu, không dám nói nữa.
Đỗ Tiểu Mạn nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc, thật lâu sau nàng mới miễn cưỡng nở nụ cười, bó mái tóc đen trên đầu, khóe miệng nở một nụ cười tràn ngập tiếu ý, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phương hướng thiếu niên mặc áo bào tím kia rời đi...
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi làm gì thế? Sao lại không cho ta ăn cái Linh khí kia chứ, ta cảm giác được cái Linh khí kia rất bất phàm, so với cái Linh khí lần trước ăn còn ngon hơn nha.
- Thực lực của ngươi còn chưa đủ, thậm chí ngay cả tên kia cũng không chống đỡ được, kỳ thực vừa rồi khi tên kia thúc giục Mạch hồn, ngươi nên thúc giục Mạch hồn của chính ngươi, đến lúc đó ta tâm tình tốt, không chừng sẽ giúp ngươi một chút việc nhỏ là có thể giết chết được Mạch hồn của tên kia.
- ...
Trong rừng rậm, Đỗ Thiếu Phủ nhanh chóng chạy trốn, tuy rằng Phan Dục kia đã đi, chỉ có điều không có nghĩa là tên kia sẽ không đuổi theo tiếp, bởi vậy hắn cũng không dám dừng lại một chút nào.
Mà âm thanh của Yêu Thạch vẫn đang muốn nói chuyện, thanh âm kia quỷ dị như là truyền ra ở trong đầu của Đỗ Thiếu Phủ vậy.
- Ngươi không phải nói mát, khi ta và hắn đánh đến một mất một còn cũng không thấy ngươi hỗ trợ a.
Đỗ Thiếu Phủ một mặt trốn, một mặt quát lớn.
Yêu Thạch nói:
- Ngươi không để cho ta hỗ trợ, huống hồ hiện tại ta cũng không có biện pháp giúp ngươi, có điều chờ sau khi ta đột phá, sau đó nếu như ta cao hứng, đúng là có thể giúp được ngươi một ít.
- Vậy đợi sau khi ngươi đột phá cấp độ kia rồi hãy nói đi, trước tiên ta cần phải tìm một chỗ an toàn để chữa thương.
Đỗ Thiếu Phủ nói, lúc này vết thương trên người hắn đầy rẫy, tiêu hao hầu như không còn, còn leo lên Huyền Thưởng bảng, sợ rằng sẽ phải đưa tới không ít người cảm thấy hứng thú đối với giải thưởng. Nếu tùy tiện chạm mặt một tên học sinh cũ thì có lẽ bây giờ mình sẽ không chống lại được, vì lẽ đó nhất định phải mau chóng khôi phục lại mới được.
Chuyện Đỗ Thiếu Phủ lo lắng nhất là sau một ngày, Lý Vân Tiêu sẽ đuổi theo.
Nếu như gặp gỡ Lý Vũ Tiêu kia, Đỗ Thiếu Phủ dự đoán cho dù là lúc mình toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn, thực lực của tên kia so với Phan Dục sợ rằng sẽ còn khủng bố hơn nhiều.
Nói tới Phan Dục, Đỗ Thiếu Phủ lo lắng tên kia sẽ đuổi theo, nhưng cũng đoán hiện tại tên kia cũng giống như mình vậy, tiêu hao hầu như không và trọng thương. Lại thêm có Lý Vũ Tiêu làm kinh sợ, vì lẽ đó, coi như Phan Dục kia muốn tới truy sát mình thì nhất định cũng sẽ đợi tới khí hắn khôi phục lại như lúc ban đầu mới được.
- Ngươi bị nhiều người truy sát như vậy, trước tiên nên tìm một nơi chữa thương, đừng làm liên lụy tới ta là được rồi.
Yêu Thạch đả kích Đỗ Thiếu Phủ như là tưới dầu lên lửa, bỗng dưng, thanh âm khá là non nớt kia hơi chậm lại, âm thanh tức thì truyền ra ở trong đầu của Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Đỗ Thiếu Phủ, đi về phía bên phải đi, không nên đi về phía trước.
Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ tức thì dừng lại ở trong rừng rậm, xuyên thấu qua khe hở của lá cây rừng rậm nhìn sang, phía bên phải của hắn chính là một mảnh ngọn núi trùng điệp, không có rừng rậm che đậy, sợ rằng sẽ càng không an toàn, hắn hỏi:
- Đi về bên phải làm cái gì?
- Ta cảm giác được bên phải có khí tức của Linh dược, khí tức rất yếu, khó có thể phát hiện ra, có điều ta có thể khẳng định, bên kia có Linh dược, hơn nữa hẳn là số lượng không ít, chung quy khí tức rất kỳ quái a.
Yêu Thạch nói.
- Có Linh dược, số lượng còn không ít.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, lúc này thương thế trên người hắn rất nặng, tiêu hao hầu như không còn, không biết có thể chạy được bao xa, quan trọng hơn chính là lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, sau khi do dự một chút, hắn lấy Yêu Thạch ở trong lòng ra, hỏi:
- Ngươi có thể cảm giác được bao xa không?
- Vượt qua mấy ngọn núi là tới, khí tức bên kia rất quái lạ, nhưng nhất định là có Linh dược, ta dám khẳng định, nhất định bên kia là một chỗ tốt.
Hai mắt của Yêu Thạch như ẩn như hiện, dùng ngữ khí khá là khẳng định nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Như vậy cũng không xa, vậy thì đi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ quyết tâm liều mạng, ở trong rừng rậm cũng không an toàn như thế, mà phía trước lại có phát hiện ngoài ý muốn, nói không chừng đến lúc đó còn an toàn hơn bên này nột ít.
Khẽ cắn răng, dậm chân một cái, Đỗ Thiếu Phủ móc ra một gốc Linh dược tràn ngập ánh sáng từ trong túi càn khôn nhét vào trong miệng, ăn như hùm như sói, nuốt vào trong bụng.
- Cho ta một chút.
Cảm giác được khí tức của Linh dược, Yêu Thạch tức thì lớn tiếng nói.
- Không phải ngươi nói phía trước có Linh dược sao, đến lúc đó, sau khi tìm được mỗi người một nửa, ngươi muốn ăn ra sao thì cứ ăn thế đó.
Đỗ Thiếu Phủ nói, sau đó vọt thẳng ra ngoài rừng rậm, đi về phía quần sơn trùng điệp phía bên phải.
- Đỗ Thiếu Phủ, quỷ hẹp hòi nhà ngươi, không phải là sợ ta ăn Linh dược của ngươi đó chứ?
Yêu Thạch lớn tiếng kháng nghị.
- Ngươi biết cái quái gì, ta đang tiết kiệm, đây là truyền thống tốt đẹp.
Đỗ Thiếu Phủ căn bản không để ý việc mình hẹp hòi mà nói với Yêu Thạch:
- Ngươi hào phóng, vậy chờ đến lúc phát hiện ra Linh dược, ngươi cho ta hết, ngươi đừng có lấy nữa nha.
- Chuyện này. . . Vẫn nên quên đi, ngươi cần kiệm như vậy, sau đó cũng đừng có ý đồ với một phần Linh dược của ta là tốt rồi.
Yêu Thạch nói.
- Ta thấy ta nên giúp ngươi lấy một cái tên đi, ngươi là Yêu Thạch, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Yêu đi.
Đỗ Thiếu Phủ chạy trốn, bóng người từ bên trong ngọn núi trùng điệp xẹt qua, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta khó có thể nhìn được rõ ràng, chẳng khác nào tàn ảnh, không dám trì hoãn một chút nào.
- Ta cảm giác ta là thần thạch, ta không phải là Yêu Thạch, có thể gọi ta là thạch thần hay không?
Yêu Thạch nói.
- Ngươi bị ngốc sao, hay là ta lấy cho ngươi cái tên khác nha?
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Ây. . .
Yêu Thạch ngạc nhiên, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Tiểu Yêu thì Tiểu Yêu đi, ta không chọn nữa, không được sao.
...
Thiên Vũ học viện, trên quảng trường, trước một tấm ngọc to lớn cao vót, bên trên danh sách một trăm người, bên trên cái tên thứ tám mươi tám thình lình có ba chữ Đỗ Thiếu Phủ nhảy lên.
- Thứ tám mươi tám, Đỗ Thiếu Phủ, cái tên này, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì a.
Trước khối ngọc lớn, một nữ tử tuyệt sắc đứng đó, cái đùi đẹp nhỏ dài, cái mông cong, vóc người giống như ma quỷ phác hoạ ra độ cong mê hoặc động lòng người, lại thêm dung nhan vốn đã tuyệt mỹ kia, quả thực là câu hồn phách của người khác.
Nữ tử tuyệt sắc lẳng lặng đứng đó, khiến cho ánh mắt của không ít thanh niên đến chung quanh quảng trường lúc này thân bất do kỷ không nỡ dời đi, hai mắt muốn xem thêm, nhưng lại không dám nhìn thẳng.
- Ngươi không biết sao, tên kia quá hung hãn, giết hai học sinh cũ, phế bỏ ba học sinh cũ, bắt giữ Chấp Pháp đội, còn đoạt rất nhiều túi càn khôn, Chấp Pháp đội tìm nhiều ngày như vậy mà vẫn không có làm gì được hắn a.
Bên người nữ tử tuyệt mỹ, một nữ tử thanh tú nói, chính là Lữ Giai Tuyết.
- Tên tiểu hỗn đản này.
Vẻ mặt của nữ tử kia nghiêm túc, ngẩng đầu oán hận nhìn cái tên thứ tám mươi sáu trên khối ngọc trước mắt, sau đó lại hơi liếc nhìn cái tên thứ hai trên Huyền Thưởng bảng, lẩm bẩm thấp giọng nói nhỏ:
- Thật là một đôi phụ tử, thực sự là trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng sau còn cao hơn sóng trước nha.
- Ngươi nói thầm cái gì đó?
Lữ Giai Tuyết hỏi Âu Dương Sảng.
Nữ tử tuyệt mỹ kia chính là Âu Dương Sảng vừa mới trở lại học viện không lâu trước đây.
- Không có gì.
Âu Dương Sảng phục hồi tinh thần lại, nói với Lữ Giai Tuyết:
- Giai Tuyết, có tin tức gì thì ngươi lưu ý giúp ta một chút, ta muốn đi tới Phù Viện một chuyến trước.
- Được, nếu có tin tức gì, ta sẽ đi tìm ngươi.
Lữ Giai Tuyết gật đầu.
- Cảm ơn.
Âu Dương Sảng gật đầu, sau đó lập tức rời đi.
Nàng cũng vừa mới vừa trở lại Thiên Vũ học viện không lâu, đang định tìm người hỏi một chút xem Đỗ Thiếu Phủ có đến Thiên Vũ học viện hay không. Thế nhưng ngay lập tức nàng đã nghe thấy toàn bộ học viện đang thảo luận về Đỗ Thiếu Phủ, nghị luận sôi nổi, rất nhiều học viên đều quan tâm tới chuyện này.
Cuối cùng, sau khi biết được tất cả mọi chuyện, Âu Dương Sảng cũng chỉ có thể cười khổ, giết hai học sinh cũ, phế bỏ ba học sinh cũ, bắt giữ Chấp Pháp đội. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe nói bên trong học viện lại có người dám làm như vậy.
... ... ...
Quần phong trùng điệp, sừng sững, đá lởm chởm, khắp nơi đều là một mảnh trống không.
- Tiểu Yêu, đây chính là nơi ngươi nói có Linh dược sao?
Bên trên đỉnh núi, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ khó coi, nơi này nào giống như là có Linh dược chứ? Chung quanh quần sơn trùng điệp, khắp nơi cằn cỗi, ngay cả một chút năng lượng gợn sóng của Linh dược cũng không có, căn bản không thấy được nửa điểm dấu vết của Linh dược nào cả.
- Không sai, ngươi phải tin tưởng thiên phú của ta, chính là chỗ này, có khí tức gợn sóng của Linh dược.
Tiểu Yêu khẳng định nói, đến hiện tại mà nó vẫn còn khẳng định như cũ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn chung quanh, năng lượng thiên địa chung quanh cực kỳ bạc nhược, nào giống như là có Linh dược tồn tại cơ chứ? Sợ rằng dù là có Linh dược tồn tại thì cũng không có cách nào tồn tại được, hai mắt hắn mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiểu Yêu nói:
- Nếu như ngươi dám lừa phỉnh ta, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử nước tiểu của đồng tử.