- Không xong rồi, quên mất tên tiểu tử này còn là Trận Phù sư, mau lui lại!
Chu Đỉnh dẫn đầu sắc mặt chợt đại biến, hắn ngừng công kích lại, bắt đầu toàn lực lui ra phía sau.
- Phong Cương Linh Bạo trận!
Chỉ là lúc này Chu Đỉnh phát hiện ra thì đã quá muộn, lại ngừng ở bóng dáng hắn sau đó đồng thời lui về phía sau, trong tay Đỗ Thiếu Phủ mười mặt trận kỳ đã lao về phía khoảng không xung quang, lấy một loại tốc độ và quỹ tích nhanh như tia chớp, bao vây chín người này ở trong đó.
- Phần phật phần phật!
Mười mặt trận kỳ trong nháy mắt biến mất trên không trung, bỗng nhiên không gian dâng lên dao động, ánh sáng phù văn trong màn đêm chói mắt, năng lượng cuốn theo tất cả khiến cát bay đá chạy lao lên trên không trung.
Phù trận xuất hiện, bao phủ mảng lớn không gian, năng lượng cuồng bạo như thế gió bão khủng khiếp, gào thét mang theo tất cả cuốn vào khoảng không xung quanh, cũng trực tiếp đem một đội chấp pháp của Chu Đỉnh bao phủ bên trong phù trận.
Vèo!
Bố trí xong phù trận, lúc này sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ càng tái nhợt, lại không có thời gian để ý tới phù trận, dưới bàn chân hắn có huyền khí tuôn ra. Chân hắn đạp Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, thân thể giống như mũi tên nhọn chợt bắn ra, sau đó liền rời khoỉ sườn núi, chui vào rừng rậm bên trong rậm rạp không nhìn thấy đầu nữa.
Ầm ầm ầm!
Trên sườn núi, chín người của Chu Đỉnh bị nhốt ở bên trong phù trận, tiếng động trầm thấp không ngừng truyền ra, có những tiếng nổ vang vọng, dường như cũng có người ở trong phù trận phải chịu đau khổ.
- Nhanh phá trận!
Học viên cũ của đội chấp pháp dù sao cũng là hạng người không tầm thường, bất kỳ người nào ở ngoài trong thế hệ trẻ tuổi đều thanh danh hiển hách, không có bất kỳ người nào yếu, cũng chỉ là mất một chút thời gian, lại tổ chức lực mạnh mẽ phá trận.
Cuồng phong gào thét, trong phù trận cực lớn năng lượng che khuất bầu trời, lập tức bắt đầu có năng lượng khủng khiếp dao động, khiến cho phù trận Đỗ Thiếu Phủ bố trí lung lay sắp đổ, ngay sau đó, trực tiếp ầm ầm nổ tung, tiếng động trầm thấp năng lượng truyền ra.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng cuồng bạo cuốn theo tất cả, làm cho cả ngọn núi khổng lồ cũng run rẩy theo, cát bay đá chạy, một mảng lớn nham thạch trên núi đập xuống.
Cười khúc khích…
Mà giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ đang ở trong rừng rậm, trong miệng một miệng máu tươi bỗng nhiên phun ra, phù trận bị phá, gián tiếp có thể khiến cho hắn bị thương nặng.
Vèo vèo…
Trên sườn núi, trong năng lượng phù văn khuếch tán cuốn theo tất cả, mấy người Chu Đỉnh lao ra, mấy người thanh niên cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt.
- Khốn kiếp!
Sắc mặt Chu Đỉnh lúc này cũng cực kỳ khó xử, không nghĩ tới dưới một đội người vây bắt, rốt cuộc tên tiểu tử kia cũng trốn thoát.
Ô ô…
Sau khi mạnh mẽ phá trận không lâu, trong không trung phía xa, có mảng lớn bóng người đến, dần dần phóng đại, mang theo cuồng phong gào thét khắp bầu trời, hội ép biển rừng lên xuống, không ít yêu thú xoay quanh bay đến.
Vèo vèo…
Mà bay trước mấy con yêu thú, còn có sáu bóng người tốc độ bay còn nhanh hơn yêu thú như lướt trên khoảng không bay đến, nhanh chóng đáp xuống một mảnh hỗn độn trên sườn núi, chính là mấy người Binh Thiên Lý, Tần Lãng, nữ tử xinh đẹp nóng bỏng cao gầy.
- Chu Đỉnh, tiểu tử khốn kiếp kia đâu rồi? Có bắt được không?
Binh Thiên Lý đáp xuống đất, ánh mắt hắn đầu tiên quan sát khắp nơi, sau đó nhìn bộ dáng đám người Chu Đỉnh có chút chật vật, sắc mặt thoáng thay đổi, giống như là đã cảm giác được kết quả.
Sắc mặt Chu Đỉnh cũng không tốt lắm, bây giờ tái mét, nói:
- Thằng nhãi ranh con này bố trí phù trận, lão tử bị nhốt ở trong, chắc hẳn hắn chạy không xa, chính là ở phía trước.
- Đuổi theo, mau đuổi theo cho ta, nhất định không thể buông tha tên tiểu vương bát đản này!
Binh Thiên Lý rít gào, sắc mặt tái mét, nắm chặt nắm đấm. Năm lần bảy lượt bị trêu chọc, lần này lại vồ hụt, đã khiến cho hắn sắp suy sụp.
Vừa mới đến, Binh Thiên Lý còn đang to giọng mắng, nếu như nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất định phải lột xác tiểu tử kia, nhanh chóng chạy tới, ai biết lại là nhào vào một khoảng không.
Vèo vèo…
Thời gian ngắn ngủi, một đám người phiền muộn nổi giận lập tức đuổi về hướng Đỗ Thiếu Phủ vừa rời đi, tất cả đều hận không thể sàn bằng vùng núi này thành bình địa, thề dù phải đào ba thước đất cũng phải nhất định tìm ra Đỗ Thiếu Phủ.
Bóng người nổi giận rít gào từ từ đi xa, ngọn núi vừa rồi phát ra động tĩnh kinh người giờ khôi phục yên tĩnh.
Vèo…
Mà sau khi bóng người ở nơi này từng rít gào nổi giận vừa đi xa, một bóng người mặc áo bào tím lại quay về, nhảy xuống từ một cây đại thụ che trời.
Thân hình giống như quỷ mị, bóng người áo bào tím di chuyển một tảng đá lớn, một lần nữa lướt vào bên trong sơn động, sau đó phong tỏa kín sơn động.
- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, các ngươi cứ từ từ đi tìm.
Bên trong sơn động, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu tràn ra, vừa rồi đúng lúc đột phá quan trọng bị quấy rầy, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
- Cần phải đột phá nhanh một chút, bằng không thì sẽ phiền toái!
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, lại một nữa ngưng kết thủ ấn tu luyện, huyền khí luyện hóa trong cơ thể từ trong kinh mạch xuyên qua, toàn thân tuần hoàn không ngừng.
Sau một lát, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa bao phủ một vòng sáng màu vàng nhạt.
Phần phật phần phật!
Phù văn bắt đầu lan tràn dao động, huyền khí lộ ra ngoài, tràn ra từ lỗ chân lông trên toàn thân, giống như là từng tia thật nhỏ năng lượng linh xà màu vàng nhạt xuyên qua, huyền khí lộ ra ngoài càng thêm nồng nặc, toàn thân vòng sáng màu vàng nhạt cũng càng mạnh.
Cũng không biết lại qua bao lâu, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ là màu vàng kim bao phủ, dưới màn ánh sáng phù văn màu vàng nhạt có kích thước đường kính mười thước.
Mà ở trong cảm giác kỳ diệu này, Đỗ Thiếu Phủ có thể mơ hồ cảm giác được gân cốt cơ bắp trong cơ thể mình, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch máu thịt, đều phát ra từng đợt cảm giác khoan khoái, thân thể mình lại đang tiếp nhận loại trình độ tẩm bổ lớn nhất, dưới loại tẩm bổ này, sẽ khiến cho thân thể càng lúc càng mạnh.
Người tu võ giả luyện đồng thời một loại công pháp luyện thể, tu vi không giống nhau, độ cường hãn của cơ thể cũng không giống nhau.
Ở mỗi lần đột phá, người tu võ sẽ tận lực từ trong đột phá thu được lợi ích lớn nhất.
Trong loại lợi ích này, cũng có loại năng lượng có thể trực tiếp khiến cho thân thể tiến hành rèn luyện ở trình độ lớn nhất.
Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng chính là tu luyện công pháp tu luyện Kim Sí Đại Bằng Điểu, nhưng đạo lý này cũng giống vậy.
Lại giống như hai con Kim Sí Đại Bằng Điểu chân chính, tu vi không giống nhau, độ cường hãn thân thể tăng lên, tự nhiên có mạnh có yếu.
Trước đó không lâu, chính bởi vì Đỗ Thiếu Phủ đang ở trong lúc đột phá quan trọng bị ảnh hưởng khiến khí tức rối loạn, lúc này không ngừng ép khí xuống, cuối cùng dần dần khôi phục bình thường.
Chỉ có điều trong quá trình bình phục vừa rồi, Đỗ Thiếu Phủ cũng lo lắng chờ đợi.
Đột phá quan trọng bị quấy rầy, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đột phá, thậm chí ảnh hưởng tới đột phá lần này, cho dù là vận khí tốt không tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể không khôi phục được trong thời gian ngắn.
Cũng vô cùng may mắn, tình hình không tốt đều không có phát sinh ra.
Trong cơ thể trước đây dùng Dược vương đan dược, còn có sau đó lại nuốt sống năng lượng linh dược, lúc này cũng đã bị Đỗ Thiếu Phủ luyện hóa không ít.
Bên trong kinh mạch toàn thân của Đỗ Thiếu Phỉ tràn ngập huyền khí cũng đã đạt tới trình độ sung mãn, gần như là đã đến mức độ căng phồng lên, để cho phù văn màu vàng kim bao phủ lên, thân thể ngồi xếp bằng cũng phát ra một trận run rẩy khe khẽ.
- Nén lại!
Sau một lát, Đỗ Thiếu Phủ biến hóa thủ ấn, huyền khí trong kinh mạch điên cuồng phun ra, đều được hắn nén lại tiến vào t bên trong hần khuyết.
Phần phật phần phật!
Cùng lúc đó, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ có phù văn ánh sáng màu vàng kim chói mắt, cũng giống như đột nhiên hình thành một vòng xoáy màu vàng kim, trong nháy mât hút vào bên trong thân thể.
Vù vù…
Bỗng nhiên, vào lúc này, khí tức Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên bắt đầu tăng lên điên cuồng mãnh liệt.
Ầm!
Gần như là cùng lúc, bên trong thần khuyết hơi run lên, giống như phát ra một tiếng động trầm thấp, khí tức đột phá bình cảnh, một đường tăng lên, kèm theo ánh sáng màu vàng kim phóng ra khỏi sơn động…
Sau ánh bình minh, phía đông có ánh sáng phát ra, giống như hỗn độn sơ khai, ánh sáng cùng bóng tối chia lìa, tụ lại ở phía chân trời.
Sau đó mây đỏ giăng đầy trời, dãy núi phát ra sóng dao động màu vàng kim, mặt trời xuyên qua ráng mây đỏ, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Vù!
Bên trong sơn động, ánh sáng màu vàng kim trên toàn thân Đỗ Thiếu Phủ đều từ từ thu vào trong cơ thể, lông mi hắn thoáng động, sau đó hai tròng mắt mở ra, từ miệng phun ra một hơi, trong hai mắt hắn thâm thúy lộ rõ ánh sáng màu vàng nhạt, trong cơ thể tràn ngập cảm giác no đủ, làm cho toàn thân có một loại cảm giác vui sướng không nói nên lời.
- Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh.
Cảm giác huyền khí trong cơ thể mình, trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên chút ý cười, hắn cẩn thận cảm nhận bên trong cơ thể. Huyền khí bên trong thần khuyết càng thêm ngưng thực hùng hậu, huyền khí điên cuồng phun ra, mang theo một cảm giác lực lượng mạnh mẽ điên cuồng phun ra.
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm giác được trên thân thể của mình có sự khác biệt lớn mà chỉ có bản thân mới có thể nhận ra được, loại khác biệt này sẽ khiến cho thân thể của mình mạnh hơn, lúc đối địch cũng sẽ phát huy ra tác dụng càng lớn hơn.
Đột phá đến Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ khẽ thở dài nhẹ nhõm, thực lực lại một lần nữa được tăng cường không ít, tiếp theo hắn phải đối mặt với sự vây bắt của đội chấp pháp Thiên Vũ học viện, cũng có một ít tiền vốn để chống lại.
Chỉ có điều bản thân Đỗ Thiếu Phủ cũng tự biết, nếu muốn chân chính chống lại toàn bộ đội chấp pháp Thiên Vũ học viện, chỉ sợ là hắn rất khó làm được.
Cảm giác được huyền khí trong cơ thể mình lúc này, Đỗ Thiếu Phủ đoán chừng, thực lực cũng tămg cường được không ít, hiện tại mình coi như dựa vào thực lực bình thường, cũng có thể chống lại người có tu vi Mạch linh Sơ Đăng cảnh.
Nếu dùng một chút thủ đoạn, đối phó với người có tu vi như Thiết Hổ, chắc là sẽ không quá khó khăn.
- Nên ra ngoài thôi.
Hít một hơi thật sâu, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, hai tròng mắt đen nhánh kia cũng trở nên càng thâm thúy hơn, khiến người ta có cảm giác đang nhìn chăm chú vào bầu trời đầy sao vậy, trong lúc mơ hồ xen lẫn ánh sáng màu vàng nhạt, khiến cho người ta nhìn thấy yêu mỵ nói không nên lời.