Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 227: Hung hãn ác chiến.

Chương Trước Chương Tiếp

Đối mặt với Đỗ Tiểu Mạn, Phan Dục cũng không có bất kỳ để ý nào cả. Bên trong ngữ điệu bình tĩnh có sự kiêu ngạo tuyệt đối, coi như là ở trước mặt một nữ tử nóng bỏng và xinh đẹp như Đỗ Tiểu Mạn thì hắn cũng kiêu ngạo như vậy.

- Ngươi...

Nghe vậy, kiều nhan của Đỗ Tiểu Mạn tức thì biến sắc, nhưng vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.

Thực lực của Phan Dục, Đỗ Tiểu Mạn khá là rõ ràng, mặc dù thời gian nàng tới Thiên Vũ học viện so với Phan Dục còn nhiều hơn ba năm, nhưng đối phương có thiên phú và lĩnh ngộ hơn nàng, thực lực tu vi người sau vượt người trước, còn cao hơn nàng.

Ánh mắt của Phan Dục dời khỏi trên người Đỗ Tiểu Mạn, mê hoặc từ nữ sắc đối với hắn cũng không lớn, hắn tiếp tục nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu tử, ta biết ngươi còn là Trận Phù sư, đối với ta mà nói, phù trận mà ngươi bố trí không giữ nổi ta, cũng không giết được ta. Có điều đúng là có thể trì hoãn thời gian của ta, có thể kéo dài thời gian.

Dừng lại một chút, Phan Dục trầm giọng nói:

- Có điều ta cũng muốn cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám trốn, vậy ta cũng chỉ có thể ra tay với tỷ tỷ ngươi. Đỗ học tỷ là tỷ tỷ của ngươi, đúng không, ngươi phế bỏ biểu đệ ta, nếu như không cho ta cơ hội phế bỏ ngươi, vậy nếu như ta thu chút lợi tức từ chỗ tỷ tỷ ngươi, như vậy ta tin tưởng ngươi cũng sẽ hiểu rõ cho ta.

- Phan Dục, ngươi thật sự cho rằng mình có thể che được trời trong học viện sao!

Nghe vậy, kiều nhan của Đỗ Tiểu Mạn tức thì chìm xuống, trên khuôn mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ ác liệt.

- Đại tỷ, trước tiên tỷ cứ lui sau một ít, để ta tới đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhảy lên trước một bước, đập cánh đứng ở trước người Đỗ Tiểu Mạn, phất tay ra hiệu cho Đỗ Tiểu Mạn lui về phía sau. Giờ khắc này trên khuôn mặt vẫn hờ hững kia đã không còn hờ hững nữa, vẻ mặt không có chút rung động nào, lúc này cũng đã bắt đầu lộ ra vẻ lạnh lùng và ác liệt, ánh mắt rất khiếp người.

Đỗ Tiểu Mạn còn muốn nói thêm cái gì đó, thế nhưng cảm giác được trong chớp mắt khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ đã chuyển đổi, ánh mắt khiếp người cùng với khí tức lạnh lùng ác liệt kia làm cho nàng ở gần cũng cảm giác được lạnh lẽo, trong lúc bất tri giác đã có chút cảm giác như lông tơ dựng lên.

- Tiểu tử thối, cẩn thận một ít, không thể bất cẩn, đừng để hắn uy hiếp, tỷ tỷ ngươi cũng không phải là người mà hắn muốn đối phó là có thể đối phó được.

Hơi do dự một chút, Đỗ Tiểu Mạn vẫn lui về phía sau một chút, dáng người uyển chuyển lui về phía sau, lập tức đáp xuống thung lũng, hai con mắt vẫn nhìn lên giữa không trung.

Lúc này đương nhiên Đỗ Tiểu Mạn sẽ không biết suy nghĩ trong lòng của Đỗ Thiếu Phủ.

Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ đã bắt đầu nổi giận.

Đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, Linh dược thuộc về mình thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho người ta đụng vào mảy may, huống hồ là thứ mà mình cần che chở, người hắn cần chăm sóc, người nhà và đội ngũ của hắn. Tuyệt đối không thể để cho bất luận người nào đụng vào.

Phan Dục lại dám uy hiếp tới người nhà của Đỗ Thiếu Phủ, chuyện này không thể nghi ngờ đã chạm vào điểm mấu chốt của Đỗ Thiếu Phủ.

Vì lẽ đó, giờ khắc này Đỗ Thiếu Phủ đã nổi giận, trong lòng đã bắt đầu chân chính nổi giận.

- Nhìn dáng vẻ này, dường như ngươi sẽ không chạy trốn a!

Nhận ra vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ biến hóa, Phan Dục thoả mãn cười cợt, đây chính là kết quả mà hắn muốn.

- Ngươi đã khiến cho ta tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Đỗ Thiếu Phủ nói, dứt lời cùng thời gian đó hai cánh phù văn màu vàng rung lên, khí tức bá đạo ác liệt bộc phát ra, mạnh mẽ lao thẳng về phía trước, bùa chú bí văn màu vàng trên người tức thì xuất hiện gợn sóng khuếch tán ra, như đại bàng đập cánh, trấn áp tất cả, vồ về phía Phan Dục.

- Còn nhỏ tuổi đã có thiên phú như thế, thực sự làm ta ước ao, chỉ là cấp độ còn chưa đủ!

Cảm giác được Đỗ Thiếu Phủ mang theo khí tức kinh người bao phủ tới, Phan Dục cũng không khỏi vì đó mà cảm thấy khiếp sợ.

- Ầm!

Mà khi khí thế bá đạo ác liệt khủng bố bạo phát kéo tới, hầu như trong nháy mắt khi khí thế khủng bố kia tới gần trước mặt Phan Dục mới đột nhiên ra tay, hắn đánh ra một quyền, có phù văn màu đỏ bao vây, như hỏa diễm lượn lờ, một luồng khí tức nóng bỏng đột nhiên được phóng thích ra.

- Ầm!

Đỗ Thiếu Phủ đáp trả, đập cánh, như đại bàng đập cánh, mạnh mẽ va chạm với đối phương.

- Sưu sưu!

Trong chớp mắt trên không thung lũng có phù văn màu vàng như bão táp điên cuồng gào thét, phù văn hỏa diễm nóng bỏng bao phủ chung quanh, năng lượng cuồn cuộn dập dờn ở bốn phía của thung lũng. Tiếng ầm ầm giống như muốn phá hủy vách núi đá cheo leo ở hai bên.

Hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra, như không có mấy cách biệt vậy.

- Thật là mạnh!

Nhưng cùng thời gian khi bị đẩy lui, trong hai con ngươi sắc bén khiếp người của Đỗ Thiếu Phủ tuôn ra vẻ khiếp sợ, mặc dù mình mới đạt tới Bỉ Ngạn cảnh không bao lâu, thế nhưng dựa vào thân thể cộng thêm tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu bộ tộc cho nên công kích và thực lực của hắn rất mạnh. Chuyện này trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ ràng nhất.

Thế nhưng vừa rồi Phan Dục kia lại trực tiếp chống lại hắn, từ đó đủ để thấy đối phương cường hãn ra sao. Tuy rằng đều là tồn tại trên Vũ bảng, nhưng Phan Dục trước mắt này căn bản không phải là người mà đám người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh có thể so sánh được.

Xếp hạng bên trên Vũ bảng, càng lên trên thì thực lực sẽ càng cao.

- Quả thực rất mạnh mẽ, Chúc Thanh bị ngươi phế bỏ cũng không oan.

Thân thể của Phan Dục lui về phía sau, trong mắt và vẻ mặt cũng có hơi gợn sóng, lực công kích của hắn mạnh bao nhiêu, chính hắn rõ ràng nhất. Không nghĩ tới thiếu niên hung hãn kia lại có thể cưỡng ép chống lại được, đủ để thấy được chỗ kinh khủng của đối phương. Chẳng trách những ngày qua Chấp Pháp đội vẫn không thể làm gì được đối phương, mà toàn bộ Thiên Vũ học viện cũng bị rối loạn tùng phèo.

- Hiện tại, tới phiên ngươi!

Âm thanh vừa dứt, vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng loại phong mang và sắc bén ẩn chứa bên trong vẻ bình tĩnh này càng ngày càng càng dày đặc hơn. Theo âm thanh truyền ra, Phan Dục ra tay, lao thẳng tới chỗ Đỗ Thiếu Phủ, trong tay có một cột sáng phù văn chớp động, hóa thành một mảnh năng lượng phù văn nóng rực, trong phút chốc đã bao phủ Đỗ Thiếu Phủ.

- Liệt Diễm lao tù!

Năng lượng phù văn nóng rực che đậy cả không trung, khí tức nóng rực che ngợp bầu trời, bao phủ về phía Đỗ Thiếu Phủ, giống như muốn cưỡng ép trấn áp Đỗ Thiếu Phủ vào trong đó, cấp độ khí tức kia vô cùng kinh khủng, giống như có thể ảnh hưởng tới đầu óc linh hồn vậy, uy thế làm cho người ta kinh ngạc và run rẩy.

- Quá mạnh mẽ!

Bên trong sơn cốc phía dưới, ánh mắt của tất cả mọi người ngơ ngác nhìn kinh biến, cấp độ thực lực ở trên không trung, không phải là thứ mà bọn hắn có thể đụng vào.

- Đây chính là tu vi Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh đỉnh cao sao, thực sự rất là cường hãn!

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ thay đổi, âm thầm khiếp sợ, lúc trước ở bên trong Hắc Ám sâm lâm hắn đã từng giao thủ qua với tu vi giả Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh bên trong Hắc Sát Môn.

Cùng một tu vi cấp độ, những trưởng lão Hắc Sát Môn đó hoàn toàn không có cách nào so sánh được với Phan Dục trước mắt này.

- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!

Đỗ Thiếu Phủ nhanh chóng ra tay ngăn cản, Phù Diêu Chấn Thiên Sí vỗ mạnh, khí tức bá đạo ác liệt lan tràn ra.

Đỗ Thiếu Phủ toàn lực ra tay, năng lượng cuồn cuộn như tạo thành từng tầng màn ánh sáng ở quanh thân thể vậy.

Giờ khắc này đối mặt với năng lượng phù văn nóng rực khủng bố kia, Đỗ Thiếu Phủ nói là chống cự, thế nhưng lại càng giống như là thân bất do kỷ bị áp chế vào thế phòng ngự.

Thân thể cường hãn, tu luyện công pháp bất phàm của Kim Sí Đại Bằng Điểu bộ tộc, công kích Liệt Diễm lao tù của Phan Dục rất bất phàm, thế nhưng vẫn bị Đỗ Thiếu Phủ miễn cưỡng chống đỡ. Đối với mọi người mà nói, có thể nói Đỗ Thiếu Phủ rất biến thái, muốn chân chính áp chế hắn, rất khó làm được.

- Ầm ầm ầm...

Năng lượng ngập bị khuấy động, mặc dù là Đỗ Thiếu Phủ chống đỡ công kích cấp độ khủng bố kia, thế nhưng thân thể vẫn không ngừng bị đẩy lui về phía sau.

- Phần không!

Đồng thời, ngay khi bóng người của Đỗ Thiếu Phủ bị đẩy lui, trong nháy mắt này tiếng quát của Phan Dục bỗng nhiên lần nữa truyền ra, dưới chân có huyền khí phun trào, trong tay có chưởng ấn quỷ dị ngưng tụ, sau đó ở dưới phù văn đỏ đậm ngập trời như thực chất hóa phun trào ra, trong nháy mắt đã có một quả cầu lửa ầm ầm xoay tròn đánh về phía trước.

- Sưu sưu...

Bỗng nhiên, giữa không trung trong chớp mắt xuất hiện một mảnh biển lửa cuồn cuộn, không gian đang vì đó mà rung động.

- Ầm!

Không gian ở phía trên thung lũng vốn có mây mù, thế nhưng lúc này bỗng nhiên bị nhuộm thành một mảnh đỏ đậm, khí tức nóng rực khủng bố đột nhiên khuếch tán ra toàn bộ phía trên không gian của thung lũng, bao phủ không gian chung quanh của Đỗ Thiếu Phủ vào trong đó.

- Sưu sưu!

Năng lượng phù văn nóng rực lan tràn ra, lại như một biển lửa bao phủ không gian, bao phủ toàn bộ thân thể Đỗ Thiếu Phủ vào bên trong.

Năng lượng phù văn nóng rực ngập trời kia làm cho thân thể cường hãn của Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm giác được cảm giác bỏng do khí tức nóng bỏng kia mang đến.

Công kích này tuyệt đối rất khủng bố, như là có thể đốt cháy tất cả, phá hủy tất cả vậy.

- Thực lực của Phan Dục rấ mạnh, ba tháng trước, ở bên trong Hắc Ám sâm lâm có lời đồn, hắn dựa vào một chiêu Phần không này đã có thể tru diệt được hai tu vi giả cấp độ Mạch Linh cảnh viên mãn.

- Phần không này quá khủng bố, đồn rằng khi tu luyện tới cực hạn, đủ để đốt cháy tu vi giả đồng cấp thành tro bụi. Điều kinh khủng hơn chính là, còn có thể vượt cấp phá hủy đối thủ.

- ...

Asnh mắt của mọi người bên trong sơn cốc phía dưới biến đổi, tất cả đều bắt đầu âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Đỗ Thiếu Phủ, tuy rằng chính bản thân bọn hắn còn đang muốn bắt Đỗ Thiếu Phủ.

Vẻ mặt của Đỗ Tiểu Mạn càng ngày càng nghiêm túc, hai con mắt kỳ ảo chăm chú nhìn lên trên bầu trời.

Mà giờ khắc này, đối với Đỗ Thiếu Phủ đang ở trong năng lượng phù văn nóng rực mà nói, tất cả đều là trong chớp mắt, phù văn ngập trời nóng rực bao phủ đến kia, lúc vừa bắt đầu đã khiến cho thân thể và cả người hắn không thoải mái, thậm chí còn sinh ra cảm giác giống như bỏng vậy.

Loại nóng rực này tuyệt đối không tầm thường, không phải là khí tức nóng rực có thể đánh đồng được với nó.

Nhưng loại cảm giác nóng bỏng này chỉ tràn vào trong cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ trong nháy mắt rồi biến mất, trong giây lát ngắn ngủi, năng lượng của loại phù văn nóng rực kia vốn đã bao vây thân thể của hắn. Mới vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ còn cảm giác được thân thể như bị bỏng, thế nhưng trong nháy mắt cảm giác bỏng cảm đã biến mất không còn tăm hơi.

Dường như trong cơ thể hắn có một đạo lực lượng thần bí tồn tại, có thể chống đỡ cảm giác nóng rực khủng bố cấp độ kia.

Thậm chí có thể nói không phải cỗ lực lượng thần bí kia đang chống đỡ lực lượng nóng rực kia, mà là đang nuốt chửng lực lượng nóng rực kia.

- Tại sao lại như vậy, cảm giác có chút kỳ quái.

Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, loại cảm giác kỳ diệu ở trong cơ thể kia quá nhỏ bé, cũng không phải là tới từ công pháp tu luyện của Kim Sí Đại Bằng Điểu bộ tộc.

Năng lượng phù văn nóng rực không ngừng tràn vào trong cơ thể của mình, Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác, nghiêm túc mà nói, thậm chí dường như đang bị thân thể của mình hấp thu và nuốt chửng vậy, khiến cho cơ thể của mình lúc này căn bản không sợ nhiệt độ nóng rực bực này nữa.

- Sưu sưu!

Năng lượng phù văn nóng rực bao phủ trên không thung lũng tức thì gợn sóng kịch liệt, sau đó từng cỗ, từng cỗ biến mất không còn tăm hơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️