Võ kỹ, Linh dược, huyền tệ, đan dược đếm không xuể.
- Phát tài, lần này phát tài rồi, không nghĩ tới học sinh của Thiên Vũ học viện giàu có như thế a.
Trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ ngậm một cái Linh dược tỏa ra ánh hào quang như cây tăm rồi chậm rãi nhai, sau đó thu đám Linh dược, đan dược, võ kỹ sau khi phân loại chồng chất giống như núi nhỏ ở trước mặt, phân biệt thu vào trong túi càn khôn của chính mình.
- Phá sản rồi, ngươi ngậm miệng lại cho ta.
Bỗng dưng, dường như Đỗ Thiếu Phủ phát hiện ra cái gì đó, hắn nhặt một tảng đá ở bên cạnh lên, mạnh mẽ đập về phía một tảng đá tạo hình ngọn núi to bằng bàn tay đang lặng lẽ tới gần ở cách đó không xa.
- Sưu...
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ vẫn đập chậm một bước, bên trên tảng đá tạo hình như ngọn núi kia có một luồng bí văn bùa chú màu vàng tuôn ra, trực tiếp che đậy hào quang của một gốc Linh dược, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập, Linh dược trực tiếp bị nuốt vào bên trong. Chỉ có điều là tảng đá đập ra kia cũng nện lên trên tảng đá như ngọn núi.
- Kẽo kẹt...
Tảng đá mà Đỗ Thiếu Phủ ném ra trực tiếp hóa thành bột mịn, tảng đá như ngọn núi bình yên vô sự, nhưng cũng lập tức có âm thanh non nớt thê lương truyền ra, nói:
- Đau chết ta rồi, đau quá, tiểu tử, ngươi muốn mưu sát ta sao?
- Kêu cái gì mà kêu, đừng giả bộ, ngươi đã ăn vụng vài cây Linh dược của ta, đừng được voi đòi tiên.
Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến Yêu Thạch, động tác tăng tốc thu Linh dược đan dược vào trong túi càn khôn của chính mình trước, đề phòng bị Yêu Thạch ăn vụng.
- Ăn vài cây Linh dược của ngươi cũng không ra sao cả, có thể so được với đồ ngươi đoạt của ta sao?
Yêu Thạch không phục, cảm giác mình còn chưa thu hồi vốn về. Thế nhưng khi nó muốn ăn vụng Linh dược thì mới phát hiện ta tất cả Linh dược và đan dược đã bị Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong túi càn khôn không thấy nữa.
- Ngươi còn ăn hai cái Linh khí của ta, vậy tính toán thế nào đây?
Đỗ Thiếu Phủ thu cuốn võ kỹ, huyền tệ cuối cùng vào trong túi càn khôn của chính mình, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người Yêu Thạch.
- Lần thứ nhất là ngươi dùng ta để chặn đao, ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ngày hôm nay cũng là ta giúp ngươi, ta cảm giác bằng vào thực lực của ngươi bây giờ, sợ rằng sẽ rất khó để đối phó với gia hỏa cầm Linh khí kia, thực lực của hắn rất mạnh.
Yêu Thạch nói, trên thân thể tảng đá, có lưu quang màu vàng nhàn nhạt lấp lóe, như ẩn như hiện.
- Nhưng ngươi muốn ta đoạt kiện Linh khí kia cho ngươi ăn, chỗ tốt ngươi đã đồng ý với ta thì sao?
Ánh mắt nhìn Yêu Thạch, nợ cũ Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn tính, thực sự chỗ tốt mới là quan trọng nhất.
- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt, chỉ có điều không phải hiện là tại.
Yêu Thạch nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đó là lúc nào, ngươi cũng không thể gạt ta nữa nha, ta là người đàng hoàng.
Trong ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra vẻ hoài nghi, có chút hoài nghi có phải mình đã bị Yêu Thạch làm dao động rồi hay không?
- Ngươi mà thành thật, nực cười.
Bên trong thanh âm non nớt của Yêu Thạch hiện lên ý cười khinh bỉ rất rõ ràng, sau đó nó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi nên cũng biết, Mạch hồn của ngươi có quan hệ với ta.
- Không sai.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn Yêu Thạch, khuôn mặt hơi nghi hoặc một chút, ánh mắt có chút không rõ, hỏi:
- Kỳ thực ta vẫn muốn biết, sao Mạch hồn của ta lại có quan hệ với ngươi chứ?
- Ngươi không biết sao?
Âm thanh của Yêu Thạch cũng có chút nghi hoặc, trong ánh mắt như chân thực bên ngoài thân cũng có chút hiếu kì nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta biết cái gì chứ?
Càng ngày Đỗ Thiếu Phủ càng nghi hoặc.
- Không nên nha, làm sao ngươi lại không biết chứ?
Ánh mắt của Yêu Thạch gợn sóng, lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, dường như nó cảm giác được Đỗ Thiếu Phủ không có nói dối, sau đó nó nói:
- Trên người ngươi có một loại vũ mạch đặc thù, rất mạnh mẽ, rất đặc biệt. Bởi vì vũ mạch của ngươi đặc biệt mạnh mẽ, lại thêm ban đầu quá yếu đuối, cho nên mới bị vũ mạch của ngươi nuốt chửng một chút tinh huyết. Cuối cùng trở thành thứ để ngươi ngưng tụ ra Mạch hồn, nếu không phải ta liều mạng chạy trốn, sợ rằng sẽ bị ngươi hại chết.
- Vũ mạch của ta rất mạnh mẽ sao?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc, vũ mạch của mình vốn phế vũ mạch, đã bị đứt. Tu luyện một thức thần bí kia thì mới có thể khôi phục được vũ mạch, lúc này mới bắt đầu khôi phục lại được một ít, chẳng lẽ là có quan hệ với một thức thần bí kia sao?
Nghĩ như vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng không suy nghĩ nhiều về vũ mạch trên người mình nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yêu Thạch, nói:
- Đúng rồi, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì, sao lại xuất hiện ở trong Thiên động quật?
- Chuyện này...
Yêu Thạch chần chờ một chút, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt bắt đầu mông lung một chút, nói:
- Kỳ thực chính ta cũng không biết, ta cũng muốn biết ta có lai lịch gì, mỗi một lần thực lực của ta đều có thể tiến bộ một ít, chuyện biết được sẽ nhiều hơn. Thế nhưng rất nhiều chuyện lại như là một giấc mơ. Ta xuất hiện trong Thiên động quật là bởi vì biết nơi đó có Linh dược, ai biết ta chờ đợi mười năm, thật vất vả mới chờ Linh dược thành thục, kết quả ta còn chưa có ra tay thì đã bị ngươi cho đoạt, thiếu chút nữa đã mất mạng.
- Làm sao ngươi biết trong Thiên Động quật có Kim Trung lý? Còn nữa, nơi đó có phong ấn, sao ngươi đi vào được?
Đỗ Thiếu Phủ trầm tư một chút, sau đó hỏi Yêu Thạch.
Ánh mắt của Yêu Thạch chớp động, đắc ý nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta có cảm giác đặc biệt đối với Linh dược, Linh khí. Chỉ cần tới gần là có thể cảm giác được. Phong ấn Phù trận cái gì đó đối với ta đều vô hiệu, ta có thể trực tiếp bỏ qua.
- Có thể cảm giác được Linh dược, không để ý tới phong ấn và phù trận.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt tức thì sáng choang, chăm chú rơi vào trên người Yêu Thạch, ánh mắt gợn sóng.
Yêu Thạch liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó nói:
- Mạch hồn của ngươi có quan hệ với ta, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ một phen, sau này cũng có thể không cần để ý tới phong ấn và phù trận nữa. Chỉ có điều bản lĩnh phát hiện Linh dược, chỉ sợ học cũng không được.
- Ta cũng có thể không để ý tới phong ấn và phù trận sao.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong mắt tức thì tuôn ra vẻ kinh hỉ, bên trong ánh mắt đặc biệt nhìn Yêu Thạch cũng lập tức nhạt đi không ít.
- Đó là đương nhiên. Đây cũng là một trong các chỗ tốt ta cho ngươi, chờ sau đó đợi ta đột phá, ta sẽ để ngươi tiến vào bên trong Phù hồn cảnh thiên của ta, đến lúc đó ngươi có thể lĩnh ngộ tất cả mọi thứ của ta. Chuyện này đối với ngươi mà nói, có lợi ích rất to lớn, không có Mạch hồn của mấy người có thể lĩnh ngộ được như vậy.
Yêu Thạch nói.
- Nghe qua dường như rất tốt a.
Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười.
Yêu Thạch trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:
- Có điều phải có điều kiện trao đổi, ngươi phải tìm cho ta Linh dược, Linh khí, thiên tài địa bảo để ta ăn. Ta ăn những thứ này thì mới có thể nhanh chóng tiến bộ, cấp độ của Linh dược, Linh khí, thiên tài địa bảo càng cao thì chỗ tốt đối với ta lại càng lớn.
- Chuyên môn ăn Linh dược, ăn Linh khí, ăn thiên tài địa bảo, ngươi đúng là dám mở miệng.
Nghe vậy, tức thì sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ trở nên rất khó coi, nói:
- Ta còn muốn ăn Linh dược, cũng cần thiên tài địa bảo và Linh khí a.
Yêu Thạch liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Nếu như ngươi không đồng ý, chúng ta chia tay, để ta tự mình đi tìm.
- Nếu như có Khí Phù Sư phát hiện ra ngươi, nhất định sẽ có hứng thú luyện chế ngươi thành Linh khí.
Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hiện ra ý cười nói.
Yêu Thạch nở nụ cười rất xem thường, nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta dễ luyện hoá như thế hay sao?
Đỗ Thiếu Phủ cau mày, sau đó nói:
- Coi như Yêu Thạch ngươi bất phàm, thế nhưng trên đời này sẽ có Khí Phù Sư có thể luyện hóa được ngươi, kết cục của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
Nụ cười của Yêu Thạch tức thì cứng lại, sau đó mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, cuối cùng nói:
- Như vậy ngươi cho rằng thực lực của ngươi có thể bảo vệ được ta sao? Chờ sau khi ta đột phá tiếp, sợ rằng đến lúc đó ngươi còn không bằng taa.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Yêu Thạch, trán khẽ nhúc nhích, sau đó cười hỏi:
- Ngươi vừa nói ngươi có thể tìm được Linh dược, Linh khí?
- Đó là đương nhiên, chỉ có điều phải ở trong khoảng cách nhất định, nếu quá xa, hiện nay ta cũng không cách nào làm được. Nếu như thực lực của ta mạnh hơn, tự nhiên diện tích có thể cảm giác được sẽ càng xa.
Yêu Thạch nói.
- Được, ta đáp ứng, ngươi để ta tìm hiểu ngươi để lĩnh ngộ tăng cường Mạch hồn của ta, ta tìm cho ngươi Linh dược và Linh khí gì gì đó. Chỉ có điều ngươi cũng phải mang ta đi tìm Linh dược, đến lúc đó mỗi người một nửa.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
Ánh mắt của Yêu Thạch chớp động, dường như đang do dự, sau đó nó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Được, thành giao.
- Thành giao.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, khuôn mặt hiện ra nụ cười, sau đó ánh mắt âm trầm, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Phải tìm một ít địa phương bí mật mới được, dường như cấp độ Linh Phù sư cũng sắp đột phá.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng ban mai đầu tiên phủ xuống, mang theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi mặt đất.
Bên trong toàn bộ Thiên Vũ học viện, tin tức Đỗ Thiếu Phủ tiến vào vị trí thứ tám mươi sáu trên Huyền Thưởng bảng của học viện truyền ra đã khiến cho toàn bộ học viện triệt để sôi trào.
Có người nói một khi tin tức này truyền ra sẽ có không ít học sinh cũ bắt đầu tạo thành tổ đội tiến vào phía sau núi tìm kiếm Đỗ Thiếu Phủ. Giải thưởng trên mười tám vạn điểm Huyền Thưởng bảng, tuyệt đối đủ để khiến cho học sinh của học viện trở nên động tâm, cấp độ mê hoặc kia không cách nào chống đỡ được.
Có người nói ngay cả không ít cao thủ xếp hạng cao trên Vũ bảng cũng bắt đầu tiến vào phía sau núi gia nhập đội ngũ tìm kiếm Đỗ Thiếu Phủ.
Mà ở trong tình huống tìm kiếm cùng với toàn bộ học viện quan tâm này, lại ròng rã hai ngày trôi qua, nhưng vẫn không có tin tức của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ như đột nhiên biến mất ở trong phía sau núi vậy, trong hai ngày ngay cả Chấp Pháp đội cũng không có phát hiện ra được tung tích của hắn.
Mặt trời treo giữa trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất.
Trong một thâm cốc, hình dạng của nó so với thâm cốc bên trong dãy núi có chút không giống, nham thạch chung quanh vô trùng trùng điệp điệp, hỗn độn, nhưng lại hùng vĩ kỳ lạ.
Hai bên thâm cốc có mấy ngọn núi khổng lồ chỉ thẳng lên trời, cao đến mức khiến cho đầu người ta choáng váng, ở dưới thâm cốc lại yên tĩnh âm u đủ để dọa người.
- Sưu...
Một con chuột to bằng bàn tay xuất hiện ở trên ngọn núi nham thạch, con chuột này rất là kỳ lạ, to bằng bàn tay, nhưng toàn thân không có lông. Trái lại còn được vảy màu đen bao trùm, ánh mắt bên trong con mắt nhỏ lộ ra tinh mang, dường như đang ngửi khí tức gì đó khắp nơi.
- Có lẽ ở ngay chung quanh đây, thiên phú của Địa Linh Thử sẽ không sai, nó cảm giác được khí tức của tiểu tử kia ở ngay gần đây.
Mấy bóng người xuất hiện ở trên ngọn núi, sau người có mấy chục thanh niên nam nữ đi theo, mà mấy người phía trước này chính là Chấp Pháp đội Binh Thiên Lý của Thiên Vũ học viện và các nữ nhân xinh đẹp như Tần Lãng, Chu Đỉnh.