Toàn trường ngây ra như phỗng, đến khi tiếng kêu thảm thiết của Mẫn Ngọc Kỳ hoàn toàn biến mất, xung quanh quảng trường một mảnh yên tĩnh, đến tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
- Chết rồi, Mẫn Ngọc Kỳ bị hai người bọn họ giết!
- Giết người, có người ở trong học viện giết người!
- Trời, không ngờ thiếu niên áo bào tím dám giết người ở trong học viện.
…
Sau im lặng, ánh mắt xung quanh tràn đầy khủng hoảng. Những tốp năm, tốp ba học viên cũ đứng ngoài học viện vây xem, cũng nghẹn họng, nhìn chằm chằm, không dám tin!
Bên trong học viện, không cho phép giết người. Dù có là trên quảng trường bằng phẳng, cũng tuyệt đối không cho phép giết người.
Mà lúc này, không ngờ thiếu niên áo bào tím lại trực tiếp ở bên trong học viện giết người, một lần giết hai mạng, không hề nương tay.
- Tiểu tử, ngươi dám giết người, đội chấp pháp nhất định sẽ giết ngươi!
Trương Kiếm bò dậy, miệng đầy máu tươi, gương mặt dữ tợn, khủng hoảng pha chút thê lương. Thủ ấn, không ngừng ngưng kết biến hóa, nhanh chóng khai thông võ mạch.
Phần phật …
Phù văn khắp trời không ngừng phun ra ánh sáng chói mắt. Trong chớp mắt, phía sau Trương Kiếm xuất hiện ảo ảnh một Mạch hồn bay lớn mấy trượng, vỗ cánh bay.
Mạch hồn này đầu giống hổ nhưng không phải hổ, giống chim ưng nhưng không phải ưng. Thân thể giống như là một con chim khổng lồ, linh vũ bao trùm, uy áp lan tỏa khắp quảng trường.
- Mạch hồn của Trương Kiếm là Phi Hổ Yêu Ưng, là yêu thú cường hãn trên bảng Địa thú!
Nhìn Trương Kiếm đả thông võ mạch, phát động Mạch hồn, học sinh cũ, mới xung quanh đều thán phục. Yêu thú Phi Hổ Yêu Ưng, là tồn tại cực kì cường hãn.
Lúc này, ánh mắt Đỗ Thiếu phủ cũng tò mò nhìn Trương Kiếm phát động Mạch hồn, loại yêu thú Phi Hổ Yêu Ưng này có trình độ không thấp, với Vương Lân Yêu Hổ, còn có quan hệ huyết mạch.
- Tiểu tử, ngươi chờ bị đội chấp pháp tiêu diệt đi.
Trương Kiếm nhìn hai thi thể thê thảm trên mặt đất, còn có một thanh niên bị phá hủy cả Thần Khuyết. Ngay cả Chu Lan Anh cũng không để ý lễ nghĩa, so với mỹ nhân, mạng của mình mới là quan trọng nhất. Thân thể nháy mắt đi đến trên lưng ảo ảnh Phi Hổ Yêu Ưng của mình, dự định rời đi.
Là người có tu vi Mạch Động cảnh, không có năng lực phi hành trên không, nhưng một ít võ giả Mạch hồn tu có thể mượn Mạch hồn bay lên trên không.
Chỉ là khi không phải đối mặt với nguy hiểm, võ giả Mạch hồn tu có thể bay sẽ không khai thông võ mạch mà phát động Mạch hồn đến.
Dù sao cái giá phải trả cũng là rất lớn. Mạch hồn, đối với bất kì tu võ giả nào, không đến đường cùng, chắc chắn sẽ không phát động.
- Còn muốn chạy sao!
Đỗ Thiếu Phủ thấy Trương Kiếm muốn mượn sự trợ giúp của Mạch hồn để bay lên, đột nhiên bước chân ra.
Ầm, ầm ầm!
Toàn thân Đỗ Thiếu Phủ được vòng sáng màu vàng bao phủ, hắn chạy vội ba bước liên tiếp, mỗi bước đi trên quảng trường, đều khiến quảng trường chấn động, lộ rõ hố sâu, nền đá xanh trên đất cũng bị kích động lật tung lên.
Ầm!
Khi một bước cuối cùng chạm nền đất, bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ đã cách Mạch hồn Phi Hổ Yêu Ưng không xa. Đột nhiên nhảy về phía trước giống như pháo bắn lên trời cao, thân thể dẫn theo ánh sáng màu vàng theo đường vòng cung, thằng tắp nhảy lên giữa không trung.
- Đi xuống đây cho ta!
Đỗ Thiếu Phủ phát ra uy lực, tiếng hét như sấm, thân thể không ngừng nhảy về phía trước mấy chục thước. Đạo bùa chú bị kim văn màu vàng bao lấy, trực tiếp đánh về phía bụng dưới của Phi Hổ Yêu Ưng.
Lực lượng khủng khiếp ẩn chứa trong phù văn mang một loại năng lực bá đạo không rõ, trực tiếp đem bụng của Phi Hổ Yêu Ưng phá hủy. Đập nát toàn bộ Mạch hồn của ảo ảnh Phi Hổ Yêu Ưng.
Ầm ầm ầm!
Ánh sáng phù văn như pháo hoa rực rỡ, bao trùm khắp trời. Phía sau ánh sáng rực rỡ, là năng lượng khủng khiếp giống như một trận bão hung bạo mà cuốn đi tất cả.
Ầm!
Vòng ánh sáng màu vàng bao vây thân thể Đỗ Thiếu Phủ, từ trên không trung hạ xuống, giống như thần binh trời giáng xuống. Mặt đất chấn động, rung dữ dội. Nơi hai chân đặt xuống, mặt đất không ngừng nứt ra.
Phần phật phần phật!
Mảng lớn nền đá xanh bị cuốn ra ngoài, bắn lên không trung, khiến lòng người chấn động, dọa người sợ hãi!
Phụt!
Mạch hồn bị Đỗ Thiếu Phủ cứng rắn phá hủy, Trương Kiếm phun máu từ trên không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, lại vừa vặn ngã ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Công đạo, chính là dựa vào thực lực, ngươi vẫn thiếu công đạo.
Một quyền Đỗ Thiếu Phủ đánh ra, đồng tử Trương Kiếm co lại, nắm đấm kia càng lúc càng lớn, cùng ánh sáng màu vàng chói mắt. Một sự sợ hãi từ sâu thẳm trong tâm hồn dâng lên, bên trong thần khuyết truyền ra tiếng động kéo theo một sự đau đớn mãnh liệt. Một năng lượng bá đạo khủng khiếp, trực tiếp, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn, cứng rắn phá hủy thần khuyết, khiến kinh mạch xung quanh đứt đoạn.
- Thần khuyết của ta… A!…
Trương Kiếm kêu rên thảm thiết, âm thanh thê lương vang vọng quảng trường, khiến tim người nghe đập nhanh hơn.
- Hai chết, hai tàn phế, thiếu niên này thật tàn nhẫn!
- Quá kinh khủng, thiếu niên áo bào tím này rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ lại hung hãn như vậy, thủ đoạn lại càng thêm hung tàn.
- Sau này ngàn vạn lần không thể trêu chọc hắn, hắn so với những kẻ trên võ bảng, thủ đoạn còn muốn hung tàn hơn!
- Những người trên võ bảng có thủ đoạn độc ác đó, ít nhất sẽ không giết người ở trong học viện, nhưng thiếu niên áo bào tím này dám giết người ở trong học viện.
…
Ánh mắt tất cả học viên mới hay cũ đều dại ra, lúc này, những học sinh ghi danh đi theo đến càng thêm kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra kết quả như vậy.
Thiếu niên áo bào tím tên Đỗ Thiếu Phủ này không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà thủ đoạn cũng rất hung tàn!
Mắt Tôn Trí khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ ướt át, học viên cũ này từng động thủ với hắn trực tiếp bị tiêu diệt, hai học viên cũ khác cũng bị phế võ mạch. Hắn biết rõ, lão tam vì hắn mà giết người, vì hắn mà nổi giận, vì hắn mà liều lĩnh đòi lại công đạo!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ quét quanh quảng trường, thò tay vào thân thể hai người chết và trên người hai phế nhân không chút khách khí móc ra bốn túi Càn Khôn và thẻ tích điểm. Túi Càn Khôn thu vào trong ngực mình, cướp điểm trên bốn thẻ tích điểm lên thẻ mình.
Phần phật phần phật!
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ cướp đoạt điểm thẻ của Kim Ngạn Bình, thẻ tích điểm tăng lên đến gần sáu nghìn điểm. Lần này cướp đoạt thẻ điểm của bốn người này xong, điểm hắn đã tăng lên đến bốn vạn ba nghìn ba trăm. điểm
Khắp quảng trường lúc này tự dung bao phủ một không khí bị đè nén. Trong loại không khí này, khiến sự thay đổi của thời gian đặc biệt chậm chạp. Trong không khí tràn ngập một loại khí tức hung tàn đẫm máu.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hành động của Đỗ Thiếu Phủ, không ai dám thốt ra tiếng. Tất cả nín thở, yên tĩnh nhìn tất cả, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Chu Anh Lan nhìn tất cả những điều này, khuôn mặt kiều diễm của nàng trắng bệch. Phong thái trên khuôn mặt xinh đẹp lúc này không còn sót lại chút gì. Trong ánh mắt nàng chỉ còn sự khủng hoảng.
Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên xoanh người, ánh mắt nhìn tới trên người Chu Anh Lan đang ở phía xa run rẩy. Hắn từng bước đi tới.
Từ phía xa, Chu Anh Lan lại từng bước lui về phía sau, toàn thân run rẩy nhìn thiếu niên áo bào tím. Ánh mắt nàng nhìn giống như nhìn quỷ hồn, trong linh hồn tràn ngập sự khủng hoảng. Mỗi bước thiếu niên áo bào tím tiến đến, trái tim nàng lại đập dữ dội run rẩy, khủng hoảng từ trong linh hồn phát ra nồng đậm.
Nhưng tốc độ Đỗ Thiếu Phủ so với nàng nhanh hơn nhiều, huyền khí dưới chân điên cuồng phun ra, giống như Súc Địa Thành Thốn. Chỉ mấy bước đã đến trước người nàng.
Ở trong ánh mắt, đồng tử co rút lại, Chu Anh Lan nhìn thấy rõ ràng trong hai ánh mắt đen nhánh của đối phương, màu vàng nhạt sắc bén bá đạo, lộ ra hàn ý. Loại hàn ý này, khiến cho loàng nàng nháy mắt rơi xuống hố sâu, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.
- Đừng, đừng giết ta, đừng…
Chu Anh Lan lắc đầu, thân thể mềm mại run rẩy, không biết vì sao, đè ép khiến bước chân nàng không thể di chuyển. Trong hai mắt thiếu niên kia chỉ có hàn ý, không giống ánh mắt nam nhân hay nhìn nàng. Nàng nhìn thấy loại ánh mắt này lần đầu tiên, ánh mắt kia khiến nàng run rẩy như cầy sấy.
- Đưa thẻ tích điểm ra đây.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chu Anh Lan, giọng nói bình thản, nhẹ nói.
- Ta giao, ta giao, ta không phải cố ý cướp điểm của hắn, là bọn họ cướp rồi cho ta …
Chu Anh Lan kịch liệt run rẩy, móc thẻ tích điểm trong tay ra, không ngừng sợ hãi đưa tới trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Lão tứ, hắn cưới đoạt điểm của ngươi, phải trả giá gấp bội.
Đỗ Thiếu Phủ tiếp nhận thẻ tích điểm của Chu Anh Lan, trực tiếp ném cho Tôn Trí ở phía xa.
Tôn Trí gật đầu, cướp sạch điểm thẻ, chớp mắt, thẻ tích điểm vốn chỉ là không điểm, hiện tại đã lên đến một vạn ba ngìn điểm.
- Đừng giết ta, ta đã giao ra thẻ điểm, đừng giết ta, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, làm gì ta cũng chịu …
Chu Anh Lan không ngừng lắc đầu, tràn ngập sợ hãi nhìn vào ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ. Đằng sau ánh mắt sợ hãi đó lại có gì đó dao động.
Lần này, Chu Anh Lan tuyệt đối sợ hãi, nhìn trên mặt đất Trương Kiếm cùng hai người chết hai người tàn phế, nàng nhất định không thể trở thành như vậy. Chỉ cần không chết, nàng nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào, làm bất kì điều gì.
Chu Anh Lan vẫn có tự tin vào thân thể dáng vẻ thùy mị của mình. Trong Thiên Vũ học viện, không biết bao nhiêu người mơ ước sắc đẹp của nàng, chảy nước miếng với thân thể nàng.
- Nhớ kỹ, sau này đừng khi dễ người thành thật, đừng bắt nạt người yếu. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết sau lưng bọn họ tồn tại người nào.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, hai mắt lạnh lùng, ánh sáng màu vàng trong tay lóe lên, hung hăng đánh xuống vẻ mặt khủng hoảng, sợ hãi của Chu Anh Lan, đột nhiên bộc lộ ra hung hãn. Đúng là không vì Chu Anh Lan là nữ mà nhẹ tay.
- Dừng tay, dừng tay cho ta…