Phía sau yêu hổ, miệng Thiết Hổ phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đều là vẻ kinh hãi không thể tin.
Ầm!
Dường như cùng lúc, mọi người chỉ nghe được trên bầu trời truyền đến tiếng nổ vang dội, một nắm đấm mang theo một đạo phù văn màu vàng hung hăng giáng trên người Thiết Hổ.
- Bịch!
Ngay sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy thân thể to lớn của Thiết Hổ nhanh chóng rơi xuống, bị ánh sáng màu vàng bao quanh hắn giống như thiên thạch rơi xuống đất, nặng nề đập vào quảng trường phía dưới hiện tại đã biến thành đống đá nát vụn.
Trong nháy mắt thân thể Thiết Hổ rơi xuống đất, kình đạo hung hãn như vậy, làm cho thân thể Thiết Hổ giống như quả bom, làm cho quảng trường nhỏ đã trở nê hỗn loạn lại xuất hiện một hố sâu cực lớn với đầy khe rãnh.
Két két két két…
Từng vết nứt trên mặt đất kéo dài về bốn phương tám hướng, lan rộng đến phía xa.
- Túi Càn Khôn của ta, đây chính là thua thiệt lớn, thua thiệt lớn!
Giữa không trung, mọi người chỉ nghe Đỗ Thiếu Phủ đau lòng không can tâm lẩm bẩm túi Càn Khôn gì đó, biểu cảm đau lòng, giống như là có người thiếu hắn nghìn vạn vậy.
Phần phật phần phật
Sau đó, chỉ nhìn thấy hai cánh bùa chú màu vàng phía sau lưng Đỗ Thiếu Phủ vỗ cánh bay, không gian chấn động, khí lưu gào thét, thân hình hắn nhanh chóng bay đi, lao về phía rừng rậm trong Thiên Vũ học viện.
Năng lượng khủng khiếp xung quanh quảng trường đã bắt đầu tiêu tan.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thiết Hổ ở bên trong cái hố phía xa. Hắn bị đập vào trong hố sâu, mãi hồi lâu sau vẫn không bò dậy nổi, toàn thân loang lổ những vết máu, chật vật không chịu nổi. Đây là thất bại thảm hại.
Thân thể của sáu người thanh niên của đội chấp pháp đang run rẩy, nhìn thiếu niên áo bào tím ở giữa không trung đang nghênh ngang rời đi, nhưng căn bản không đuổi theo, cũng không có cách nào đuổi theo.
Ngay cả con yêu thú bay kia cũng không biết từ khi nào đã sớm đã nằm rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ khủng hoảng
- Đỗ Thiếu Phủ sao lại đi rồi?
Sau khi có người phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn theo bóng dáng màu vàng đã dần dần biến mất ở trong dãy núi trùng điệp của Thiên Vũ học viện, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
- Tại sao lão Tam lại đột nhiên đi, hắn muốn đi đâu?
Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí cũng không hiểu nổi.
Vèo vèo…
Nhưng vào lúc này, khoảng không phía trước xuất hiện mười mấy bóng người lướt qua, sau mấy cái lắc người đã hiện ra dưới tầm trời thâp của quảng trường nhỏ.
Từng người vừa tới liếc mắt nhìn cảnh tượng trong quảng trường lúc này một lượt. Mấy học viên cũ bị thương nặng, hai người bị giết chết. Thiết Hổ cũng thương nặng như vậy. Ánh mắt bọn họ khiếp sợ, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
Vèo vèo
Giữa không trung phía trước, còn có tốp năm tốp ba bóng người liên tục lao tới, từng người lơ lửng ở trên khoảng không thấp, nhìn quảng trường một lượt, sau đó đều biến sắc.
- Là các đạo sư tới.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn lên tầng trời thấp, phát hiện ra những bóng người đang lơ lửng kia chính là các đạo sư của Thiên Vũ học viện.
- Ai có thể nói rõ cho ta biết có chuyện gì xảy ra không?
Giữa không trung có một người thanh niên nhìn xuống quảng trường hét lớn, ánh mắt khó xử.
- Xương Minh đạo sư, là Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiên Phủ kia giết người, còn cướp túi Càn Khôn và điểm của ta, hắn tội ác tày trời…
Lúc này, Kim Ngạn Bình ở phía xa đang được người đỡ, nhìn thấy mấy bóng người ở trên không trung kia lại giống như nhìn thấy được cứu tinh vậy, khuôn mặt hắn nhất thời buồn bã, lớn tiếng nói.
Người thanh niên này chính là Xương Minh đạo sư. Hắn nhìn một lượt phía trên quảng trường, không nhịn được kích động hỏi:
- Đây là do một mình Đỗ Thiếu Phủ làm ra sao?
- Chính là một mình Đỗ Thiếu Phủ gây ra. Tiểu tử kia thật là hung ác, giết chết học viên, cướp túi Càn Khôn, cướp điểm, hoàn toàn không coi quy tắc của học viện ra gì. Xương Minh đạo sư, người nhất định phải làm chủ cho ta.
Kim Ngạn Binh lớn tiếng nói. Nhớ tới túi Càn Khôn và điểm của mình bị cướp đi, trong lòng hắn không khỏi lại đau đớn một trận. Đây chính là tất cả những gì hắn tích góp trong mấy năm.
Xương Minh run rẩy, nhìn thấy Thiết Hổ đang được sáu đội viên của đội chấp pháp đỡ lên, hắn cảm thấy không thể tin được, lẽ nào tiểu tử kia có đủ sức lực tổn thương Thiết Hổ nặng nề tới mức như vậy sao.
- Các ngươi như thế nào?
Không ít bóng người nam nữ đạo sư hạ xuống. Tất cả đều đứng cạnh người thanh niên họ Chúc, Trương Kiếm, còn có Chu Anh Lan.
Lúc này trên mặt người thanh niên họ Chúc, Trương Kiếm, Chu Anh Lan đầy bụi bặm, toàn thân bị đá vụn phủ một lớp, máu tươi đầm đìa, vô cùng mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy được các đạo sư, cuối cùng bọn họ không thở nổi, tất cả đều ngất đi.
- Chết rồi, không cứu được.
Có đạo sư tới kiểm tra hai người học viên cũ bị giết chết, sau đó đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu, tuyên bố không cứu được. Hai người học viên này đã chết hẳn.
Vèo…
Bóng người Xương Minh hạ xuống bên cạnh Thiết Hổ, hỏi:
- Ngươi cũng bị tên tiểu tử kia đánh cho tổn thương sao?
Phụt.
Máu tươi đỏ sẫm trong miệng Thiết Hổ phun ra, hắn nhìn Xương Minh đạo sư hờ hững trả lời:
- Đỗ Thiếu Phủ này quá mạnh, ta không ngăn cản được.
Phù!
Nghe vậy, Xương Minh đạo sư hít sâu một hơi. Hắn biết thực lực Thiết Hổ là thế nào. Bản thân Thiết Hổ là cường giả trên võ bảng, lĩnh ngộ áo nghĩa Liệt Không Chấn Thiên Hổ, hơn nữa trên người mang hồn thú Liệt Không Chấn Thiên Hổ, tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, nhưng thực lực tuyệt đối không dưới Mạch Linh Huyền Diệu cảnh. Có người nói lần này Thiết Hổ mới từ Thiên Vũ Phù cảnh xuất quan không lâu, thực lực đương nhiên là có tiến bước. Lúc này Thiết Hổ lại thua ở trong tay của tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia, như vậy tiểu tử kia phải cường hãn tới mức nào? Đơn giản chính là biến thái.
- Xương Minh, hai người chết, ba người bị thương, làm sao bây giờ?
Một đạo sư tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi tiến đên bênh cạnh Xương Minh nói.
- Tiểu tử kia coi trời bằng vung, thông báo cho toàn bộ đội chấp pháp bắt tên tiểu tử này lại, không thể buông tha.
Xương Minh lạnh giọng hét lớn, sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ đạo sư nhíu mày lại nói:
- Chuyện lớn như vậy có cần phải thông báo cho trưởng lão hay không?
Xương Minh khó xử, thấp giọng nói:
- Ta đi thông báo với Liêu trưởng lão, các ngươi đi thông báo với tất cả đội chấp pháp, nhất định không thể buông tha cho tên tiểu tử kia.
Vèo…
Vừa dứt lời, Xương Minh giậm chân, bóng người lướt nhanh qua khoảng không rời đi.
Ánh mắt của không ít đạo sư xung quanh dao động, thần sắc ngưng trọng, bọn họ trước giờ chưa từng nghe qua có ai ở trong học viện này lại có lá gan lớn như vậy, coi trời bằng vung như vậy.
Thanh niên được gọi là Đỗ Thiếu Phủ này cũng thật sự quá mức hung tàn.
- Tất cả mọi người tản đi, Kim học trưởng, ngươi sắp xếp thu dọn nơi này một chút.
Có đạo sư nói với đám học viên đang đứng xem xung quanh, đồng thời cũng có đạo sư đưa Trương Kiếm, Chu Anh Lan và người thanh niên họ Chúc đã bị hôn mê cùng với hai thi thể trên mặt đất lướt qua khoảng không rời đi.
- Đỗ Thiếu Phủ này quá hung tàn.
- Thiết Hổ cũng bị thương nặng, Đỗ Thiếu Phủ này quá biến thái.
- Mấy người Trương Kiếm, Chu Anh Lan thật thê thảm, trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
- Các ngươi đoán xem, Đỗ Thiên Phủ này có bị treo lên bảng treo thưởng không? Trong học viện các triều đại, tổng cộng chỉ có hai học viên đã từng bị treo trên bảng treo thưởng.
- Nếu như Đỗ Thiếu Phủ này bị treo lên bảng treo thưởng thì sợ là đã phá kỉ lục rồi, tuyệt đối là lấy tốc độ nhanh nhất bị treo lên bảng treo thưởng.
Đáng người xung quanh thật lâu sau cũng không có rời đi. Lúc này, hình ảnh thanh niên hung hãn áo bào tím đã in sâu ở trong lòng của tất cả mọi người.
Bất kể là học viên mới hay học viên cũ, trong lòng mỗi người đều thầm nghĩ, sau này ai cũng có thể chọc được, nhưng tuyệt đối không thể chọc tới thiếu niên hung tàn kia.
- Lão Tam lần này đúng là gây ra đại họa rồi. Phải làm thế nào mới tốt đây?
- Phiền phức lớn rồi, chúng ta phải giúp lão Tam mới được. Đáng tiếc thực lực của chúng ta không đủ.
Thần sắc Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ nghiêm trọng, vô cùng sốt ruột, nhưng với tình hình trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể trừng mắt lo lắng suông, với tu vi của bọn họ đúng là không giúp được gì cả.
- Lần này lão tam vì ta mới gây ra họa lớn như vậy, ta phải nghĩ biện pháp giúp lão tam mới được, nếu không lão tam lần này sẽ gặp phiền phức lớn.
Con mắt Tôn Trí chuyển động, cắn chặt môi, thì thào nói nhỏ.
Một lát sau, đám người đứng xem xung quanh mới lần lượt rời đi.
Trời không ngờ cũng đã chuyển thành hoàng hôn, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, trên không trung của Thiên Vũ học viện được bao phủ bởi một màu vàng kim yên tĩnh, phủ thêm hào quang cho dãy núi phía xa.
Chuyện hai học viên cũ chết, ba người bị thương không lâu sau đã lan truyền khắp học viện, tất cả những người nghe được điều này đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tên học viên ghi danh này không ngờ lại đánh chết hai người và đánh trọng thương ba người học viên cũ, ngay cả tiểu đội trưởng đội chấp pháp Thiết Hổ cũng bị hắn trực tiếp đánh cho thương nặng, điều này làm cho người ta không dám tin tưởng.
Chưa nói năm học viên cũ này có thực lực tu vi cũng không thấp, đối với Thiết Hổ của đội chấp pháp cũng là cường giả có tên trên võ bảng, thực lực như vậy cũng bị tổn thương nặng nề.
Nghe đồn cấp bậc của Đỗ Thiếu Phủ chính là Mạch Động Huyền Diệu cảnh, điều này quả thật là vô cùng biến thái.
- Nghe nói tiểu tử kia là Trận Phù sư, đồng thời tu luyện cả phù đạo và võ đạo, không ngờ võ đạo còn mạnh như vậy.
- Tiểu tử kia không biết có bị treo tên lên bảng treo thưởng hay không? Hắn làm ra chuyện lớn như vậy, ở trong Thiên Vũ học viện, chưa dám nói sau này có ai không, nhưng trước kia chưa từng có ai như vậy, quá hung hãn.
- Nếu như không bị treo tên trên bảng treo thưởng, sợ rằng kết quả cũng không khá hơn chút nào, các ngươi đừng quên, trong ba người bị tàn phế này có Chúc Thanh, biểu ca của Chúc Thanh chính là Phan Dục.
- Đỗ Thiên Phủ này sợ là gặp xui xẻo rồi, năng lực của tên Phan Dục kia không phải bình thường đâu. Với tính cách của hắn, Chúc Thanh bị tàn phế hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
…
Nhất thời, cái tên Đỗ Thiếu Phủ này chấn động toàn bộ Thiên Vũ học viện, thiếu niên hung tàn như vậy, Thiên Vũ học viện chính là chưa từng có người nào.
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Bên trong sơn mạch rậm rạp của Thiên Vũ học viện, những học viên ghi danh cũ cảnh cáo những học sinh ghi danh mới không được tự tiện xông vào bên trong núi sâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, theo màn đêm buông xuống, dãy núi phía xa cũng đã tối đen một mảnh.
Đỉnh núi trải dài, trùng điệp, màu xanh đen của núi rừng hòa lẫn với màn đêm.
Một ngọn núi cao vút, đứng sừng sững dưới ánh tà dương cuối cùng mịt mờ phía chân trời.
- Đáng lẽ phải lấy túi Càn Khôn của tên kia trước sau đó mới thoát thân, thật đáng tiếc. Người trên võ bảng, trong túi Càn Khôn chắc chắn có thu hoạch không nhỏ.