Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 223: Tỷ đệ gặp lại.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đùng đùng đùng đùng. . .

Một quyền như vậy đánh ra, bên trong không khí liên tiếp truyền ra tiếng nổ đùng đùng không dứt, dưới lực lượng cấp độ kia cường hãn xung kích, dường như ngay cả không gian cũng miễn cưỡng bị phá hủy nổ tung, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt đã đến gần thần mang màu trắng quanh thân Đỗ Thiếu Phủ.

- Xì!

Ngay trong chớp mắt này, bỗng dưng, thần mang màu trắng quanh thân Đỗ Thiếu Phủ biến mất nhanh như tia chớp, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong hai con ngươi có tinh mang lập lòe.

- Xì xì xì. . .

Thân thể ngồi khoanh chân vẫn chưa đứng lên, đối mặt với quyền ấn bắn tới, cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ run lên, bên trong lòng bàn tay có một luồng năng lượng phù văn tức thì tuôn ra, trực tiếp va chạm với quyền đã đến trước mặt của Binh Thiên Lý.

- Ầm!

Năng lượng va chạm, sóng khí phóng lên trời, sóng khí khủng bố khuếch tán ra ngoài, thân thể ngồi khoanh chân của Đỗ Thiếu Phủ bị chấn động từ trên nham thạch bay ra ngoài.

- Phịch phịch!

Khi thân thể rời khỏi nham thạch, một luồng sóng năng lượng tuôn ra, sau đó hắn lảo đảo rơi vào trên mặt đất, sau mấy bước mới ổn định lại được thân thể.

Thân thể của Binh Thiên Lý run lên, động tác phiêu dật hào hiệp, thân thể đứng ở trên nham thạch mà Đỗ Thiếu Phủ vừa khoanh chân ngồi, quanh thân có sóng năng lượng, quần áo bay phần phật, trong mắt lộ ra vẻ cười gằn, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đã bị đẩy lui, hắn nhàn nhạt nói:

- Hóa ra ngươi đang đột phá Linh Phù sư tam tinh Bỉ Ngạn cảnh, nhìn dáng vẻ coi như đã đột phá, thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

- Sưu sưu. . .

Hầu như là cùng một thời gian, ba người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh mang theo đội viên của Chấp Pháp đội, khoảng chừng ba mươi người, bóng người chớp động, huyền khí dâng trào, binh khí ra khỏi vỏ, nhất thời bao vây Đỗ Thiếu Phủ vào bên trong.

- Ầm ầm. . .

Nhất thời có mấy chục cỗ khí tức cực kỳ cường hãn ác liệt phun trào ra, làm cho sơn cốc nhỏ bên dưới vách đá này chấn động tới mức gió nổi mây phun, sóng năng lượng bắn ra không ngớt, phía trên là mây mù dày đặc gợn sóng, chẳng khác nào hình thành sóng lớn bằng mây mù.

- Sưu. . .

Đồng thời, Đỗ Thiếu Phủ mở miệng một ngụm trọc khí từ yết hầu, tinh mang trong hai con ngươi từ từ thu lại rồi biến mất, ánh mắt cũng đánh giá chung quanh.

Nhưng ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng không dừng lại trên người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh vài lần, mà cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người nữ tử nóng bỏng xinh đẹp đang phải chống đỡ với hai người khác ở cách đó không xa. Trên gương mặt cương nghị tức thì nổi lên gợn sóng, trong hai con ngươi lộ ra ý cười.

- Lui lại cho ta!

Cũng trong lúc đó, nữ tử nóng bỏng lạnh lẽo quát một tiếng, huyền khí dưới chân dâng trào ra, thân thể uyển chuyển khiến cho tất cả nam nhân phun máu mũi mềm mại trôi nổi ở trong hư không, mái tóc dài đen kịt như mực bay lượn, kiếm trong tay vung vẩy một chút, một mảnh kiếm ảnh đầy trời như thực chất hóa, chẳng khác nào đao phong đầy trời nhanh chóng rồi ầm ầm bắn ra.

- Sưu sưu. . .

Kiếm ảnh cắt không gian ra, chẳng khác nào xé rách không gian, lập tức khuếch tán ra toàn bộ bên trong sơn cốc, không gian phương viên mấy trăm trượng đều bị bao phủ vào bên trong.

- Phần phật. . .

Kiếm quyết được thôi thúc, bên trong sơn cốc cát bay đá chạy, một tảng nham thạch lớn trực tiếp bị tróc lên, lại bị ánh kiếm bên ngoài phá hủy trở thành đá vụn.

Uy thế của linh khí bao phủ, kiếm ảnh đầy trời thực chất hóa đụng vào nhau, lại giống như là một tấm võng kiếm bao phủ không gian xung quanh người nam tử Quách Khánh, còn có Chu Đỉnh nữa.

Võng kiếm bao phủ đến, kình phong của năng lượng cuồng bạo đầy trời kia cắt vỡ không gian.

Sắc mặt của hai người Chu Đỉnh, Quách Khánh nghiêm nghị, toàn lực ra tay, phù văn đầy trời tỏa ra năng lượng, năng lượng cường hãn không ngừng bao phủ hướng về phía võng kiếm.

- Ầm ầm ầm!

Năng lượng va chạm, giữa không trung rung động, năng lượng kinh khủng giống như lũ quét trút xuống thung lũng, tiếng ầm ầm vang không dứt bên tai.

Dưới sự liên thủ chống đỡ của hai người Chu Đỉnh và Quách Khánh, cuối cùng mới có thể chống đỡ được lưới kiếm kia, chỉ là quần áo trên người hai người đều có vết kiếm lưu lại.

- Tu vi Mạch Linh cảnh rất huyền diệu, Linh khí cao phẩm, thực lực không tầm thường a.

Cách đó không xa, Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử nóng bỏng, hai con ngươi hiện lên ý cười, lẩm bẩm nói nhỏ.

- Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!

Nữ tử nóng bỏng đẩy lui Chu Đỉnh và Quách Khánh, nhưng mà cũng không ra tay nữa, miệng khẽ kêu, thân thể mềm mại cao gầy thon dài kia cũng lập tức bồng bềnh rơi xuống đất, mũi chân điểm một cái, hơi bước về sau mấy bước, lướt qua Binh Thiên Lý đến bên người của Đỗ Thiếu Phủ.

Nghe vậy, nữ tử cầm kiếm tên là Trương Lộ đang giao thủ với Tần Lãng kia cũng vừa chạm rồi lập tức tách ra, hai người dừng giao thủ.

Tất cả ánh mắt rơi vào trên người nữ tử nóng bỏng, không biết tại sao nàng lại che chở cho tiểu tử tên là Đỗ Thiếu Phủ này như vậy.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đã thuận lợi đột phá, ánh mắt của Binh Thiên Lý hấp háy, cũng không có ý định tiếp tục động thủ nữa.

Nhìn thấy mọi người tạm thời dừng giao thủ, nữ tử nóng bỏng nhướng mày, dáng người uyển chuyển từ từ xoay người, sau đó đôi mắt sáng kỳ ảo chăm chú nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt lộ ra vẻ ác liệt, thung lũng chung quanh cũng tức thì yên tĩnh lại.

Chỉ trong chốc lát sau, đôi môi anh đào của nữ tử nóng bỏng khẽ mở, âm thanh rất lạnh lẽo, đôi mắt sáng trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Có phải cánh cứng rồi phải không, vừa đến học viện đã không tới tìm ta, trái lại còn gây ra phiền toái lớn như vậy, để ta xem đệ giải quyết thế nào?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử có khuôn mặt thanh tú trước người, dáng vẻ chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không quá khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không phải là vẻ đẹp bình thường, con ngươi đen nhánh trong suốt giống như nước suối trong suốt, diễm lệ như ánh trăng, càng có một loại xinh đẹp không nói ra được, lại thanh lệ thoát tục.

Đánh giá nữ tử trước mắt, nghe ngữ khí lạnh lẽo kia, hai con ngươi của Đỗ Thiếu Phủ vẫn mang theo ý cười như cũ, không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đỗ Thiếu Phủ chỉ cười cười, khi còn bé cũng như vậy, mỗi lần bị người khác bắt nạt, nữ tử trước mắt đều sẽ ra mặt cho hắn.

Mà khi đó hắn cũng không biết nên nói cái gì, cũng chỉ cười cười như vậy mà thôi.

Chỉ là nụ cười đã có chút không giống, nụ cười lúc này so với nụ cười lúc trước lại có thêm một phần tự tin.

Điều không thay đổi chính là, nụ cười trong hai con ngươi kia đều trong suốt giống nhau.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Nghe lời của nữ tử nóng bỏng, nhìn hai người của biểu hiện, ánh mắt của đám người Binh Thiên Lý, Chu Đỉnh, Trương Lộ chung quanh đều có vẻ nghi hoặc.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ không nói lời nào, hai mắt của nữ tử khẽ run lên, hai chân thon dài thẳng tắp bước ra một bước về phía trước, rơi thẳng vào trước người Đỗ Thiếu Phủ, thân thể cơ hồ cao bằng Đỗ Thiếu Phủ, bờ mông mẩy, thêm vào hai chân thon dài thẳng tắp kia, bên trong vẻ nóng bỏng lại lộ ra vẻ xinh đẹp không nói nên lời.

Sau đó ở bên trong đông đảo ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy nữ tử nóng bỏng không thể nhịn được nữa, bàn tay nhỏ giơ lên, trực tiếp nhéo tai của Đỗ Thiếu Phủ, nghiến răng nghiến lợi véo, có điều nhìn kỹ, dường như cái nhéo này cũng không có tác dụng lớn đến đâu, nàng kêu lên một tiếng:

- Tiểu tử thúi, lại còn dám không nói lời nào đúng không? Có phải đã đủ lông đủ cánh cho nên không để ta vào trong mắt rồi đúng không?

- A...

Đỗ Thiếu Phủ kêu lên một tiếng thảm thiết, nói:

- Đại tỷ, ta nào có không để tỷ vào trong mắt a? Ta vừa vào Thiên Vũ học viện đã định tìm tỷ, chỉ là Thác huynh đệ của ta nghe ngóng tin tức của tỷ thì lại bị mấy học sinh cũ ỷ thế hiếp người ức hiếp, ta nhất thời không nhịn được cho nên mới ra tay, thực sự là không kịp tìm tỷ a. Đau quá, đại tỷ, tỷ buông ra trước có được hay không? Ta đã lớn rồi, tỷ không thể giống như là trước đây nữa, rất là mất mặt.

Theo tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, nữ tử nóng bỏng lập tức oán hận buông lỗ tai của Đỗ Thiếu Phủ ra, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, ngữ khí lạnh lẽo cũng đột nhiên trở nên ôn nhu. Đôi mắt có vẻ thân thiết, nhưng hàm răng lại âm thầm khẽ cắn, nũng nịu quát lớn nói:

- Còn dám nói chuyện mặt mũi với ta, đệ chán sống rồi sao?

Lỗ tai của Đỗ Thiếu Phủ bị buông ra, hắn cười hì hì, nữ tử nóng bỏng mê người trước mắt này không phải là nữ nhi của đại bá, là đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn của hắn thì còn ai vào đây nữa.

Ngẩng đầu nhìn nữ tử trước người, y phục màu đỏ che kín thân thể, dưới cái cổ ngọc thon dài một mảnh ngực mềm như mỡ đông, nửa kín nửa hơ, một cái rãnh sâu trắng nõn như ẩn như hiện, ánh mắt hắn hơi sáng ngời, nói:

- Đại tỷ, dường như tỷ càng ngày càng đẹp nha.

- Đệ đang xem gì đó, thành thật cho ta một chút, để ta xem hiện tại đệ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Đỗ Tiểu Mạn trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, nhưng sau khi ánh mắt ác liệt nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng kia nàng lại không khống chế được vẻ nhu hòa, sau đó bàn tay nhỏ khẽ nâng, phủi một chút tro bụi và cỏ trên đầu vai của hắn, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu tử thúi, sao lại đến được Thiên Vũ học viện, trên đường đi đã chịu không ít khổ sở đúng không?

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, nhìn Đỗ Tiểu Mạn, sờ sờ vào sau gáy, dường như có chút căng thẳng, nói:

- Cũng rất tốt, cứ đi là tới Thiên Vũ học viện, có điều rất nhiều lần, suýt chút nữa đã mất mạng, vẫn là ta mạng lớn, không chết được.

Nghe vậy, đôi mắt sáng kỳ ảo của Đỗ Tiểu Mạn khẽ run, năm đó lúc nàng ra ngoài, thiếu niên ở trước mắt vẫn chỉ là một phế nhân không có cách nào tu luyện được. Là thiếu niên ngu si nổi danh trong toàn bộ Thạch Thành, bị người cùng thế hệ trong gia tộc bắt nạt, trưởng bối không quan tâm, mà trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, thiếu niên ở trước mắt đã trưởng thành đến trình độ hiện tại, một lần làm toàn bộ Thiên Vũ học viện chấn động.

Trên người thiếu niên ở trước mắt đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Đỗ Tiểu Mạn cũng không quá rõ ràng, nhưng Đỗ Tiểu Mạn có thể nghĩ đến được, sợ rằng quá trình này tuyệt đối sẽ không ung dung. Chỉ nói quá trình mấy ngày nay Chấp Pháp đội của Thiên Vũ học viện đuổi bắt thôi, sợ rằng hắn đã chịu không ít đau khổ.

- Trở về với đại tỷ đi thôi, mặc kệ ở trong học viện xảy ra cái gì, đến lúc đó giải thích với trưởng lão học viện là được, có đại tỷ ở đây, sẽ không sao, được chứ?

Đỗ Tiểu Mạn nói với Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thiếu niên mặc áo bào tím trước mắt, lúc này ánh mắt kia trong suốt, dáng vẻ đơn thuần đang ở trước mặt chính mình. Mặc dù so với năm đó đã thay đổi một chút, nhưng vẫn còn mang theo vẻ căng thẳng như cũ, đúng như trong lời đồn vậy, là thiếu niên hung tàn hung hãn kia sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trầm tư một chút, sau đó mới nói với Đỗ Tiểu Mạn:

- Đại tỷ, tỷ có biết một người tên là Âu Dương Sảng không?

- Đã nói chuyện mấy lần, dường như mấy tháng trước đã chen lên xếp hạng trong Vũ bảng, sao thế?

Đỗ Tiểu Mạn nghi hoặc hỏi.

- Gần đây tỷ có gặp nàng không?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️