Ba đạo võ kỹ khủng khiếp bao phủ ép tới, phù văn chói mắt lóe lên bạo phát. Ánh sáng chói mắt lóe lên, trong phù văn hình như có ẩn chứa uy năng áo nghĩa khủng khiếp.
Ba người này tuyệt đối không tầm thường, tuy rằng bọn họ đều là Mạch Động cảnh viên mãn, chỉ có điều thực lực như vậy nếu như đặt ở bên ngoài, cho dù không thể trực tiếp đánh bại tu luyện giả Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, sợ rằng cũng đủ để lcó thể chống lại tu luyện giả Mạch Linh Sơ Đăng cảnh.
Mà giờ phút này, ba người này mặc dù không có dùng lực Mạch hồn, nhưng ra tay tuyệt đối là toàn lực.
Chỉ một thoáng, Đỗ Thiếu Phủ bị ba đạo võ kỹ khủng khiếp bao phủ, dường như ép tới mức sắp bị tiêu diệt.
Dưới uy thế khủng khiếp, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí và rất nhiều người ở phía xa, trong ánh mắt đang run rẩy, đều lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ, trái tim đã nâng cao lên tới cổ.
Đây chính là ba học viên cũ của học viện. Thiếu niên áo bào tím này còn có thể trực tiếp chống lại công kích toàn lực của ba học viên cũ liên thủ sao?
Nói ra rất dài dòng, nhưng tốc độ quá trình này diễn ra trên thực tế lại nhanh như tia chớp. Đỗ Thiếu Phủ trong nháy mắt bị bao vây ở trong đó.
- Cũng không phải quá yếu.
Nhìn vào võ kỹ công kích của ba người ép đến, Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên nói nhỏ.
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ thậm chí đã từng đánh chết tu luyện giả Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, lúc này hắn tất nhiên sẽ không quá mức không coi trọng ba người này. Toàn thân hắn có một ánh sáng màu vàng nhạt điên cuồng phun ra.
- Ầm!
Ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt, phóng lên cao. Trên lớp da của Đỗ Thiếu Phủ có phù văn lóe lên, một luồng khí tức bá đạo hung hãn đột nhiên lan tràn cuốn ra ngoài, khiến cho không gian xung quanh đều chấn động, run rẩy.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí, phá hủy!
Một tay mở ra, kèm theo phù văn màu vàng nhạt lóe lên, lao ra ngoài, trong phút chốc lấy thân thể Đỗ Thiếu Phủ làm trung tâm, một vết cắt không gian màu vàng kim hình cung lan tràn, hung hăng quét ngang về phía ba đạo võ kỹ khủng khiếp này.
- Xôn xao!
Vô số phù văn màu vàng xếp thành tầng tầng lớp lớp, giống như Kim Sí Đại Bằng Điểu giang cánh quét ngang, đủ để trấn áp phá hủy tất cả.
- Ầm ầm ầm!
Va chạm khủng khiếp xuất hiện tình hình hết sức căng thẳng, kình khí cuồng phong bạo phát, chỗ năng lượng trực tiếp va chạm vào nhau chợt nổ tung, năng lượng khủng khiếp phóng ra tia sáng chói mắt mang theo uy năng cường đại, ở quảng trường hình thành một trận gió bão mang theo tất cả cuốn ra ngoài, đá vụn bay loạn. Tất cả mọi người ở gần đó không thể không liên tiếp lui lại phía sau.
- Bịch bịch bịch bịch...
Trong trận gió lốc của kình khí, thân thể của ba người Trương Kiếm liên tiếp bị đẩy lui, ánh mắt bọn họ đều hiện rõ sự kinh hãi!
Mà khi thân thể của ba người liên tiếp bị đẩy lui, đồng thời thân thể của Đỗ Thiếu Phủ lại chỉ hơi lay động một cái. Sau đó toàn thân hắn có ánh sáng màu vàng tiếp tục tuôn ra, có phù văn lan tràn phía bên ngoài thân, bao phủ lấy toàn thân hắn. Ánh sáng màu vàng rạng rỡ bạo phát ra, nhìn trang trọng nghiêm túc. Ánh sáng màu vàng có phần thần thánh, nhưng lại lộ ra sự bá đạo sắc bén.
- Nếu thực lực làm đầu, vậy công đạo hôm nay, ta lại lấy thực lực đòi lại!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, toàn thân với ánh sáng màu vàng bao quanh trực tiếp xông về phía Trương Kiếm còn chưa kịp ổn định thân thể. Chân hắn đạp Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ không ngừng di chuyển vô cùng kỳ diệu huyền ảo.
Dưới ánh sáng màu vàng soi sáng, thân thể Đỗ Thiếu Phủ đi qua nơi nào ánh sáng màu vàng bạo phát xuống, phát ra những tiếng ầm ầm ầm vang vọng trong không gian, năng lượng phù văn bá đạo sắc bén mang theo tất cả cuốn ra.
- Vèo!
Bóng người của Đỗ Thiếu Phủ trong phút chốc lại xuất hiện ở trước người của Trương Kiếm, một chưởng ấn đánh ra, trong lúc giơ tay nhấc chân, ẩn chứa một thức áo nghĩa thần bí, bắn ra phù văn, trực tiếp bao phủ Trương Kiếm.
Thân thể Trương Kiếm lảo đảo lui về phía sau còn chưa có đứng vững, ánh mắt lại càng thêm hoảng sợ. Tuy rằng hắn toàn lực tránh né, nhưng lại phát giác thiếu niên áo bào tím khủng khiếp kia như bóng với hình, giống như giòi bám trên mu bàn chân vậy, căn bản không có cách nào tránh né, đối phương công kích dường như hờ hững nhưng lại ẩn chứa áo nghĩa vô cùng thâm sâu, trực tiếp phong tỏa lấy hắn.
Sau đó chưởng ấn lại rơi vào trên người của hắn, ánh sáng phù văn điên cuồng phun ra, lực lớn trút xuống. Ngay lập tức thân thể hắn lại trực tiếp chấn động bay ra ngoài.
- Ầm!
Thân thể của Trương Kiếm bị đánh bay, nặng nề ngã rơi vào phía xa, trong miệng hắn có máu tươi phun ra, hình như ngũ tạng lục phủ đều bị chấn nát vậy, còn có xương sườn trên toàn thân cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái, hắn căn bản khó có thể lại đứng lên.
- Quá kinh khủng!
- Thực lực như vậy quả thực đáng sợ!
Vào lúc này, các học sinh mới và học sinh cũ của học viện cùng học viện học sinh ghi danh đứng ngoài xem, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi bị chấn động kinh ngạc. Thiếu niên áo bào tím này biểu hiện quá mức kinh người.
- Tiểu tử này quá kinh khủng, cần phải toàn lực đối phó!
Người thanh niên mặc hoa phục và Chúc học trưởng vừa ổn định thân thể, đã đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ lộ ra sự khủng hoảng, bọn họ cắn răng, thủ ấn không ngừng nhanh chóng ngưng kết.
- Ô!
Người thanh niên mặc hoa phục khai thông võ mạch, phát động Mạch hồn, tốc độ phù văn phóng ra lập tức tăng mạnh. Nhất thời ở phía sau lưng hắn ngưng kết ra ảo ảnh của một con yêu thú có hình dạng kỳ lạ lớn chừng mấy trượng, đầu giống như hung dữ chim, nhưng thân thể lại giống như là hổ báo, khí thế khủng khiếp đến cực điểm.
- Ngao!
Phía sau lưng của Chúc học trưởng có phù ánh chói mắt, hắn khai thông võ mạch, ngưng tụ ra chính là ảo ảnh của một con yêu thú giống như trâu lại không phải trâu, khí tức đều không tầm thường, yêu thú bình thường không có khả năng so sánh được.
- Ầm ầm ầm!
Ảo ảnh hai con yêu thú quay về phìa Đỗ Thiếu Phủ tập kích bất ngờ, phù văn bao phủ giữa không trung phát ra ánh sáng chói mắt, khí thế kinh người!
Quảng trường run rẩy, không gian chấn động không ngừng phát ra những tiếng ầm ầm ầm!
- Diệt!
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ lướt ngang được bao phủ trong ánh sáng màu vàng rạng rỡ. Hai tay hắn vung lên, quyền quang được ánh sáng phù văn màu vàng bao phủ, công kích ra, giống như là hai con rồng lao ra khỏi mặt nước, uy áp bá đạo sắc bén bạo phát, nhất thời trấn áp chém giết về phía hai Mạch hồn yêu này.
Hai ảo ảnh yêu thú Mạch hồn cực lớn giống như vật còn sống vậy, lúc này nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, chẳng biết tại sao trong mắt lại lộ ra sự khủng hoảng.
Hai quyền của Đỗ Thiếu Phủ đồng thời rơi vào trên ảo ảnh của hai con yêu thú, lấy lực lượng thân thể mạnh mẽ nghiền ép đẩy mạnh, phá hủy tất cả.
- Ầm ầm ầm!
Hai quyền lại giống như là hai quả bom nổ tung ở trên người của ảo ảnh hai con yêu thú, phù văn phóng ra ánh sáng chói mắt.
Ầm ầm ầm.
Không gian không ngừng có tiếng động phát ra, vang vọng ở bên trong quảng trường này.
- Xôn xao!
Ảo ảnh hai con yêu thú cũng không giằng co được bao lâu, trực tiếp bị chấn nát, không gian hoàn toàn chấn động, trong không khí vang lên liên tục những tiếng nổ mạnh.
- Phụt.
Mạch hồn bị nghiền nát phá hủy, trong miệng hai người thanh niên mặc hoa phục và Chúc học trưởng này phun ra máu tươi, thân thể liên tiếp bị đẩy lui.
Ánh mắt hai người vô cùng khủng hoảng. Thiếu niên áo bào tím này quá kinh khủng, vẫn luôn lấy man lực nghiền ép bọn họ, lấy man lực trấn áp tất cả thủ đoạn của bọn họ!
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả thủ đoạn đều có vẻ dư thừa!
- Công đạo, ngày hôm nay ta lại tự mình lấy về!
Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, thân thể không có bất kỳ ngừng lại, trong khí tức bá đạo khủng khiếp có hàn ý nhất thời dũng mãnh tràn ra, chân đạp Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, hắn giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người của Chúc học trưởng, năm ngón tay phải của hắn nắm chặt, một đạo quyền ấn trực tiếp đánh vào bụng dưới của người này.
- Ầm!
Tiếng nổ trầm thấp vang vọng, kình phong cuồng bạo công kích ra. Trong kình khí vô hình khuếch tán, thân thể của Chúc học trưởng này bỗng nhiên lui ra phía sau, nhưng chỉ đi được mấy bước, thân thể lại co quắp ngã trên mặt đất.
- Ầm!
Cách đó không xa, người thanh niên mặc hoa phục cũng không có chạy trốn được, cũng một nắm đấm giống như quỷ mị đánh vào trên bụng của hắn, trực tiếp phá hủy huyền khí phòng ngự có vẻ yếu ớt của hắn lúc này.
- Phụt!
Người thanh niên mặc hoa phục phun ra máu tươi, trong máu tươi thậm chí xen lẫn nội tạng bị nghiền nát, sau đó thân thể hắn cũng mềm nhũn nằm liệt ở trên mặt đất.
- A... Thần khuyết của ta, ngươi hủy thần khuyết của ta...
- Không cần, ngươi làm sao có thể hủy thần khuyết của ta...
Người thanh niên mặc hoa phục và Chúc học trưởng co quắp ngã xuống đất kêu lên thảm thiết, ánh mắt càng lộ rõ sự sợ hãi khủng hoảng, tiếng kêu thê lương vang vọng quảng trường.
Hai người này lúc này mới phát hiện ra, ngay vừa nãy thiếu niên áo bào tím này đã trực tiếp vô tình phá hủy đi thần khuyết của mình.
Thân là tu võ giả, một khi thần khuyết bị phá hủy, bọn họ nhất thời trở thành phế nhân, quả thực so với chết còn khó chịu hơn.
- Tiểu tử, ngươi dám hủy thần khuyết của ta, ta thề, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Người thanh niên mặc hoa phục kêu lên thê lương thảm tiếng, ánh mắt vô cùng thù hận nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, tiền đồ của hắn vào lúc này đã bị hoàn toàn phá huỷ.
Đỗ Thiếu Phủ đến bên cạnh người thanh niên mặc hoa phục đang kêu lên thảm thiết, trong mắt hắn hiện ra sát ý, khóe miệng chậm rãi cong lên, xuất hiện một nụ cười lạnh, đây tuyệt đối là nụ cười của sát ý, cũng có một tia xem thường và trêu tức.
Trước đây, ở bên trong sơn mạch man thú rèn luyện và ở trong rừng rậm hắc ám bị đuổi giết cách đây không lâu, trong xương cốt của Đỗ Thiếu Phủ đã luyện ra sự tàn khốc và tính cách thiết huyết.
Bất kể là tu luyện võ đạo hay phù nói, đều không thể nói tới từ bi, có đôi khi quá nhiều nhân từ, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Đối mặt với với kẻ địch tàn nhẫn với chính mình, biện pháp duy nhất có thể hoàn toàn đánh bại đối phương, đó chính là còn tàn nhẫn hơn cả hắn!
- Ngươi đá huynh đệ ta một cước, một cước này, là ta thay huynh đệ ta trả lại cho ngươi, về phần ngươi muốn không buông tha cho ta, sợ rằng không có cơ hội!
Tiếng quát vừa thốt ra, Đỗ Thiếu Phủ một cước nặng nề trực tiếp đạp ở trên bụng người thanh niên mặc hoa phục.
- Rắc rắc!
Dưới lực đạo khủng khiếp trùng kích, thân thể của người thanh niên mặc hoa phục bị Đỗ Thiếu Phủ một cước hung hăng giẫm lên, lún vào bên trong mặt đất! Đầu và hai chân hắn hơi cong lên, ánh mắt sắp lòi ra khỏi viền mắt, trong miệng lại không ngừng nôn ra máu tươi, sức sống dần dần biến mất, tình trạng chết cực kỳ kinh người!
Lúc này, cách đó mấy chục thước, Mẫn Ngọc Kỳ người đầu tiên bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay đang cầm kiếm giãy dụa đứng lên, ánh mắt khủng hoảng nhìn vào tất cả mọi thứ phát sinh xung quanh.
Vào lúc này, có thể hắn mới hoàn toàn biết được lần này hắn rốt cuộc trêu chọc vào sát tinh gì.
- Trốn thôi!
Ánh mắt của Mẫn Ngọc Kỳ run rẩy kịch liệt, nhất thời toàn lực chạy trốn, lưu ở lại chỗ này, sợ là hắn sẽ phải rơi vào kết cục giống như người thanh niên mặc hoa phục này.
- Ngươi vẫn thiếu công đạo còn chưa có trả lại, trốn không thoát đâu!
Đỗ Thiếu Phủ phất tay về phía sau, thanh bảo kiếm trước đó vẫn được Mẫn Ngọc Kỳ cầm trong tay hiện tại rơi ở cách đó không xa lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, sau đó thanh kiếm bị một lực hút trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp hút vè, trong giây lát, huyền khí màu vàng nhạt bao quanh trường kiếm ném mạnh ra.
- Vèo vèo!
Bảo kiếm xé rách trời cao, trong ánh sáng màu vàng nhạt bao vây, khí lưu trong không gian trực tiếp mở ra, kình khí bá đạo đè ép xuống khiến khí lưu trong không gian vặn vẹo, tiếng nổ chói tai không ngừng vang ra.
Bảo kiếm bị Đỗ Thiếu Phủ ném mạnh lướt qua không gian, khi tới sát bên đầu của Mẫn Ngọc Kỳ, huyết quang phóng lên cao, mang theo da thịt nát tràn ra.
- A...
Mẫn Ngọc Kỳ kêu lên thảm thiết, phần má và tai bên trái của hắn đã trực tiếp bị bảo kiếm của mình cắt rơi, đau đớn mãnh liệt dâng lên khiến hắn kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn ra.
- Quay về!
Tay áo bào tím phất lên, bảo kiếm này lại một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ. Bóng dáng hắn cũng lập tức xuất hiện ở trước người của Mẫn Ngọc Kỳ.
- Đây là Thiên Vũ học viện, ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa xuất hiện, Mẫn Ngọc Kỳ vừa kêu lên thảm thiết, vừa lui về phía sau, ánh mắt nhìn vào thiếu niên áo bào tím này lại giống như là nhìn vào tử thần vậy.
Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, ánh mắt cười lạnh, một kiếm bắn xuyên qua ánh sáng màu vàng, lại một lần nữa trực tiếp đánh xuống.
- A!...
Tiến kêu thảm thiết thê lương vang lên, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Lỗ tai bên phải và da mặt của Mẫn Ngọc Kỳ cũng trực tiếp bị Đỗ Thiếu Phủ một kiếm chém xuống, da thịt rơi ở trên cổ, sâu tới mức nhìn thấy được tận xương, gương mặt máu tươi đầm đìa, đáng sợ đến cực điểm!
- Tự ngươi nói, thực lực làm đầu, vậy ở trước mặt ta, ngươi chính là con kiến hôi, công đạo, bản thân ta lấy, ngươi phải trả!
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, sát ý bắn ra. Bảo kiếm trong tay hắn trực tiếp đâm vào trong bụng dưới của Mẫn Ngọc Kỳ, kiếm quang bắn ra, từ trước bụng xuyên thủng đến phía sau lưng...
- Ầm!
Thân thể của người này cũng trực tiếp ngã trên mặt đất, đồng tử co lại, bộ mặt thật đáng sợ, giống như là không dám tưởng tượng thiếu niên áo bào tím này thật sự dám ở bên trong học viện giết chết hắn, hắn còn chết ở dưới kiếm của mình.