Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 224: Cuồng bạo vang trời.

Chương Trước Chương Tiếp

Đỗ Tiểu Mạn hơi nghĩ lại, đôi mắt sáng khẽ nhúc nhích, sau đó gật đầu với Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ giọng nói:

- Ta nghĩ lại, mấy ngày trước ta đi Phù Viện để lĩnh đan dược, dường như đã từng thấy nàng một lần, vẻ mặt rất vội vã, khuôn mặt có chút gấp gáp, sao, ngươi cũng biết nàng ta sao?

- Phù!

Nghe vậy, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hắn lại hỏi:

- Vậy tỷ có nhìn thấy bên người nàng còn có một bé gái không, còn có một con yêu thú Vương Lân Yêu Hổ không?

Đỗ Tiểu Mạn lắc lắc đầu, sau đó nói:

- Không có, ta nhớ rõ, ở Phù Viện ta chỉ nhìn thấy một mình nàng, có điều ta cũng không cố để ý, dù sao giữa ta và nàng cũng không phải quá quen thuộc.

- Lẽ nào nàng đi Phù Viện là đưa Đái Tinh Ngữ đi vào Phù Viện sao, không có chuyện gì, có lẽ Tinh Ngữ cùng Tiểu Hổ cũng sẽ bình yên vô sự a.

Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ.

- Tiểu tử thúi, ngươi nói thầm cái gì đó?

Đỗ Tiểu Mạn nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đờ ra tự nói, nàng lập tức hỏi.

- Không có gì, nàng không xảy ra chuyện gì là được.

Đỗ Thiếu Phủ phục hồi tinh thần lại cười nói, Âu Dương Sảng không có chuyện gì, còn đã đến học viện, điều này làm cho chuyện mà Đỗ Thiếu Phủ vẫn lo lắng cũng biến mất.

- Đỗ học tỷ, tiểu tử này là đệ đệ của ngươi sao?

Mọi người xung quanh nghe thấy hai người nói vậy, cuối cùng đã xem như hiểu rõ, chẳng trách Đỗ Tiểu Mạn lại muốn che chở tiểu tử kia.

Tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ này không ngờ lại là đệ đệ của Đỗ Tiểu Mạn.

- Không sai, chư vị, việc này cứ kết thúc như vậy đi, ta cũng vừa mới xác định được tiểu tử thúi này là đệ đệ ta, ta sẽ dẫn hắn trở về, sau đó sẽ giải thích rõ ràng với các trưởng lão.

Đỗ Tiểu Mạn nói với Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh.

- Chuyện này...

Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Nhưng vào lúc này, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Tiểu Mạn, nhẹ giọng nói:

- Đại tỷ, xin lỗi, ta sẽ không về học viện với tỷ đâu.

Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Tiểu Mạn khẽ biến, nói:

- Tiểu tử thúi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn thật sự chạy trốn khỏi đuổi bắt của Thiên Vũ học viện sao, ngươi có biết ngươi đã lên Huyền Thưởng bảng của học viện, còn một lần xếp hạng thứ tám mươi sáu hay không.

- Ta lên Huyền Thưởng bảng sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy tức thì sững sờ, miệng há hốc lên, như là phát hiện ra chuyện kinh ngạc nhất gì đó. Chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên mỉm cười, nhìn Đỗ Tiểu Mạn nói:

- Quả thực là không tồi, có điều Huyền Thưởng bảng của Thiên Vũ học viện cũng quá dễ lên nha.

- Quá dễ lên sao?

Đỗ Tiểu Mạn trợn trắng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, tiểu tử trước mắt này chí ít hiện tại nhìn rất hiền lành, nhưng mà bên trong học viện chưa từng có người nào đánh giết những học viên ký danh khác, hai chết ba bị phế, cướp đoạt túi càn khôn của đội viên Chấp Pháp đội, làm trọng thương đội viên Chấp Pháp đội, bắt giữ Chấp Pháp đội. Lúc này mới lên Huyền Thưởng bảng, không nghĩ tới tiểu tử này lại vẫn nói dễ dàng như vậy.

- Đỗ học tỷ, ngươi nghe thấy không, không biết ngươi định tự mình động thủ, hay là chúng ta động thủ đây?

Mọi người xung quanh nghe vậy, Binh Thiên Lý lập tức nói, hắn vẫn tức giận không ít, cũng không muốn cứ như thế đã buông tha cho một tên tiểu tử đã trêu chọc hắn mấy lần, khiến cho bộ mặt của Chấp Pháp đội mất hết không còn sót lại một chút gì.

Đỗ Tiểu Mạn nghe Binh Thiên Lý nói vậy, lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ trước mắt, lông mày khẽ nhíu, một cơn gió thổi tới, mái tóc đen nhẹ nhàng bay lên, đôi mắt sáng kỳ ảo trong suốt, bên trong tư thái nóng bỏng mê hoặc của nàng lộ ra một chút cao ngạo.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn không nói chuyện mà âm thầm đánh giá đại tỷ trước mặt hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy đại tỷ trước mắt hắn cũng đã biến hóa ít, có một chút cao ngạo, khí chất nóng bỏng mê người, nhưng sau khí chất đó lại là vẻ lãnh đạm khiến cho người ta không thể tiếp cận.

Một nữ tử từ thành nhỏ như Thạch Thành đi ra, những năm này ở trong nơi thiên tài hội tụ như Thiên Vũ học viện, một người mà có thể đi tới mức độ bây giờ, sợ rằng những năm này đại tỷ của hắn cũng ăn không ít đau khổ.

Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ, lúc này nhìn thấy mình không nghe lời, còn chọc vào phiền toái lớn, sợ rằng trong lòng đại tỷ cũng đang lo lắng và đau lòng vì mình nha.

- Tiểu tử thúi, ngươi nghe thấy không, để cho bọn hắn động thủ, hay là để ta động thủ đây, hoặc là ngươi theo ta trở về đi?

Trầm mặc một chút, Đỗ Tiểu Mạn nhẹ nhàng cúi đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt sáng kỳ ảo và thâm thúy nhìn thẳng vào mắt hắn, không có tức giận, trái lại còn khẽ cười duyên.

Trong hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ vẫn hiện ra ý cười như cũ, hắn nhìn Đỗ Tiểu Mạn, nhún vai một cái, nói:

- Đại tỷ, trước tiên cứ để ta thử xem với bọn hắn, xem như thế nào, có điều, ta sẽ không trở về với tỷ, có bản lĩnh trói ta lại rồi lại nói

- Được lắm, ta cũng muốn biết, rốt cuộc ngươi đã học được mấy phần bản lĩnh của tam thúc.

Đôi mắt sáng kỳ ảo của Đỗ Tiểu Mạn trong suốt nhìn thiếu niên mặc áo bào màu tìm trước người, đột nhiên có một loại gợn sóng, sâu không thấy đáy, sau đó lập tức biến mất. Nàng quay đầu lại nhìn đám người Binh Thiên Lý phía sau, nói:

- Được rồi, các ngươi động thủ đi.

Dứt lời, dáng người uyển chuyển của Đỗ Tiểu Mạn liên tục nhẹ nhàng bước đi, trực tiếp đi tới một bên.

Ánh mắt dưới lông mày của Trương Lộ khẽ nhúc nhích, sau đó cũng lui ra mà không để lại dấu vết, lại đứng bên người của Đỗ Tiểu Mạn.

Đôi môi đỏ của Đỗ Tiểu Mạn phác hoạ ra một nụ cười khổ, không nói gì, chỉ nhìn Trương Lộ rồi cười khổ.

Bốn người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh, Quách Khánh nhìn nhau.

Sau đó bốn người cùng nhau đứng đó, ánh mắt đều nhìn chăm chú lên trên người của Đỗ Thiếu Phủ.

- Tiểu tử, ngươi không trốn thoát được đâu. Ta nói rồi, nhất định ta sẽ bắt ngươi!

Binh Thiên Lý nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai con ngươi hiện lên vẻ tức giận ngập trời, nếu không phải có Đỗ Tiểu Mạn ở đây, sợ rằng bây giờ hắn sẽ không khách khí như thế.

Đối với lời của Binh Thiên Lý, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có ý đáp lại, hắn chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn bốn người Binh Thiên Lý một chút, nói:

- Các ngươi tìm sơn động, đuổi bắt thỏ thì còn được, muốn bắt ta thì lại không đủ, cùng lên đi, bằng không bằng vào một mình ngươi không đủ để ta đánh.

Một thiếu niên, lúc này lại không đặt vài cường giả trên Vũ bảng một chút nào, tiểu đội trưởng chấp pháp đội để vào trong mắt mà hắn còn tuyên bố một người không đủ đánh, lời nói bực này thức thì làm cho toàn trường biến sắc.

Lời của tiểu tử đó, rõ ràng là trào phúng người của Chấp Pháp đội, mấy ngày trước đã bị một mình hắn trêu chọc, vờn quanh.

Tất cả mọi người đứng tại chỗ, đừng nói đám người Binh Thiên Lý và Tần Lãng, Chu Đỉnh trước đó, coi như là bất kỳ người nào thì cũng đều là người tài ba bên trong đám người trẻ tuổi.

Lúc này nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, tất cả người của Chấp Pháp đội đều khó có thể chịu được khẩu khí cuồng ngạo bực này, quanh thân liên tục nổi lên huyền khí gợn sóng.

- Tiểu tử, quả thực đủ cuồng ngạo, ta biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng ngươi không nên không biết trời cao đất rộng ở trong Thiên Vũ học viện!

Binh Thiên Lý giận dữ lớn tiếng quát, rất là tức giận, lập tức ra tay, vừa mới rồi hắn đã giao thủ một lần với tiểu tử này, Linh Phù sư tam tinh Bỉ Ngạn cảnh cũng chỉ đến như thế. Quả thực không biết đội của đám người Hướng Thiên Ấn sao lại chịu thiệt cho được.

- Một mình ngươi thật sự không đủ, cùng lên đi.

Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn Binh Thiên Lý một chút, không có quá để ở trong lòng.

- Tiểu Mạn học tỷ, đệ đệ của ngươi thật là đủ cuồng nha.

Trương Lộ nhìn đám người Binh Thiên Lý đã ngăn cản Đỗ Thiếu Phủ ở phía trước, sau đó không biết vô tình hay cố ý mà nói với Đỗ Tiểu Mạn.

Môi của Đỗ Tiểu Mạn giật giật, cười khổ, hàm răng khẽ mở, nói:

- Trước đây hắn không phải như vậy, có lẽ là thời gian đã làm cho một người thay đổi rất nhiều.

Dừng lại một chút, đôi chân dài thon dài thẳng tắp của Đỗ Tiểu Mạn hơi ưỡn lên, mông mẩy tròn trịa, eo như không có xương, trong ánh mắt nổi lên một chút thần thái, nàng nói:

- Có điều, ta càng yêu thích hắn như bây giờ hơn. Chí ít, như vậy mới là dáng vẻ mà hắn nên có.

- Các ngươi lược trận thay ta, ngày hôm nay ta muốn lột da con thỏ nhỏ chết bầm này!

Binh Thiên Lý nổi giận quát lớn, nói xong với đám người Tần Lãng bên người, hắn cũng không nhịn được nữa mà giậm chân lướt ra, huyền khí dâng trào, lao thẳng tới chỗ của Đỗ Thiếu Phủ.

Tuy rằng Binh Thiên Lý nổi giận, nhưng cũng không có mất đi lý trí, thân là cường giả trên Vũ bảng, hắn không phải là người dễ dàng bị đối phương ảnh hưởng tới lý trí như vậy.

Chỉ là thiếu niên mặc áo tím trước mắt này thực sự đã khiến cho Binh Thiên Lý tức giận, nhưng bên trong vẻ tức giận này, Binh Thiên Lý vẫn giữ vững được lý trí của chính mình. Hắn biết tuy rằng thiếu niên mặc áo bào tím này cuồng ngạo hung hăng, nhưng có thể làm cho Hướng Thiên Ấn chịu thiệt đã đủ để chứng minh bản lĩnh của bản thân hắn.

Vì lẽ đó, tuy rằng Binh Thiên Lý nổi giận, nhưng trong lòng không có một chút bất cẩn mảy may nào cả. Hắn không cảm thấy hắn có thể mạnh hơn so với Hướng Thiên Ấn, chỉ là hắn không tin thiếu niên chưa dứt sữa trước mắt này thật sự kinh khủng và hung tàn như trong lời đồn đại.

- Cuồng Bạo Oanh Thiên Quyền!

Một đạo quyền ấn trực tiếp được ngưng tụ ra, Binh Thiên Lý vừa ra tay đa dùng toàn lực, phù văn chói mắt lan tràn ra thung lũng, tạo ra năng lượng ngập trời, võ kỹ cấp độ linh phẩm, uy thế cường hãn bao phủ lan tràn ra bên ngoài.

- Ầm ầm ầm!

Dưới một quyền này, không gian trước quyền hình thành một vòng xoáy phù văn, ánh sáng óng ánh bao phủ, như lũ quét, phát ra tiếng vang ầm ầm ầm, như là có thể miễn cưỡng đập vỡ tan không gian vậy, những tảng nham thạch lớn bên trong sơn cốc lần lượt nứt ra ở trong lực lượng cuồng bạo bao phủ, hóa thành đá vụn.

- Đây chính là võ kỹ thành danh của đội trưởng, tiểu tử kia xong đời rồi.

Bên trong đám đội viên Chấp Pháp đội có người nghị luận, có người cười cười.

Binh Thiên Lý thi triển ra một chiêu này đã đủ để đại biểu cho sự bất phàm của hắn, không hổ là cường giả trên Vũ bảng!

Mà bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào tím tên là Đỗ Thiếu Phủ kia lại không có ý lui ra một chút nào.

Đỗ Thiếu Phủ di chuyển, bên trong hai con ngươi, ánh sáng màu vàng nhạt tức thì phun trào, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ quanh thân. Hắn vung tay lên, không tránh không né, oanh kích ra một quyền, bên trên quyền có bí văn màu vàng bao phủ.

Trong nháy mắt này khí tức bá đạo ác liệt từ quanh thân Đỗ Thiếu Phủ bộc phát ra, trong nháy mắt khí chất hiền lành trên người đã bị nhấn chìm, giờ khắc này, cả người chẳng khác nào đã trở thành một đầu vương giả yêu thú hình người.

- Ầm!

Đánh ra một quyền như vậy, bùa chú bí văn màu vàng nhạt bá đạo ác liệt cấp độ kia trực tiếp bá đạo như bẻ cành khô, phá hủy vòng xoáy màu vàng óng trước quyền của Binh Thiên Lý, sau đó dùng một quyền trực tiếp đánh vào trên quyền của Binh Thiên Lý.

- Sưu sưu!

Bùa chú bí văn màu vàng nhất thời bao phủ nắm đấm của Binh Thiên Lý, khí tức bá đạo ác liệt bao phủ trời cao.

Trong lúc này, chẳng biết vì sao, trái tim của tất cả mọi người chung quanh cũng không nhịn được mạnh mẽ run lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️