Chỉ có điều sau khi thúc giục Mạch hồn, Đỗ Thiếu Phủ biết sợ rằng mặc kệ kết quả ra sao, mình cũng sẽ không có thêm bất kỳ sức tái chiến nào nữa, tất sẽ rơi vào trong tay của Chấp Pháp đội.
- Tiểu tử thúi, ngươi đi mau!
Tiếng quát vang lên, dáng người xinh đẹp của Đỗ Tiểu Mạn ngăn cản ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ, Linh khí trong tay bạo phát ra phù văn, muốn chống đối Phan Dục.
- Có Linh khí, dường như ăn rất ngon nha
Trong đầu của Đỗ Thiếu Phủ, truyền đến âm thanh của Yêu Thạch, âm thanh non nớt, nó đã cảm giác được chung quanh có dấu vết gợn sóng của Linh khí.
- Đỗ Tiểu Mạn, ngươi không ngăn được ta!
Phan Dục hét lớn, đáp xuống, khí thế vẫn kinh người như cũ, cả người được ánh sáng bao phủ.
Trường kiếm Linh khí của Đỗ Tiểu Mạn run run, huyền khí dâng trào ra.
- Đại tỷ, ngươi lui lại.
Đỗ Thiếu Phủ phóng tới trước người Đỗ Tiểu Mạn, hắn biết đại tỷ đã bị thương, tuy rằng lúc này Phan Dục cũng đã trọng thương, nhưng lúc này Phan Dục đã mang theo vẻ điên cuồng, sợ rằng đại tỷ sẽ không ngăn cản được.
- Phan Dục, nơi này còn chưa tới phiên ngươi ngang ngược!
Bỗng dưng, có tiếng quát nhẹ truyền ra.
- Sưu!
Thanh âm vừa vang lên thì giữa không trung đột nhiên hiện lên một bóng người, giống như có thể xuyên thấu không gian vậy, trong phút chốc đã ngăn cản ở trước người của Phan Dục.
Quanh thân người đến được ánh sáng bao phủ, chói mắt, cực kỳ rực rỡ, có khí tức ma tà.
- Sưu!
Đột nhiên, người tới đánh ra một đạo chưởng ấn, chưởng ấn nhìn như nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại đạt tới cực hạn, bùng nổ ra uy thế cường hãn, làm cho hư không chung quanh rung động.
Sắc mặt Phan Dục kinh biến, lập tức đánh ra chưởng ấn.
- Xẹt xẹt. . .
Giữa không trung, hai cỗ năng lượng cuồng bạo đụng chạm vào nhau, nhưng chỉ có tiếng nổ tung rất nhẹ vang lên mà thôi.
Phù văn bắn ra tứ tung, loá mắt óng ánh, một luồng kình khí bàng bạc cường hãn chẳng khác nào màn sáng khuếch tán ra hư không chung quanh, lập tức hóa thành năng lượng ở trong thiên địa.
- Đạp đạp!
Cùng lúc đó, giờ khắc này Phan Dục cũng cực kỳ suy yếu, thân thể trong nháy mắt đã lảo đảo bay về phía sau.
- Hừ!
Bên trong yết hầu Phan Dục truyền ra tiếng kêu rên, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng xám, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người người tới.
Giữa không trung, một người thanh niên trôi nổi ở giữa không trung, có khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, con ngươi đen thui thâm thúy, hiện ra một chút ánh sáng màu đỏ, khiến cho người ta nhìn vào ánh mắt của hắn cũng có một loại cảm giác vì đó mà run sợ.
- Là Lý Vũ Tiêu học trưởng đến.
- Lý Vũ Tiêu học trưởng của Chấp Pháp đội chúng ta, quả nhiên ba đội kia cũng phát động rồi.
Nhìn thấy thanh niên ở giữa không trung, sắc mặt của mấy chục đạo ánh mắt bên dưới thung lũng tức thì thay đổi, sự căng thẳng trong lòng lập tức biến mất.
- Lý Vũ Tiêu, dường như là thứ mười lăm Vũ bảng a.
Chung quanh truyền ra tiếng bàn luận, Đỗ Thiếu Phủ cũng ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, nghe được ba chữ Lý Vũ Tiêu, Đỗ Thiếu Phủ mới nhớ tới dường như lúc trước khi hắn tiến vào học viện đã từng thấy người này. Xếp hạng thứ mười lăm trên Vũ bảng, tuyệt đối là hạng người mạnh mẽ.
- Người đến chính là Hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu, hắn tu luyện Hóa Ma Quyết không chính không tà, xếp hạng thứ mười lăm trên Vũ bảng, nhưng nếu toàn lực thúc giục Hóa Ma Quyết, có lẽ có thể vọt vào tới mười vị trí đầu của Vũ bảng, chỉ bất quá nếu như hắn toàn lực thúc giục Hóa Ma Quyết thì sẽ tạo thành tác dụng phụ rất lớn đối với bản thân.
Đỗ Tiểu Mạn thấp giọng nói nhỏ ở bên người Đỗ Thiếu Phủ:
- Hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu cũng là tiểu đội trưởng của đội thứ hai Chấp Pháp đội, ở bên trong toàn bộ Chấp Pháp đội, tiểu đội thứ hai cũng là một trong các tiểu đội có thực lực mạnh nhất, đội viên của tiểu đội thứ hai hầu như đều là người trên Vũ bảng.
- Lý Vũ Tiêu, ngươi có ý gì?
Nhìn Lý Vũ Tiêu đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, vẻ mặt trắng bệch của Phan Dục càng ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt có một chút kiêng kỵ.
Lý Vũ Tiêu lơ lửng ở trên hư không, thân thể kiên cường, mái tóc dài và áo choàng màu đỏ nhàn nhạt tung bay, hai con mắt đỏ sậm gợn sóng, có một loại uy nghiêm và ma tà khiến cho người ta khó có thể nói nên lời.
- Phan Dục, lần này ngươi không được động vào Đỗ Thiếu Phủ, đi thôi!
Nhìn Phan Dục, Lý Vũ Tiêu nói, thanh âm rất hờ hững.
- Ngươi muốn che chở hắn?
Phan Dục nghe vậy, ánh mắt tức thì co rúm lại, nếu như Lý Vũ Tiêu muốn che chở tiểu tử kia, chuyện này đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
- Ta che chở cho hắn hay không, không có quan hệ gì tới ngươi.
Lý Vũ Tiêu nhìn Phan Dục, con mắt đỏ sậm khẽ nhúc nhích, nói:
- Ngươi muốn đối phó với Đỗ Thiếu Phủ, đơn giản là bởi vì Đỗ Thiếu Phủ phế bỏ biểu đệ gọi là Chúc Thanh kia của ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết. Coi như là Đỗ Thiếu Phủ không phế bỏ biểu đệ cc ngươi thì ta cũng sẽ phế bỏ tên biểu đệ không có mắt kia của ngươi.
- Lý Vũ Tiêu, ngươi có ý gì?
Sắc mặt của Phan Dục tức thì biến sắc, ánh mắt có chút mờ mịt nghi hoặc, hắn không biết sao Chúc Thanh lại đắc tội với Lý Vũ Tiêu ở trước mắt.
Y theo hắn biết, mặc dù biểu đệ kia của mình là một rác rưởi, nhưng đúng là hắn ta cũng có chút bản lĩnh mượn gió bẻ măng, có lẽ sẽ không dám trêu chọc đến trên đầu của Lý Vũ Tiêu.
- Hừ!
Nghe vậy, Lý Vũ Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bởi vì tên biểu đệ Chúc Thanh không có mắt kia của ngươi đã động vào học sinh ký danh Tôn Trí, mà hắn cũng là biểu đệ của ta. Hiện tại đồ không có mắt kia bị phế, xem như là tiện nghi cho hắn, nếu như rơi vào trong tay ta, nhất định còn chết thảm hơn.
- Cái gì. . .
Nghe vậy, Phan Dục biến sắc, hắn cũng đã sớm hỏi thăm nguyên nhân của mọi chuyện, chính là bởi vì cướp đoạt một học sinh ký danh mà xảy ra chuyện này.
Nhưng Phan Dục không nghĩ tới học sinh ký danh kia lại được Đỗ Thiếu Phủ khủng bố kia ra mặt, như vậy cũng coi như thôi, lại còn là biểu đệ của Hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu.
Như Lý Vũ Tiêu từng nói, coi như Đỗ Thiếu Phủ không ra tay, sợ rằng Lý Vũ Tiêu cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho biểu đệ hắn.
Mà rơi vào trong tay của Lý Vũ Tiêu, dùng tính cách của Lý Vũ Tiêu, sợ rằng sẽ không để lại người sống, điểm duy nhất không giống chính là, Lý Vũ Tiêu sẽ không giết người ở trong học viện mà thôi, chỉ có thể tìm cơ hội giết chết ở ngoài học viện, đến lúc đó học viện cũng không quản được hắn.
- Không ngờ lão tứ vẫn còn có biểu ca khủng bố như thế.
Giữa không trung nói chuyện, đám người ở phía dưới thung lũng cũng nghe thấy rất rõ ràng, so với mọi người kinh ngạc, Đỗ Thiếu Phủ là người cảm thấy ngoài ý muốn nhất, không nghĩ tới lão tứ ở trong Thiên Vũ học viện còn có biểu ca kinh khủng như thế, chẳng trách vừa bắt đầu lão tứ đã nói, muốn báo thù thì hắn có rất nhiều biện pháp, chỉ là hắn muốn giữ lại để tự mình báo thù mà thôi.
- Phan Dục, ngươi nghe kỹ cho ta, Đỗ Thiếu Phủ bởi vì biểu đệ Tôn Trí của ta cho nên mới bị ngươi truy sát, ta nợ hắn một món nợ ân tình, lần này ngươi dám động vào hắn thì ta sẽ động vào ngươi. Nếu như ngươi dám động vào người ở bên cạnh hắn, ta cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi!
Lý Vũ Tiêu nhìn Phan Dục, vẻ mặt lộ ra một chút ý lạnh.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Sắc mặt của Phan Dục âm trầm, vẻ mặt tái nhợt, đối mặt với Lý Vũ Tiêu hắn rất kiêng kỵ, nhưng dường như trong lòng lại có chút chỗ dựa gì đó.
- Ta biết tên kia nợ một món nợ ân tình của ngươi, nhưng đừng tưởng rằng tên kia chính là người mà ngươi có thể dựa vào!
Lý Vũ Tiêu trầm giọng nói.
Khóe mắt của Phan Dục co giật, sau đó nhìn Lý Vũ Tiêu trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn che chở cho tiểu tử kia cả đời sao?
- Ai cũng không bảo vệ được ai cả đời, ta chỉ có thể che chở hắn một lần, đây là ta nợ hắn, sau đó ngươi thích làm như thế nào không có quan hệ gì với ta. Chỉ có điều nếu ngươi dám trêu chọc đến ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi!
Lý Vũ Tiêu trầm giọng nói.
- Được, vậy hôm nay ta sẽ nể mặt ngươi.
Phan Dục nói với Lý Vũ Tiêu xong, sau đó ánh mắt nhìn xuống Đỗ Thiếu Phủ đang ở phía dưới, hàn ý trong mắt không hề che giấu, nói:
- Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi gặp may, lần sau gặp được sẽ chính là ngày ngươi trở thành phế nhân.
- Sưu sưu. . .
Dứt lời, trong ánh mắt của hắn lộ ra một chút không cam lòng, nhưng Phan Dục cũng chỉ có thể cắn răng bay lên không rời đi mà thôi.
Tình cảnh hiện tại Phan Dục hiểu rất rõ, lúc toàn thịnh hắn cũng không làm gì được Hóa ma tiễn Lý Vũ Tiêu, huống hồ là hiện tại.
Huống hồ còn có những người khác ở đây, sợ rằng nếu như động thủ thì cũng là lưỡng bại câu thương, cho nên đi trước rồi sau này lại nói.
Lúc này trên người hắn có thương thế, tiêu hao hầu như không còn, cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nhìn bóng lưng Phan Dục rời đi, ánh mắt Lý Vũ Tiêu khẽ nhúc nhích, sau đó bóng người từ trên bầu trời rơi vào thung lũng.
- Chào Lý học trưởng.
Bên trong sơn cốc, mọi người kính nể hành lễ.
Lý Vũ Tiêu xoải bước đi, lập tức đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, khẽ gật đầu với Đỗ Tiểu Mạn bên người hắn rồi nói:
- Đỗ học tỷ.
- Ngươi đến bắt hắn, hay là đến giúp hắn?
Đỗ Tiểu Mạn nhìn Lý Vũ Tiêu hỏi.
- Chuyện này. . .
Lý Vũ Tiêu hơi ngẩn người một chút.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lý Vũ Tiêu trước người, cười một tiếng nói:
- Mặc kệ như thế nào, trước tiên vẫn phải đa tạ ngươi giúp đỡ.
Nghe vậy, ánh mắt của Lý Vũ Tiêu rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, cẩn thận đánh giá một hồi, ánh mắt có gợn sóng, nhưng lập tức thu lại vẻ gợn sóng, lại nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi vì biểu đệ của ta mới làm như vậy, là ta nợ ngươi một món nợ ân tình.
Đỗ Thiếu Phủ lắc lắc đầu, nói:
- Lời ấy sai rồi, Tôn Trí là huynh đệ ta, ta giúp hắn đòi lại một chút công đạo mà thôi, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi không nợ ta.
- Thú vị.
Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười cợt, mái tóc dài màu đỏ khẽ phất phơi, hồng mang trong ánh mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng, hắn nói:
- Biểu đệ của ta tìm tới ta, bảo ta giúp ngươi, ta cũng không có cách nào không đáp ứng.
Hơi dừng lại một chút, Lý Vũ Tiêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:
- Nhưng lần này ta giúp ngươi cũng là đến đuổi bắt ngươi, thân là một thành viên của Chấp Pháp đội, ta bụng làm dạ chịu, nhưng bây giờ đối phó với ngươi sẽ là bất công đối với ngươi, cũng bất nghĩa đối với biểu đệ của ta, vì lẽ đó ta cho ngươi thời gian một ngày, trong vòng một ngày, sẽ không có người của Chấp Pháp đội tới truy đuổi ngươi, ngươi có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, sau một ngày, ta sẽ đích thân đuổi bắt ngươi, đến lúc đó, ta sẽ không khách khí nữa.
- Cũng được, vậy thì đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ không có từ chối, cũng không có cách nào từ chối được, sau đó hắn nhìn Đỗ Tiểu Mạn ở bên người, nói:
- Đại tỷ, tỷ phải cẩn thận Lý Vũ Tiêu kia một ít, dường như ta đã mang tới phiền phức cho tỷ rồi.
- Hắn còn chưa động được tới ta.
Đỗ Tiểu Mạn nói.
- Lý Vũ Tiêu còn không dám tùy tiện đụng đến người của Chấp Pháp đội ta, hắn không có lá gan đó.
Nghe vậy, Lý Vũ Tiêu cũng xen mồm nói một câu.
- Ừm.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lo lắng trong lòng vơi bớt, tiếp theo hắn nói với Đỗ Tiểu Mạn:
- Còn có chuyện cần đại tỷ giúp ta một chút.
- Chuyện gì?
Đỗ Tiểu Mạn cau mày lại, lúc này nhìn thấy vẻ thâm thúy trong hai con mắt của thiếu niên mặc áo bào tím máu me đầm đìa trước mắt, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.