- Phách Sơn của ta, tại sao có thể như vậy? Không cần....
Sắc mặt của Hướng Thiên Ấn trở nên khiếp sợ, thân thể hắn liên tiếp lui ra sau, nhưng lại không thể bỏ rơi được phù văn màu vàng đang bao vây lấy thân đao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một thanh linh khí đại đao như biến mất.
- Phụt!
Linh khí trong tay trực tiếp bị cắn nuốt, khiến cho Hướng Thiên Ân cũng gián tiếp bị ảnh hưởng, miệng hắn phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
- Kinh Đào Hãi Lãng chưởng!
Đồng thời, bóng dáng quỷ mị của Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, chưởng ấn trong tay đánh ra, trong nháy mắt trực tiếp rơi vào ngực của Hướng Thiên Ân.
Ầm !
Tiếng động trầm thấp truyền ra, bóng người của Hướng Thiên Ấn bay về phía sau bay, nặng nề đập vào phía trên một cây đại thụ, làm cho cây đại thụ che trời này cũng bị đánh gãy.
Trên thân cây xuất hiện từng đường thẳng lan tràn ra, cái cây nghiêng ngả, sau đó lập tức đổ nát.
- Phụt!
Trong miệng Hướng Thiên Ấn tràn ra máu tươi, nhưng rất nhanh, thân thể của Hướng Thiên Ấn lập tức lại bắn lên.
Thân là cường gỉa xếp hạng thứ thứ tám mươi chín trên võ bảng, đối với thực lực của bản thân Hướng Thiên Ấn là không cần nghi ngờ.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
Một ánh sáng màu vàng bạo phát ra, mang theo tất cả khí sắc bá đạo cuốn vào trong không trung, lấy thế lôi đình bao vây xung quanh Hướng Thiên Ấn lại, giống như ném đá vậy, khiến Hướng Thiên Ấn trực tiếp bị ném bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Một chiêu thua, toàn bộ đều thua, thân thể của Hướng Thiên Ấn nặng nề đập xuống phía xa, làm cho đất rung núi chuyển, máu tươi điên cuồng phun ra.
Dưới tình huống thực lực hai bên chênh lệch không quá nhiều, một sai lầm cũng đủ khiến cho cả trận phải thua, lại không có khả năng xoay người.
Bởi vì linh khí trong tay bị cắn nuốt dẫn đến Hướng Thiên Ấn bị ảnh hưởng xuất hiện sai sót, lúc này hắn đã bị Đỗ Thiếu Phủ cứng rắn áp chế.
- Cấm chế
Sau khi thân thể của Hướng Thiên Ấn đập xuống mặt đất, bóng dáng của Đỗ Thiên Phủ lao nhanh ra, phù văn thủ ấn ngưng tụ trong tay, sau đó trực tiếp rơi lên trên người của Hướng Thiên Ấn, phong tỏa huyền khí trong khiếu huyệt của hắn. Thủ đoạn như vậy đối với bất kỳ một tu luyện giả Mạch Động cảnh nào cũng không phải là chuyện khó khăn.
Hướng Thiên Ấn bị cấm chế cũng không có cách nào nhúc nhích, con mắt chăm chú rơi trên người của Đỗ Thiếu Phủ.
Đến lúc này, Hướng Thiên Ấn cũng không dám tin tưởng vào tất cả những việc vừa phát sinh. Tại sao mình lại có thể thua ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ này.
- Ngươi thua, cho nên có một số thứ thuộc về ta.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, thò qua người của Hướng Thiên Ấn, trực tiếp móc túi Càn Khôn ra, sau đó hắn tiếp tục lục lọi, lại móc ra một thẻ tích điểm.
Dưới khóe mắt khẽ giật của Hướng Thiên Ấn, Đỗ Thiếu Phủ thành thạo nhét túi Càn Khôn vào trong ngực của mình, sau đó chuyển điểm từ thẻ của Hướng Thiên Ấn qua thẻ của mình. Trên đó lại có tới ba vạn điểm.
- Không hổ danh là cường giả trên võ bảng, điểm.thật là nhiều
Trên mặt Đỗ Thiếu Phủ tràn ý cười, sau đó bóng người hắn lao vào bên trong phù trận cách đó không xa.
Ầm ầm ầm.
Bên trong phù trận, đột nhiên truyền ra tiếng động trầm thấp liên tiếp, sau đó lại trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, phù trận biến mất, mười hai mặt trận kỳ từ trong không trung bay ra, sau đó hóa thành ánh sáng phù văn chói mắt, cuối cùng trở lại bên trong cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ.
- Cám ơn quà tặng của đội chấp pháp.
Đỗ Thiếu Phủ nghênh ngang rời đi, để lại một đám đội viên chấp pháp vừa bị thương lại vừa bị cấm chế.
Mỗi người bị cấm chế đều là đội viên chấp pháp, khóe mắt bọn họ đều khẽ giật, sắc mặt trắng bệch. Túi Càn Khôn trên người bọn họ đều bị cướp đi, thẻ tích điểm cũng trở thành không điểm.
Vèo vèo…
Không lâu sau, bên trong rừng rậm lại có tiếng xé gió vang vọng. Trên không trung có vật cưỡi bay đang xoay quanh. Hơn mười bóng người lao ra.
Mấy người đó chính là Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh, còn có nữ tử nóng bỏng xinh đẹp kia.
Khi hơn mười người nhìn thấy dáng vẻ của đội chấp pháp của Hướng Thiên Ấn đều trở nên tái mét khó chịu.
- Túi Càn Khôn của ta
- Điểm của ta. Ta đã tích góp hơn nửa năm.
- Điểm của ta chính là tích góp hết chín tháng…
Sau khi từng đội viên đội chấp pháp được giải trừ cấm chế, không khỏi đau lòng không thôi, trong tim đều đang rỉ máu.
Binh Thiên Lý bận rộn một hồi, cuối cùng mới hóa giải được cấm chế trên người Hướng Thiên Ấn, hắn lập tức hỏi:
- Hướng Thiên Ấn, đã xảy ra chuyện gì? Gặp phải tên Đỗ Thiếu Phủ kia sao?
Hướng Thiên Ấn gật đầu, nơi khóe miệng hắn vẫn có máu tươi đầm đìa chảy ra. Hắn đau lòng không kém hơn bất kỳ đội viên nào. Hắn nói với đám người Binh Thiên Lý:
- Bị phù trận của hắn đánh lén, linh khí của ta bị phá hủy. Đỗ Thiếu Phủ này thực lực rất mạnh, nhưng khiến cho người ta thấy khiếp sợ hơn chính là sự quỷ dị của hắn.
Nghe vậy, khóe mắt của đám người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, Chu Đỉnh đều khẽ run rẩy.
Bọn họ đều biết rõ thực lực của Hướng Thiên Ấn. Cả một đội chấp pháp bị tiêu diệt sạch sẽ khiến cho người ta quá mức chấn động. Tên tiểu tử kia đúng là một học viên ghi danh sao?
Lấy tuổi tác Đỗ Thiếu Phủ này mà tính, chính là tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt được trình độ như vậy.
Hoàng hôn, mặt trời màu đỏ kim lẩn vào trong những đám mây, đi qua dãy núi sau đó chìm vào phía sau đường chân trời.
- Không nghĩ tới Hướng Thiên Phủ có thể bị loại.
- Có thể không bị loại sao được? Tất cả đội của bọn họ đều bị Đỗ Thiếu Phủ làm cho trọng thương.
- Hướng Thiên Ấn xếp thứ tám mưới chín trên bảng xếp hạng đấy. Đỗ Thiếu Phủ này thật là cường hãn, thật sự đủ biến thái.
- Nghe nói linh khí Phách Sơn của Hướng Thiên Ân cũng bị phá hủy, điểm và túi Càn Khôn của cả đội chấp pháp bọn họ đều bị Đỗ Thiếu Phủ cướp đi.
- Tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia thật hung tàn, thật đáng sợ.
…
Khi tin tức từ phía sau núi truyền về đến học viện, toàn bộ học viện đều khiếp sợ không thôi, đều bị dọa cho chấn động kinh ngạc.
Ở giữa ngọn núi, bên trong một đình viện, Chúc Thanh nằm ở trên giường hẹp, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, ánh mắt mờ mịt.
Thời gian đã qua hai ngày nay Chúc Thanh hình như vẫn chưa có phục hồi lại tinh thần, còn chưa chấp nhận sự thực mình đã là phế nhân, có lẽ trong lòng căn bản cũng không nguyện ý tin tưởng mình đã là một phế nhân.
Lúc này, ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, còn có một người thanh niên lặng lẽ đứng trong ánh hào quang phía trước cửa sổ.
Trong sự bao phủ của ánh hào quang, khuôn mặt của người thanh niên giống như được điêu khắc tỉ mỉ, thoạt nhìn khí chất có phần ôn hòa lại tự nhiên, thân hình cao ráo tao nhã. Hắn mặc áo trường bào đỏ, mười ngón tay thon dài, toàn thân đều lộ ra khí tức không tầm thường.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ thu xếp cho ngươi trở lại, tuy rằng từ nay về sau không thể trở thành võ giả, nhưng với tình hình của Chúc gia, ngươi so với người khác còn tốt hơn nhiều.
Người thanh niên nói với Chúc Thanh, đôi môi cong lên hình cánh cung tương đối hoàn mỹ, hình như lúc nào cũng lộ ra vẻ tươi cười, giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Chúc Thanh nhìn người thanh niên kia, ánh mắt của hắn đột nhiên lộ ra sự oán độc. Đôi mắt của hắn đỏ ửng như máu, giọng điệu thê lương lại sắc bén , nói:
- Biểu ca, ta phải giết chết tiểu tử kia, khiến cho hắn chết không được toàn thây, ta phải khiến cho xương hắn bị nghiền thành tro bụi.
- Bỏ đi, ta biết phải làm sao, ta sẽ giao phó với dượng và dì, bằng không thật không có mặt mũi nào gặp họ.
Người thanh niên nhẹ nhàng nói, trong mắt hắn hiện ra tia sáng màu đỏ. Thần sắc và dáng vẻ như vậy khiến người ta cảm nhận được phong quang sắc bén.
Phần phật phần phật!
Đêm xuống, một mặt ngọc bích cực lớn trên quảng trường bên trong Thiên Vũ học viện, chợt lóe sáng, đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt.
Ánh sáng ngập trời, khiến cho cả sơn mạch lớn giống như biến thành ban ngày.
- Bảng treo thưởng thay đổi rồi. Danh sách đã thay đổi. Mau đi xem có chuyện gì xảy ra.
- Không biết là ai được xếp trong một trăm người đứng đầu, đã lâu rồi bảng treo thưởng không có thay đổi.
Trên danh sách của bảng treo thưởng có hơn một nghìn người, ở bên trong học viện đều có thể điều tra được. Nhưng chỉ có tiên vào một trăm người đầu tiên mới được xuất hiện trên bảng treo thưởng. Không biết trong học viện chúng ta hiện tại, ai sẽ đứng trong một trăm người trên bảng treo thưởng này.
Theo ánh sáng phù văn chói lòa phát ra bên trong màn đêm, đột nhiên có hàng loạt bóng người từ mọi nơi của học viện tuôn ra, đồng thời cùng lúc lao ra phía quảng trường kia.
Một lát sau, những tia sáng phai nhạt đi một chút, nhưng vẫn không ngừng lóe lên.
Mà trong một trăm cái tên trên miếng ngọc bích, cái tên thứ tám mươi tám phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Ánh sáng màu đỏ thẫm giống như máu tươi, đỏ như tên của năm người đứng đầu trên mặt ngọc bích này.
Ánh sáng màu đỏ bao quanh lấy năm cái tên đầu tiên. Người đầu tiên là Huyết Yêu, người thứ hai đột nhiên là Đỗ Đình Hiên.
Thứ tám mươi tám: Đỗ Thiếu Phủ.
Đúng là Đỗ Thiếu Phủ, không ngờ tên của tiểu tử kia thực sự đã lên trên bảng treo thưởng.
Giết hai học viên cũ, phế bỏ ba học viên cũ, bắt người đội chấp pháp, cướp điểm cũng không sao, nhưng cướp nhiều túi Càn Khôn như vậy, không lên bảng treo thưởng mới là lạ.
- Đứng thứ tám mươi tám, vậy là treo thưởng mười tám vạn điểm.
- Ta đoán Đỗ Thiếu Phủ này sẽ lên bảng treo thưởng, không nghĩ tới là lên thật, quả thật là học viện chưa từng có ai giống như hắn.
Khi ánh mắt mọi người nhìn lên cái tên thứ tám mươi tám trên ngọc bích được ánh sáng màu đỏ bao quanh, đột nhiên có từng tiếng bàn luận kinh ngạc truyền đến.
- Lên bảng treo thưởng vậy nghĩa là tất cả mọi người đều có thể tham gia đuổi bắt.
- Hay là chúng ta cũng tập hợp thành đội tham gia đuổi bắt đi. Đây chính là mười tám vạn điểm đấy.
- Ngay cả Hướng Thiên Ấn cũng không phải là đối thủ, các ngươi tập hợp thành đội có tác dụng cái rắm, nói không chừng đến lúc đó bị Đỗ Thiếu Phủ này trực tiếp tiêu diệt. Ngươi cho rằng Đỗ Thiếu Phủ này không dám giết người sao?
…
Bàn luận ầm ĩ trước bảng treo thưởng, tin tức về học sinh ghi danh Đỗ Thiếu Phủ lần này lại lấy thế đánh không kịp bưng tai, xông vào bảng treo thưởng, đã được truyền ra toàn bộ học viện.
Thậm chí tin tức này đã truyền ra toàn bộ đế quốc. Lấy địa vị của Thiên Vũ học viện ở trong toàn bộ đế quốc, tuyệt đối có không ít các thế lực lớn và gia tộc lớn để ý tới Thiên Vũ học viện.
Cái tên Đỗ Thiếu Phủ này đang lặng lẽ bắt đầu truyền ra toàn bộ các thế lực lớn ở bên trong đế quốc.
Mà lúc này, trong một đêm gió lớn không trăng, đương sự Đỗ Thiếu Phủ đang trốn ở bên trong một sơn động, cửa động bị hắn cố ý dùng mấy tảng đá được đánh bóng che đậy cẩn thận.
Bên trong sơn động, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ lan tràn thủ ấn phù văn. Trước mặt hắn là từng cái túi Càn Khôn đã được mở ra, các loại nguyên liệu tu luyện chồng chất lên giống như núi nhỏ.