Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 214: Nữ tử nóng bỏng.

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong một hang động nham thạch nhỏ trên đỉnh núi, lúc này Đỗ Thiếu Phủ sử djng một khối nham thạch chặn cửa động lại.

Bên trong sơn động u ám, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đối với Đỗ Thiếu Phủ. Hắn ngồi xếp bằng, trước mặt để rất nhiều túi Càn Khôn, nhưng trong miệng vẫn nói thầm, hắn vẫn hối hận vì không lấy đi túi Càn Khôn của Thiết Hổ, thân là đệ tử trên võ bảng, bên trong túi Càn Khôn chắc chắn rất phong phú.

Đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, mình đánh bại Thiết Hổ thì túi Càn Khôn của Thiết Hổ chính là của mình.

Trong thế giới quan của Đỗ Thiếu Phủ, túi Càn Khôn của người bị mình đánh bại chính là của mình.

Hai canh giờ trước, sau khi đánh bại Thiết Hổ, Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên cảm giác được có rất nhiều khí tức lướt qua khoảng không tới, những khí tức này đều vô cùng cường hãn, cho nên hắn không thể không bôi dầu vào lòng bàn chân.

Tuy rằng trong lúc nóng giận đánh chết hai học viên cũ, phế bỏ ba học viên cũ, nhưng hậu quả cũng khiến cho Đỗ Thiếu Phủ e ngại cho nên hắn cũng chỉ có thể chạy trước nói sau.

Trong dãy núi rậm rạp cùng với rừng rậm hắc ám nối liền với nhau. Đỗ Thiếu Phủ đã sớm nghĩ đến con đường lui cho mình. Chỉ cần mình chạy vào trong dãy núi, người của Thiên Vũ học viện muốn tìm cũng khó, trừ khi là những trưởng lão cường giả cùng đối phó với mình.

- Đường đường là trưởng lão của Thiên Vũ học viện, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đi tìm ta, vậy cũng hạ thấp thân phận của bọn họ rồi.

Đỗ Thiếu Phủ âm thầm nghĩ, trưởng lão của Thiên Vũ học viện đều là cường giả chân chính, nếu như tự mình tùy tiện tới đây tìm kiếm một học viên mới, nhất định là hạ thấp thân phận rất nhiều.

Cho nên trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ, sợ rằng các trưởng lão không dễ dàng tự mình đến tìm hắn.

Còn những người khác, Đỗ Thiếu Phủ cũng không sợ, mình cũng không phải là kẻ dễ dàng bị trêu cgich. Ở trong dãy núi rậm rạp ác nghiệt này, muốn đối phó với ta cũng khó đấy.

Nhìn túi Càn Khôn trước mặt, con mắt Đỗ Thiếu Phủ thoáng động. Sau khi lại gây ra phiền phức ở trong Thiên Vũ học viện, phải nhanh chóng tăng cường tu vi mới được.

Lần này giao đấu với Thiết Hổ, tuy rằng mình giành được phần thắng, nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng biết rõ, mình thắng cũng không dễ dàng, cũng gần như kiệt sức.

Thiết Hổ ở trên võ bảng chỉ mới chỉ là xếp hạng thứ chín mươi chín mà thôi, còn có chín mươi tám người khác càng cường hãn hơn. Đặc biệt là những người có thứ hạng sát đầu, không biết còn phải cường hãn tới mức nào.

Tuy rằng khả năng các trưởng lão của Thiên Vũ học viện đích thân tới bắt mình là không lớn, chỉ có điều hơn nửa những học viên trên võ bảng kia sẽ tới bắt mình.

Đỗ Thiếu Phủ không thể không lo lắng, nếu chẳng may những cường giả trên võ bảng đó tới bắt mình thật thì phải làm thế nào?

- Mở những túi Càn Khôn này ra trước, tìm một chút đan dược ăn vào, lại mau chóng nâng cao tu vi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, thủ ấn được hắn ngưng kết ra có ánh sáng phù văn lóe lên, Đỗ Thiếu Phủ dự định mở những túi Càn Khôn đó ra, tìm kiếm linh dược và đan dược ăn vào trước rồi nói sau.

Đỗ Thiếu Phủ lặng lẽ quyết định phải mau chóng nâng cao tu vi, bằng không tiếp theo sẽ càng phiền phức hơn. Hơn nữa vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn.

Phần phật phần phật!

Theo ấn thủ giữa hai bàn Đỗ Thiếu Phủ biến đổi, từng phù văn tràn ra ngoài, trong sơn động có ánh sáng cực mạnh phát ra. Từng lực lượng phù văn thần bí dao động ở bên trong sơn động…

Khoảng chừng qua ba canh giờ sau, dưới ánh sáng của phù văn, từng cái túi Càn Khôn hắn đoạt được đã từ từ mở ra.

- Không hổ danh là học viên của Thiên Vũ học viện, đều là người giàu có, võ kỹ, nguyên liệu yêu thú, huyền tệ, đan dược, trang phục rách, còn rất nhiều linh dược.

Nhìn một đống những thứ mình cướp được chồng chất ra, khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười. Thu hoạch đúng là kinh người, đặc biệt có rất nhiều linh dược và đan dược.

Sau khi phân chia xong đan dược trị thương và các loại đan dược khác nhau, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nuốt xuống mấy viên linh dược ngập hào quang.

Sau khi nhai vài cái giống như hổ đói, linh dược bị Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nuốt xuống, quanh miệng hắn có đầy hào quang. Hắn ợ một tiếng cũng có thể phun ra một luồng năng lượng.

Nếu có người nhìn thấy bộ dáng Đỗ Thiếu Phủ lúc này, nhất định sẽ bị chấn động vô cùng.

Làm gì có người nào ăn linh dược như vậy, không nói tới chuyện khác, nhưng làm vậy cơ thể có thể sẽ bị nổ chết.

Nếu như bị mấy Dược Phù Sư nhìn thấy, tuyệt đối sẽ đau lòng vô cùng.

Trong mắt Dược Phù Sư, làm như vậy tuyệt đối chính là chà đạp linh dược, là hành vi phá sản.

Giống như hổ đói nuốt linh dược vào trong bụng, Đỗ Thiếu Phủ lập tức ngưng kết ra thủ ấn tu luyện.

Sau một thời gian, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ lại được bao phủ trong vòng sáng màu vàng nhạt.

Người khác không dám ăn sống linh dược, không dám chà đạp linh dược, nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại không có ở trong nhóm người bọn họ.

Có thân thể cường hãn, Đỗ Thiếu Phủ căn bản không cần sợ hãi sẽ bị năng lượng khiến cho thân thể bị nổ.

Công pháp tu luyện chính là Kim Sí Đại Bằng Điểu, Đỗ Thiếu Phủ cũng không sợ chà đạp linh dược.

Đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, điều này vốn không phải là chà đạp linh dược, ngược lại là phát huy tối đa hiệu quả của linh dược, phát huy đến điều kiện tốt nhất.

Nuốt chửng linh dược, nuốt chửng máu thịt của yêu thú khác đều là một trong những nguồn gốc phát ra năng lượng chủ yếu của Kim Sí Đại Bằng Điểu.

Đặc biệt đối với ấu tể của Kim Sí Đại Bằng Điểu càng chú ý tới nguồn phát ra năng lượng.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ muốn tăng nhanh tốc độ đột phá, cũng chỉ có thể sử dụng thật nhiều linh dược, cũng cần dùng tới linh dược để khôi phục vết thương, sau khi giao đấu cùng Thiết Hổ, sức lực của hắn đã tiêu hao gần như không còn.

Giữa màn đêm mênh mông, từng ngôi sao lóe lên.

Vèo vèo…

Từng bóng người lướt qua khoảng không, ở trong màn đêm lao đi, sau đó bắt đầu tiến vào trong sơn mạch rậm rạp bên trong Thiên Vũ học viện, bắt đầu tìm kiếm theo cách thức trải thảm.

- Đỗ Thiếu Phủ này cũng thật lợi hại, không thể sơ suất.

- Liêu trưởng lão có lệnh, muốn bắt sống hắn, nhất định phải bắt được tên tiểu tử kia.

- Tiểu tử kia cũng là nhân tài trước giờ chưa từng có, ta ngược lại có chút bội phục hắn.



Trong màn đêm, từng bóng người lao vào trong dãy núi rậm rạp, bắt đầu tìm kiếm.

Trong dãy núi rậm rạp, ngọn núi trùng điệp, trước một ngọn núi khổng lồ, từng cục nham thạch màu đen dựng đứng, xung quanh thỉnh thoảng lộ ra mấy bụi cây, gió đêm khẽ thổi qua, cây cỏ khẽ động, nham thạch màu đen lại không chút dịch chuyển.

Ngao.

Bên trong núi sâu thỉnh thoảng truyền tới tiếng gầm của đám mãnh thú hung cầm. Từng bóng người lao ra khiến cho đàn chim bị kinh động vỗ cánh bay ra ngoài, tán lá cây xào xạc không ngừng.

Trên một khối nham thạch màu đen, nữ tử ăn mặc nỏng bỏng nhìn sâu vào bên trong núi, dáng người nàng uyển chuyển, mài tóc dài đen nhánh để xõa giống như thác nước chảy xiết.

Trong màn đêm, ánh mắt nữ tử giống như không trung trong suốt, môi giống như cánh hoa anh đào, thì thầm nói:

- Đỗ Thiếu Phủ, trùng họ trùng tên với tam đệ sao? Tiếc là không phải tam đệ, nếu như tam đệ có thể tu luyện thật tốt, chờ ta tích điểm xong, có thể tới học viện đổi lấy một quyền linh đan tăng mạch, đến lúc đó không chỉ tam đệ có thể tu luyện mà tu vi của phụ thân cũng đến Mạch Động cảnh viên mãn. Đổi lấy một viên Linh Mạch đan, nói không chừng cũng có thể làm cho phụ thân một lần đột phá.

- Tiểu Mạn học tỷ, tiểu tử gọi là Đỗ Thiếu Phủ và tỷ là cùng họ, chỉ có điều lá gan của tiểu tử này cũng thật lớn.

Bên cạnh nham thạch màu đen, một nữ tử tầm khoảng mười hai mười ba tuổi cầm kiếm đứng trước mặt nữ tử mặc trang phục nóng bỏng kia nói. Nàng buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy ôm sát người, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời.

- Cùng họ với ta cũng có không ít người. Có người nói trong số học viên mới này có hai người họ Đỗ, thực lực và thiên phú của bọn họ đều không tầm thường.

Nữ tử nóng bỏng quay đầu lại. Trông nàng khoảng tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, không quá mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là vẻ đẹp người thường hiếm thấy. Vẻ xinh đẹp của nàng thanh nhã tuyệt đối thoát tục không nói lên lời. Trong con ngươi đen nhánh trong suốt giống như một suối nước sâu, trong màn đêm, ánh mắt nàng nàng nhìn vào trong bóng đêm tĩnh mịch, yên lặng giống như cây tùng trong sơn cốc vắng vẻ, đẹp như ráng mây ở ven rừng.

Càng trêu chọc người khác chính là trang phục nóng bỏng của nữ tử kia, hai chân thon dài tuyệt đẹp, giống như là lặng lẽ mê hoặc. Nàng chỉ là mặc một chiếc quần soóc màu cam vừa vặn ôm lấy cái mông, trên người lại là một áo khoác màu cam, gáy ngọc thon dài, một mảng ngực sữa nõn nà giống như bạch ngọc, che che mở mở, rãnh sâu như ẩn như hiện, dưới eo thắt lại, dường như một cánh tay ôm vẫn thừa.

- Tiểu Mạn học tỷ, tỷ nói xem tại sao tiểu tử kia lại muốn trốn ở trong này?

Nữ tử cầm kiếm mỉm cười, hỏi nữ tử nóng bỏng xinh đẹp kia.

- Rừng rậm phía sau núi không dễ tìm, nếu như hắn có công pháp đặc biệt, có thể thu lại khí tức, vậy chúng ta sẽ rất khó tìm.

Khóe miệng nữ tử nóng bỏng hơi cong lên, ôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giống như dụ dỗ người ta đến hôn, bộ dáng này đủ để kích động thần kinh của tất cả nam nhân. Vừa dứt lời, chân mày nàng hơi nhíu lại, sau đó nói :

- Lưu ý một chút tin tức của đội chấp pháp khác, sau khi phát hiện ra thiếu niên kia chúng ta phải lập tức chạy tới.

- Yên tâm đi, với thực lực này của đội chúng ta, nhất định là có thể nhanh chóng bắt được tên tiểu tử kia, hiện tại tất cả mọi người đều muốn nhóng chóng bắt được tên tiểu tử kia.

Nữ tử cầm kiếm nói.

Vèo vèo.

Một lát sau, bóng dáng của hai người cũng lao vào trong rừng núi rậm rạp, hình dáng xinh đẹp biến mất trong màn đêm.

Màn đêm bao phủ, ánh trăng trong vắt như được tôi luyện.

Ngao

Trong đêm tối, có tiếng hổ gầm thét vang lên. Một con Vương Lân yêu hổ nằm rạp trên ngọn núi.

Trên ngọn núi cao vút, mây mù lượn quanh, ánh trăng bao phủ, một bóng người uyển chuyển ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ ở trong một vòng sáng chói mắt, khi tức không ngừng tăng lên, cũng không biết rốt cuộc còn kéo dài trong bao lâu.

Đột nhiên, khí tức trên thân của dáng người uyển chuyển kia đột ngột tăng lên giống như gặp phải bình cảnh gì, cuối cùng cũng bắt đầu giảm xuống.

Theo luồng khí tức giảm dần này, vòng xoáy ánh sáng hình thành bao phủ toàn thân lại bắt đầu càng thêm nồng đậm, phù văn bắt đầu tràn ra.

Phù văn lan tràn phát ra ánh sáng chói mắt, huyền khí lộ ra bên ngoài thân hình uyển chuyển kia, ánh sáng phù văn từ lỗ chân lông trên cơ thể tràn ra, càng lúc càng chói mắt. Bao quanh toàn bộ cơ thể đã là vòng ánh sáng phù văn với đường kính khoảng tầm mười thước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️