Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 226: Biểu ca phan dục.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ầm! Ầm! Ầm!

Đỗ Thiếu Phủ như yêu thú hình người, giơ tay nhấc chân đều có khí tức khủng bố ngập trời, không gian liên tiếp bị đánh nát, miễn cưỡng phá hủy được phòng ngự của ba người.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Tần Lãng bị một quyền đánh xuống mặt đất, đập mặt đất thành một cái hố sâu, nham thạch rạn nứt.

Chu Đỉnh bị đánh bay ra ngoài, nặng nề va chạm ở trên vách đá, sau đó thân thể như con chim nhỏ gãy cánh rơi xuống mặt đất.

Quách Khánh bị Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp đánh bay, cũng nặng nề đập xuống bãi đất trống ở phía xa, nham thạch vỡ nát.

Ba tiểu đội trưởng Chấp Pháp đội, ba võ giả mới bước vào Mạch Linh cảnh, ba nhân vật cường hãn trên Vũ bảng của Thiên Vũ học viện.

Nhưng lúc này lại như cành khô, bị một người thiếu niên trực tiếp đánh bại, hung hăng nghiền ép tới mức thảm bại.

Chung quanh thung lũng, ánh mắt của tất cả đội viên Chấp Pháp đội ngơ ngác, thiếu niên mặc áo bào tím kia quá cường hãn, đó đường đường là ba cường giả trên Vũ bảng a.

Thêm Binh Thiên Lý lúc trước đã là bốn cường giả trên Vũ bảng. Không ngờ lại bị thiếu niên mặc áo bào tím kia đánh bại như thế.

- Thật là mạnh mẽ!

- Đây vẫn cìn là người bình thường sao, quá hung hãn!

- Hắn thật sự chỉ là tu vi giả cấp độ s Mạch Động cảnh ao?

Ánh mắt của tất cả mọi người hiện lên vẻ ngơ ngác và chấn động, nuốt nước bọt, cảm giác sống lưng lạnh lẽo.

Thiếu niên mặc áo bào tím kia như là Vương giả yêu thú kinh khủng nhất, khó có thể chiến thắng được.

- Tiểu Mạn tỷ, đệ đệ của ngươi quá mạnh mẽ, mới lớn bao nhiêu chứ? Trong lòng hắn đã có ý trung nhân chưa?

Trương Lộ nhìn thiếu niên mặc áo bào tím hung hãn ở giữa không trung kia, trong đôi mắt đẹp có vẻ khác thường, liên tục kinh ngạc.

- Hắn mười sáu a, sao, ngươi coi trọng Tam đệ t sao?

Đỗ Tiểu Mạn khẽ mỉm cười, nhưng vẻ chấn động bên trong đôi mắt đẹp kỳ ảo lúc này so với tất cả mọi người ở đây còn chấn động hơn rất nhiều.

Nàng thực sự không nghĩ ra được, rốt cuộc những năm này hắn đã trải qua cái gì, từ thiếu niên ngu si lúc trước lột xác thành thiếu niên cường giả khiến cho toàn bộ Thiên Vũ học viện khiếp sợ, lực ép đông đảo Vũ bảng.

Chuyện này ở Đỗ gia Thạch thành lúc trước, nàng không dám tưởng tượng ra!

- Ta hơn mười chín, vừa vặn nha, có câu nói, nữ nhân hơn chút tuổi quý như vàng.

Trương Lộ khẽ mỉm cười.

- Ồ, hoài xuân sao? Ngươi nếu như coi trọng thì tự mình nói với hắn đi, ta không có cách nào giúp được ngươi.

Đỗ Tiểu Mạn cười nói, ánh mắt không chút gợn sóng, nhưng trong lúc mơ hồ lại lộ ra một chút nghiêm nghị.

Hai cánh mang theo phù văn màu vàng của Đỗ Thiếu Phủ chấn động xoay quanh giữa không trung, giờ khắc này hắn cũng không để ý tới bốn người nằm trên đất mà đột nhiên nhìn mây mù trôi lơ lửng trên không thung lũng, nói:

- Đến rồi thì ra đi, chung quy vẫn phải đi ra, nhìn kịch lâu như vậy, có lẽ cũng đã nhìn đủ rồi nha?

- Không sai, đã xem đủ rồi, người của Chấp Pháp đội, nhìn dáng vẻ này càng ngày càng không dùng được, nhiều người như vậy mà không bắt được một mình ngươi, thôi thì để mình ta tới đi!

Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ dứt lời, giữa không trung tức thì có âm thanh truyền ra, âm thanh rất bình tĩnh, không có chút rung động nào.

Mà mây mù trôi nổi trên bầu trời theo tiếng nói ở cấp độ kia truyền ra cũng bắt đầu kịch liệt cuồn cuộn, nương theo một luồng khi tức nóng bỏng tức thì bao phủ thung lũng.

Mây mù gợn sóng, khí tức nóng rực bao phủ giữa trời, chỉ trong nháy mắt đã làm cho mây mù mông lung trực tiếp trở thành mây lửa.

- Sưu sưu!

Phù văn nóng rực lập tức tuôn ra ánh sáng, gió nổi mây vần, một đạo chưởng ấn bao vây lấy ánh sáng nóng rực của phù văn, hỏa diễm như thực chất hóa đang nhảy nhót, trong phút chốc đã xuất hiện ở giữa trời, quay về không gian nơi Đỗ Thiếu Phủ đang đứng, trực tiếp bao phủ về phía hắn.

- Ầm!

Khi đạo chưởng ấn bằng hỏa diễm này xuất hiện, toàn bộ năng lượng thiên địa bên trong sơn cốc đều vì đó mà bắt đầu chấn động kịch liệt, khí tức nóng bỏng kia như là Thiên Hỏa từ trên trời giáng xuống, có thể đốt cháy tất cả sinh linh.

- Hắn đến rồi, Thiên Diễm Thủ Phan Dục, hắn đã đến rồi!

- Trời ạ, sao gia hỏa khủng bố kia cũng tới, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này đối phó với Đỗ Thiếu Phủ cơ chứ?

Nhìn chưởng ấn bằng hỏa diễm chẳng khác nào từ trên trời giáng xuống xuyên qua mây mù dày đặc, tất cả ánh mắt bên trong sơn cốc rung động kịch liệt, trong ánh mắt của tất cả mọi người lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Ngay cả Đỗ Tiểu Mạn cũng không ngoại lệ, vẻ mặt nàng nhất thời trở nên nghiêm nghị.

- Lén lén lút lút, nhìn dáng vẻ ngươi cũng không phải là người tốt lành gì!

Nhìn chưởng ấn bằng hỏa diễm phá không đánh xuống, nhất thời đã ép mình vào trong đó, Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, đập cánh khẽ động, vung tay phải lên, tức thì trực tiếp đánh về phía chưởng ấn bằng hỏa diễm kia.

- Xẹt xẹt...

Chỗ đi qua, bùa chú bí văn ngưng tụ tầng tầng lớp lớp, khí tức bá đạo ác liệt như bài sơn đảo hải bao phủ, chẳng khác nào đại bàng giương cánh, hào quang màu vàng chói mắt xuất hiện, sau đó nặng nề va chạm ở bên trên chưởng ấn hỏa diễm kia.

- Ầm ầm...

Năng lượng va chạm như thế, phù văn giữa không trung tán loạn chẳngkhác nào mặt trời nhỏ xán lạn, năng lượng cuồn cuộn cuồng bạo như cơn lốc bao phủ ra chung quanh.

- Sưu sưu!

Hỏa diễm bắn tứ tung, phù văn màu vàng điên cuồng gào thét, không gian giống như bị nổ tung, một tảng lớn năng lượng bao phủ thung lũng, vách đá hai thung lũng run rẩy, đá vụn giống như mưa đá bắn xuống phía dưới, mọi người phía dưới liên tiếp tránh ra.

- Sưu sưu sưu!

Trong lúc cơn lốc bằng năng lượng khuếch tán, bóng người của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị đẩy lui ở giữa không trung, đập cánh khẽ động, bay ngoài mấy chục thuớc mới ổn định lại được thân thể, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ khiếp sợ, mắt nhìn về phía nơi sâu xa trên mây mù, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh cao, rất mạnh a!

- Sưu!

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, bên trong mây mù bị đánh tan phía trên có một bóng người lặng lẽ xuất hiện, thân thể lẳng lặng đứng đó.

Bên trong mây mù, bóng người kia như ẩn như hiện, khuôn mặt giống như điêu khắc, khí chất ôn hòa mà lại tự nhiên, thân thể tao nhã khá dài, trường bào màu đỏ sậm theo gió khẽ tung tay, tuyệt đối là một mỹ nam tử đủ để khuynh đảo một mảng lớn nữ tử.

- Là Phan Dục, hắn đã thật sự đến rồi!

Bên trong sơn cốc, từng con mắt đều chăm chú nhìn vào nam tử ở trên giữa không trung, hoàn toàn là ánh mắt kiêng kỵ.

Nhưng bên trong vẻ kiêng kỵ này, càng nhiều hơn chính là tràn ngập ngóng trông và kính nể.

Phan Dục, bên trong toàn bộ Thiên Vũ học viện tuyệt đối được coi là người phong vân, sợ rằng sẽ không có mấy người của Thiên Vũ học viện sẽ không nhận ra người này.

Ngay cả bên trong toàn bộ đế quốc thì cái tên Phan Dục này cũng có thanh danh hiển hách.

Xếp hạng thứ ba mươi mốt bên trên Vũ bảng của Thiên Vũ học viện, thiên phú phi phàm, đột phá đến Vũ Hầu cảnh ngay trong tầm tay.

Dùng thiên phú để xem, sau đó này muốn đặt chân vào Võ vương cảnh cũng có chín mươi chín phần trăm hi vọng, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thậm chí còn có thể nói sau này đế quốc sẽ có một vị Võ vương.

Nhân vật trẻ tuổi như vậy, làm sao không thanh danh hiển hách cơ chứ?

Thanh niên này trôi nổi giữa không trung, lẳng lặng đứng đó, ánh mắt không thèm nhìn xuống người trong sơn cốc phía dưới một chút nào, tay áo bào khẽ nhúc nhích, lộ ra mười ngón tay thon dài, hắn hơi chắp tay mà đứng.

Tất cả đều im lặng, thanh niên này cũng không kiêu căng, nhưng cả người từ lúc sinh ra đã mang theo một cỗ khí tức bất phàm.

- Ta biết ngươi, tên là Đỗ Thiếu Phủ, học sinh ký danh của học viện khóa này, thiên phú rất mạnh, thực lực cũng rất mạnh.

Thanh niên mặc trường bào màu đỏ sậm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi môi hồ rất hoàn mỹ, dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười, âm thanh rất là bình tĩnh, nói:

- Ta cũng tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Phan Dục, là học sinh cũ lần trước, tạm thời xếp hạng ba mươi mốt ở trên Vũ bảng.

- Nhìn qua dường như rất khó đối phó nha, Phan Dục, ta chưa từng gặp người có vị trí tốt như vậy trên Vũ bảng.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn người trước mắt, trong chớp mắt có một loại cảm giác, hắn cảm thấy nam tử đang lẳng lặng đứng trước mắt kia có một loại khí tức cực kỳ khó có thể đối phó, hắn nói:

- Ngươi không phải là người của Chấp Pháp đội, đúng không?

Phan Dục lắc lắc đầu, tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Nhìn dáng vẻ ngươi quả thực có chút xa lạ đối với ta, vì muốn làm cho ấn tượng của ngươi sâu sắc thêm đối với ta, ta sẽ nói như thế này. Mấy ngày trước ngươi phế bỏ học sinh cũ tên là Thần Khuyết. Thực lực của hắn không đủ, ngay cả một học sinh ký danh cũng không đấu lại được. Vốn bị phế cũng là đáng đời. Chỉ là thật là bất hạnh chính là, hắn là biểu đệ của ta, vì lẽ đó ta không thể không đến tìm ngươi, nếu như ta không phế bỏ ngươi, sợ rằng ta cũng không có cách nào ăn nói được với phụ mẫu hắn.

- Thật không.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn thanh niên tên là Phan Dục, lắc lắc đầu, khá là ngại ngùng nói:

- Thật không phải, ba người ta phế kia, ta cũng không biết tên bọn hắn gọi là gì, ta chỉ biết là bọn hắn nợ ta một lời giải thích, vì lẽ đó ta mới phế bỏ bọn hắn.

Lại nói tới chuyện này, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phan Dục, nhún nhún bả vai, nói:

- Có điều nếu như sớm biết trong đó có một người là biểu đệ của người xếp hạng ba mươi mốt Vũ bảng như ngươi thì ta cũng sẽ phế bỏ đối phương như thế, đừng khách khí vì ta đã giúp ngươi dạy dỗ hắn, ta chỉ làm chuyện ta phải làm mà thôi.

Nghe vậy, ánh mắt của Phan Dục hơi sững sờ, trên khuôn mặt anh tuấn giống như điêu khắc kia tức thì cứng lại.

- Thực sự là đủ cuồng, không ngờ ngay cả Thiên Diễm Thủ Phan Dục cũng không để vào trong mắt a.

Bên trong sơn cốc, đông đảo ánh mắt nhìn lên phía trên, bởi vì lời nói của Đỗ Thiếu Phủ với Phan Dục, bọn họ cũng hút vào một ngụm khí lạnh thay cho Đỗ Thiếu Phủ.

- Lần này phiền phức rồi.

Lúc này chỉ có kiều nhan của Đỗ Tiểu Mạn là biến sắc, tràn đầy vẻ nghiêm túc.

- Ha ha...

Vẻ mặt Phan Dục cứng lại chỉ là trong chốc lát, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức lần nữa hiện lên nụ cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười cười.

Chỉ là trong mắt của Phan Dục lại hiện lên một chút hàn mang, khiến cho người ta cảm thấy sắc bén, bên trong ý cười cũng lộ ra phong mang sắc bén, sau khi tiếng cười dừng lại hắn mới nói:

- Phế bỏ thì phế bỏ đi, cũng không quan hệ gì tới ta. Chính hắn không biết đạo tiến thoái, si mê hồng nhan họa thủy, rơi vào kết cục hiện tại cũng là đáng đời. Có điều dù sao hắn cũng là biểu đệ của ta, vì lẽ đó, ta sẽ không phế bỏ ngươi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người cũng không còn gì để nói.

- Phan Dục, ngươi xếp hạng thứ ba mươi mốt trên Vũ bảng, ra tay với một tân sinh, chuyện này cũng không vẻ vang gì cho cam nha!

Thân thể của Đỗ Tiểu Mạn uyển chuyển, dáng người như cành liễu, huyền khí phun trào ra, tức thì xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt không nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ mà là nhìn chăm chú về phía Phan Dục, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

- Đỗ học tỷ, thân phận của ngươi ở học viện hơi có chút đặc thù, có điều ngươi nên rõ ràng, đối với ta mà nói, một chút thân phận đặc thù của ngươi đối với ta hoàn toàn vô dụng, dùng thực lực của ngươi, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️