Mặt trời đỏ vừa lên, trong dãy núi nối liền, từng ngọn núi màu xanh đậm hiện lên, vách đá dựng đứng bị hào quang nhuộm đỏ ngầu, dần dần biến thành màu đồng cổ, có vẻ cực kì tráng lệ.
- Đội trưởng, nghe nói mấy tiểu đội của Tần Lãng học trưởng, Binh Thiên Lý học trưởng, Chu Đỉnh học trưởng, và Tiểu Mạn học tỷ đều bị thua thiệt, thằng nhãi tên Đỗ Thiếu Phủ kia đúng là không tầm thường.
Bên trong rừng rậm, người thanh niên áo ngắn, trong tay cầm một thanh đao, mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
- Ta nghe một tên trong tiểu đội đó nói, bọn Tần Lãng học trưởng, Binh Thiên Lý học trưởng, và Tiểu Mạn học tỷ còn bị thằng nhãi đó đùa bỡn hai lần, mất không ít thời gian.
Một người thanh niên không nhịn được cười nói.
Một đội chín người, dẫn đầu là một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt anh khí, da vàng óng, toàn thân lộ ra một nguồn năng lượng, ánh mắt đen sáng ngời, mở miệng nói:
- Tiểu tử kia lại có chút khôn vặt, nhưng không dám giao đấu chính diện với bọn Binh Thiên Lý, Tần Lãng, chắc chắn thực lực cũng không cao, nếu như chúng ta phát hiện tiểu tử kia, trực tiếp toàn lực bắt.
- Cẩn thận
Khi lời nói vừa dứt, người thanh niên dẫn đầu hình như cảm giác được điều gì, khẽ quát một tiếng, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt lướt qua rừng rậm, huyền khí màu xanh nhất thời phát ra
Xào xạc
Tám người xung quanh đồng thời phun ra huyền khí, rút binh khí ra khỏi vỏ, nhanh chóng tựa lưng vào nhau, tạo thành vòng tròn, từng loạt khí tức khủng khiếp được phát ra.
Không thể nghi ngờ, bất kì ai trong chín người này cũng đều không phải là người yếu, phản ứng linh hoạt nhạy bén, kinh nghiệm phong phú.
- Vù vù!
Cùng lúc, năng lượng thiên địaxung quang dao động, có tiếng năng lượng gào thét lao đến.
- Ở phía trên, không tốt, là phù trận, mau lui lại.
Người thanh niên cầm đầu khẽ quát, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy lúc này từ trên cây đại thụ có một người thanh niên áo bào tím được ánh sáng buổi sớm bao phủ toàn thân, từng năng lượng quỷ dị dao động, liên thông với năng lượng thiên địa xung quanh, thủ ấn biến đổi đột nhiên tập trung lại, biến thành từng mặt trận kỳ.
Không lui ra được, Không Vô Huyễn Trận.
Người thiếu niên áo bào tím đáp xuống, trong tay hắn xuất hiện tổng cộng mười hai mặt trận kỳ, tất cả đều lan tràn sóng dao động kinh người, hắn đưa phất tay, mười hai mặt trận kỳ đột nhiên lao ra, trực tiếp phong tỏa khoảng không xung quang chín người phía dưới.
Vèo vèo.
Mười hai mặt trận kỳ lấy tốc độ và quỹ tích nhanh như tia chớp, nhanh chóng bao vây chín người kia lại.
- Ầm ầm!
Mười hai mặt trận kỳ dung nhập vào không gian, không khí xung quanh rằng rậm nhất thời dao động kịch liệt, phù văn lan tràn ra khoảng không, điều hành năng lượng thiên địa ngũ hành xung quanh, sau đó lại một loạt phù trận kịch liệt hiện ra, không gian hỗn loạn, từng năng lượng quỷ dị khiến cho người ta hoa mắt, linh hồn kích động run rẩy.
Không gian xung quanh rừng rậm gió nổi mây trôi, phù trận xuất hiện, bao phủ một vùng lớn làm cho người ta kinh ngạc run sợ.
- Vù vù.
Trong ánh quang chớp giật, một bóng người phóng lên cao, tốc độ giống như tia chớp, nhanh chóng đột phá phù trận bao phủ, huyền khí dao động khủng khiếp, sau đó ngưng tụ ra lực công kích kinh người trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, phù quang lóe lên chói mắt, uy thế ngập trời giống như có thể phát hủy tất cả.
Bóng dáng của thanh niên áo bào tím vừa từ phía xa rơi vào bên ngoài phù trận, mắt thấy lực công kích rơi xuống, một đạo quyền ấn đột nhiên đánh ra, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ trực tiếp va chạm vào nhau.
- Ầm!
Tiếng động như sấm vang vọng bên trong rừng rậm, năng lượng cuồn cuộn chặt đứt tất cả cây đại thụ xung quanh.
Ầm ầm ầm…
Cây cối đổ xuống, lá rụng bay khắp bầu trời.
- Bịch!
Dưới lực tấn công cực lớn, thiếu niên áo bào tím lui về phía sau một bước, thân thể khẽ lắc lư.
- Bịch bịch!
Thân thể của người phía trước rơi xuống mặt đất, lùi về phía sau một bước, sau đó hắn ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt hắn đầy vẻ anh khí, đôi mắt đen láy tỏ ra sự kinh ngạc. Hắn nhìn chăm chú vào người thanh niên mặc áo bào tím trước mặt, nói:
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ?
Người thiếu niên áo bào tím kia chính là Đỗ Thiếu Phủ vừa mới đột phá không lâu, sau khi ra khỏi sơn động không bao lâu hắn lại gặp phải đội chấp pháp ở đây.
Vừa đột phá, thực lực tăng mạnh, Đỗ Thiếu Phủ chính là muốn chủ động tấn công, nên hắn lại lặng lẽ tới gần bố trí phù trận, nhưng không nghĩ tới người thanh niên này có thể phá phù trận nhanh như vậy.
- Mạch Linh Sơ Đăng cảnh đỉnh phong.
Ánh mắt nhìn người thanh niên anh khí thoáng động, tuy rằng Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, nhưng khí tức cường đại hơn Thiết Hổ, nghe câu hỏi của người kia, gật đầu trả lời người thanh niên đối diện:
- Ta chính là người các ngươi muốn tìm.
- Phù trận trình độ tam tinh viên mãn, nghe đồn ngươi tu võ đạo cùng với phù đạo, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Người thanh niên anh khí nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Quên giới thiệu bản thân, ta là Hướng Thiên Ấn, đội trưởng đội chấp pháp thứ sáu.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hướng Thiên Ấn, nói:
- Ngươi cũng là người trên võ bảng?
- Xếp thứ tám mươi chín trên võ bảng.
Hướng Thiên Ấn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, liếc nhìn phù trận phía sau, ánh mắt dao động nói:
- Phù trận này giải như thế nào? Một mình ta đánh với ngươi, nếu ngươi thắng ta lập tức đi ngay, sẽ không vây bắt ngươi, nếu như ngươi thua, ta sẽ tự mình bắt ngươi lại, được không?
- Ngươi bắt được ta rồi nói sau, phù trận không lấy mạng của bọn họ, ngươi cũng không cần quá lo lắng.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Được, ta bắt ngươi lại trước rồi nói sau.
Hướng Thiên Ấn vừa dứt lời, liền nắm chắc thanh kiếm rộng gần ba thước trong tay.
Ầm!
Theo trọng đao to bản này xuất hiện, một luồng năng lượng cuồn cuộn đột ngột phun ra, trọng đao này giống như là có sinh mạng vậy, bỗng nhiên có phù văn điên cuồng phun ra, làm cho năng lượng thiên địa xung quanh đều dao động, không gian xung quanh thân đao hình thành một vòng xoáy năng lượng, rừng rậm dâng lên cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, năng lượng khủng khiếp đang tập trung.
- Linh khí thật mạnh.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dán chặt vào thanh đao trong tay Hướng Thiên Ấn, thanh đao này so với linh khí của Lô Thiên Kiều ở Ám Lâm trấn lần trước rõ ràng cường đại hơn rất nhiều, sợ rằng phẩm cấp cũng mạnh hơn không ít.
- Linh khí, ta cảm nhận thấy khí tức của linh khí, tiểu tử, nhanh cho ta ăn linh khí này.
Chính vào lúc này, Đỗ Thiếu Phủ nghe được một âm thanh có vẻ non nớt vang lên, giọng nói này giống như từ trong đầu truyền ra.
Nghe được âm thanh này, chân mày Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nhíu lại, hắn đưa tay ra tìm kiếm một hồi, sau đó trong tay hắn xuất hiện một viên đá núi màu đồng cổ lớn bằng bàn tay. Đó chính là yêu thạch lúc trước đã từng nuốt một thanh linh khí sau đó kêu la đòi phải được nghỉ ngơi. Chỉ có điều Chân Tinh Khiết cũng gọi viên đá này là Thần thạch.
- Ngươi không phải đang nghỉ ngơi rất tốt sao? Tại sao ta phải cho ngươi ăn linh khí này, lần trước ngươi cũng đã ăn mất một thanh linh khí rồi, đồ phá của.
Đỗ Thiếu Phủ nói với yêu thạch.
- Một thanh linh khí thôi mà, ta ăn linh khí này có lợi cho ta, ngươi cho ta ăn linh khí này đến lúc đó sẽ có lợi cho ngươi.
Giọng nói của yêu thạch vẫn vang lên trong đầu Đỗ Thiếu Phủ, âm thanh non nớt giống như trẻ con vô tội, sau đó nó cố ý nói một câu:
- Nếu như ta giúp ngươi, tốc độ đột phá Mạch Linh cảnh cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Ta cũng không muốn đột phá quá nhanh, đột phá quá nhanh sau này đối với ta không có bao nhiêu lợi ích.
Đỗ Thiếu Phủ nói với viên đá núi, sau đó chân mày hắn nhíu lại, nói:
- Chỉ có điều, ta vẫn định cho ngươi ăn linh khí này.
Đỗ Thiếu Phủ nhớ tới lời Chân Tinh Khiết đại ca từng nói qua, Mạch hồn của mình và yêu thạch này có liên quan tới nhau, chẳng khác nào bọn họ cũng có quan hệ, loại quan hệ này rất kì lạ, cho nên phải nghiên cứu Mạch hồn của mình nhiều một chút, nếu như hiểu biết về Mạch hồn không đủ sẽ ảnh hưởng tới tu vi của mình. Tốt nhất là có thể làm cho yêu thạch này giúp đỡ mình, nếu như không tốn nhiều sức mà có thể giúp đỡ được yêu thạch này, đến lúc đó lợi ích chắc chắn sẽ không chỉ là công pháp Kim Sí Đại Bằng Điểu.
- Tiểu tử thật cuồng vọng
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ móc ra một tảng đá, còn giống như là đang tự nói với mình, giống như là không để mình vào trong mắt, sắc mặt Hướng Thiên Ấn lộ vẻ nghi ngờ. Ngay lập tức sắc mắt trầm xuống, phát động ra đao quyết. Thân thể hắn nhảy lên, đao quang của linh khí trong tay hắn nhất thời hung bạo lao ra.
- Vèo…
Đao quang của linh khí đánh xuống, trong không khí phát ra những tiếng ầm ầm, một đạo đao quang cường hãn cuốn theo tất cả lao qua không trung.
- Vù vù vù!
Dưới thanh trọng đao kia mang theo dư âm đao quang khủng khiếp bắn ra. Nó đi qua nơi nào, mặt đất nơi đó tách ra, trong nháy mắt vết nứt lan tràn, khi đến chỗ cây đại thụ chặn ngang, nó trực tiếp nhổ tận gốc, vết nứt hóa thành bột phấn.
- Tiểu tử, nhìn ngươi cuồng vọng như vậy, có bản lĩnh tiếp được Phách Sơn của ta rồi hãy nói.
Thân thể Hướng Thiên Ấn trong nháy mắt đã đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ, mang theo tất cả khí tức mênh mông cuồn cuộn, linh khí trên đao giống như hóa thành đao quang thực sự ùn ùn kéo tới.
- Vù vù vù!
Không gian chấn động, giống như quả bom nổ, cây đại thụ xung quanh đều bị nhổ gốc, ầm ầm đổ xuống, bị phá nát.
Đối mặt với đao quang khủng khiếp như vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng lộ vẻ xúc động, thực lực của Hướng Thiên Ân lúc này so với Lô Thiên Kiều trước đây không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
- Đi.
Cùng lúc đó, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp ném yêu thạch trong tay đang được ánh sáng màu vàng kim bao bọc ra ngoài. Yêu thạch phá không lao về phía đao quang đã hóa thành thực chất kia.
- Ha ha, lại có linh khí ăn.
Âm thanh hưng phấn của yêu thạch truyền ra, sau đó lưu quang chợt tăng mạnh, phù văn màu vàng lan tràn ra, một luồng khí tức với uy áp khủng khiếp giống như lũ quét bạo phát ra, lấy thế giống như bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp phá hủy tầng tầng lớp lớp đao quang.
- Rắc rắc rắc rắc.
Sau đó một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện. Chỉ thấy bên trong phù văn màu vàng kia, trên thanh trọng đao linh khí trong tay Hướng Thiên Ấn truyền ra âm thanh ròn rã giống như tiếng của tiểu hài tử đang gặm khoai, lại giống như là tiếng pháo nổ.
Sau đó bắt đầu từ mũi dao tới thân dao, từng chỗ một bị dần thiếu hụt, từng miếng trên thân đao mất đi, bị phù văn màu vàng bao vây, sau đó biến mất với tốc độ vô cùng quỷ dị, nhanh như chớp.