Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 207: Thực lực làm đầu

Chương Trước Chương Tiếp

- Được rồi, chờ Trương Kiếm học trưởng đến lúc đó đột phá đến Mạch Linh cảnh lại đi khiêu chiến cũng không muộn, ngày hôm nay chúng ta hãy đi về trước.

Khóe miệng của Chu Anh Lan lộ ra nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt lại lặng lẽ có chút không vui.

Nhắc tới Âu Dương Sảng, Chu Anh Lan nàng tất nhiên là không cao hứng nổi. Nàng mặc dù được rất nhiều nam sinh theo đuổi và ưu ái, nhưng so với Âu Dương Sảng lại không phải là cùng một đẳng cấp.

Danh tiếng của Âu Dương Sảng này ở học viện chính là cao hơn nàng rất nhiều, còn có võ giả trên võ bảng theo đuổi ưu ái, cùng nàng thậm chí không phải là một cấp bậc.

- Được rồi, chúng ta đi về trước đi, ngày mai trở lại chăm sóc dạy bảo những tay người mới này.

Người thanh niên lúc đầu được Chu Anh Lan là Chúc học trưởng nói.

- Vèo vèo...

Bỗng nhiên, phía trước quảng trường có không ít tiếng xé gió vang vọng, vô số bóng người lập tức từ phía xa lao tới.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trên quảng trường nhất thời có không ít người tốp năm tốp ba mắt nhìn về phía trước. Tốc độ của đám đông này không phải quá nhanh, chỉ có điều số lượng người chính là không ít, sợ rằng phải hơn một nghìn người, từ khi bọn họ xuất hiện ở trong tầm mắt đến cuối cùng xuất hiện ở trên quảng trường, cũng chính là thời gian bảy tám lần hít thở mà thôi.

- Vèo vèo...

Hơn một nghìn người chạy nhanh tới, khiến cho đám người trên người phải chú ý, dẫn đến không ít học viên cũ của Thiên Vũ học viện từ phía xa đứng lại xem.

Từng bóng người đứng ở trên quảng trường. Hơn một nghìn người có vẻ cực kỳ đông đúc, tuy rằng khí tức của mỗi một không mạnh, chỉ có điều tập trung lại với nhau, cũng cực kỳ kinh người.

- Nhiều người như vậy, là học viên mới sao?

- Bọn họ đều tu vi Tiên Thiên cảnh, không phải là học viên mới, chắc là học sinh ghi danh tạp vụ lần này.

- Hình như là học sinh ghi danh, bọn họ tới nhiều người như vậy, muốn làm cái gì?

-...

Trên quảng trường nhỏ này lập tức bắt đầu có học viên cũ nhỏ giọng bàn luận.

Năm người Chu Anh Lan, Trương Kiếm dang muốn rời đi, lúc này cũng hiếu kỳ nghi ngờ nhìn hơn một nghìn học sinh ghi danh này.

Lúc này năm người bọn họ lại làm sao có thể nghĩ đến, một hồi vận rủi sắp rơi xuống trên đầu bọn họ, khiến cho toàn bộ Thiên Vũ học viện hoàn toàn chấn động kinh ngạc.

Hơn một nghìn học sinh ghi danh đến, tất nhiên chính là đám người Đỗ Thiếu Phủ. Dọc đường đi mọi người đã là tìm kiếm qua các nơi, đều không có tìm được mục tiêu.

Mà quảng trường nhỏ này vẫn có mấy học sinh mới bị cướp điểm vừa rời đia, nói là nơi đây tụ tập không ít học viên cũ cướp đoạt điểm.

- Lão tứ, những người đó có ở đây không?

Giữa đám người, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua phía trên quảng trường, sau đó xoay người liếc mắt nhìn Tôn Trí vẫn đang được Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ đỡ, hỏi.

Mà giờ phút này, ánh mắt của Tôn Trí thình lình nhìn chăm chú vào trên người bốn nam một nữ đang đứng trong một góc của quảng trường. Dáng vẻ của năm người kia, hắn làm sao có thể quên được. Lúc này lại một lần nữa gặp mặt, trong lòng hắn có lửa giận điên cuồng phun ra, cảm giác phức tạp.

Không cần Tôn Trí trả lời, theo ánh mắt của Tôn Trí, trong ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức xuất hiện bóng dáng của bốn nam một nữ kia.

- A, hình như là tiểu tử trước đây không lâu bị chúng ta dạy dỗ?

- Hình như là vậy. Lỗ tai của hắn là do ta tự tay cắt mất, chính là tiểu tử kia.

Trương Kiếm và người thanh niên tự tay cắt lấy một lỗ tai của Tôn Trí nói. Hai người không lưu tâm, hoàn toàn không để mắt tới hơn một nghìn học sinh ghi danh này.

- Lão tứ, là năm người này sao, ai động thủ với ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tôn Trí hỏi. Vào lúc này, trái lại là giọng nói của hắn so với trước đây lại bình thản hơn rất nhiều, dáng vẻ giống như gió êm sóng lặng, ánh mắt không chút dao động sợ hãi, thậm chí không giống như là tới đòi công đạo vậy.

Tôn Trí nhìn vào năm người kia, trong lòng có lửa giận cuồn cuộn, nhưng lại bình tĩnh khác thường, lại giống như đương sự không phải hắn mà là người khác vậy, hắn nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Chính là năm người này. Người bên trái cho ta một cước, người thứ hai cho ta một bước còn khiến cho ta mất một cái lỗ tai, nữ tử kia cướp đoạt điểm trong thẻ điểm của ta.

- Được rồi, chờ ta một lát. Ta đi giúp ngươi lấy lại công đạo.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào Tôn Trí nói.

Tôn Trí gật đầu, con mắt thoáng động, sau đó nói:

- Lão tam, ngươi cẩn thận một chút!

- Yên tâm, ta không có việc gì.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Tôn Trí xong, sau đó mắt nhìn Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, còn có học sinh ghi danh đi theo, nói:

- Lão đại, lão nhị, các ngươi ở nơi này chờ đi, ta đi lấy lại công đạo là được rồi.

- Được.

Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ gật đầu. Ánh mắt của các học sinh ghi danh đều lẳng lặng nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ xoay người, sau đó sải bước, chậm rãi đi về phía năm người Tôn Trí đang nhìn.

- Hình như là tới tìm đám người Chu Anh Lan và Trương Kiếm.

- Những tạp vụ đó không phải là muốn tìm Trương Kiếm bọn họ gây phiền phức chứ?

- Chắc hẳn không phải là, tạp vụ tìm đám người Trương Kiếm và Chu Anh Lan gây phiền phức, vậy chẳng phải đầu óc bị lừa đá hỏng rồi sao?

...

Xung quanh có đám người tốp năm tốp ba nhỏ giọng bàn luận, từng ánh mắt đều hiếu kỳ tập trung ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ đã bước hơn mười bước, sau đó chính là đi tới trước mặt năm người bốn nam một nữ này.

Thân thể hắn gầy gò, cũng rất cao, trên khuôn mặt nghị lực và sắc bén chí làm cho hắn thoạt nhìn trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Năm người Chu Anh Lan, Trương Kiếm nhìn thiếu niên áo bào tím trước mặt, ánh mắt bọn họ đều ẩn chứa tâm tình khác nhau. Đặc biệt, khi năm người nhìn thấy ánh mắt thiếu niên áo bào tím này rõ ràng là ánh mắt dậy sóng, trong lòng năm bọn họ lại tự dưng cảm giác bất an.

- Năm người các ngươi còn nhớ rõ hắn?

Đỗ Thiếu Phủ ra hiệu năm người nhìn về phía Tôn Trí, âm thanh bình thản, nhưng lộ ra cảm giác lạnh lẽo vô hình.

Đám năm người Chu Anh Lan, Trương Kiếm theo ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tôn Trí, khóe mắt của từng người khẽ giật.

- Đương nhiên nhớ.

Người thanh niên cắt lỗ tai của Tôn Trí lạnh lùng mỉm cười, sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lộ ra một chút xem thường, nói:

- Thế nào, nghe giọng điệu của ngươi như vậy là muốn giúp tiểu tử kia báo thù sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào năm người, nói:

- Ta không phải tới báo thù, chỉ là tới đòi lại một công đạo, các ngươi nếu như chỉ cướp điểm của hắn, ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là các người cướp điểm xong, lại không nên còn khi dễ hắn, các ngươi không phải cảm thấy tu vi thực lực mạnh hơn hắn, lại có thể tùy ý khi dễ hắn sao?

Nghe được nói của Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt của người thanh niên kia lạnh lùng thoáng trầm xuống, ánh mắt nhất thời lạnh đi không ít, nói:

- Tiểu tử, cho dù chúng ta khi dễ tiểu tử kia lại như thế nào, thực lực làm đầu, đạo lý này sau này các ngươi sẽ từ từ hiểu được.

- Ha ha, tiểu tử này nhất định là đầu bị lừa đá hỏng.

Trương Kiếm và một người thanh niên mặc hoa phục, còn có người thanh niên được gọi là Chúc học trưởng đều cười ha ha.

- Thực lực làm đầu, nói không sai, có lời này của ngươi là tốt rồi!

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, ánh mắt nhìn vào người thanh niên kia, trong mắt hắn có hàn ý dao động, khí tức trên người bắt đầu điên cuồng phun ra.

Đột nhiên, ánh mắt của người thanh niên kia thay đổi, hắn cảm giác được khí tức trên thân của người thiếu niên áo bào tím này dao động cực kỳ không bình thường, còn có ánh mắt của đối phương khiến cho trong lòng hắn cảm giác đột nhiên sợ hãi, tóc gáy đột nhiên dựng thẳng.

- Tiểu tử này muốn động thủ với ta.

Trong lòng nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, trong tay của người thanh niên lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, nắm ở trong tay.

- Tiểu tử, ngươi thiếu...

Trường kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, người thanh niên hét lớn một tiếng, sau đó khi hắn còn chưa nói dứt lời, trường kiếm trong tay vừa rút ra khỏi vỏ, một bóng người áo bào tím giống như quỷ mị vậy, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện ở trước người của hắn.

Đồng tử trong mắt hắn co rút lại, một năng lượng khủng khiếp bá đạo khiến hắn muốn cứng đờ. Khuôn mặt đầy nghị lực và sắc bén của người thiếu niên áo bào tím này trực tiếp xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong đôi mắt của đối phương hiện lên tia sáng màu vàng nhạt lợi hại sắc bén khiếp người.

- Ầm!

Tiếng động trầm thấp vang lên. Khi mọi người ở đây gần như còn chưa có phục hồi lại tinh thần, cũng không có mấy người có thể nhìn thấy rõ ràng, lại nghe được một tiếng động trầm thấp nặng nề vang lên. Thân thể của người thanh niên kia đã trực tiếp bị chấn động bay ra ngoài.

- Keng keng!

Trường kiếm trong tay của người thanh niên cũng rơi trên mặt đất, thân thể còn trực tiếp bay ngang ra ngoài, đang ở giữa không trung đã trực tiếp phun ra máu tươi, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, chấn động mặt đất, làm đá vụn bắn nhanh.

Tiếng năng lượng phát nổ vang vọng ở trong quảng trường này. Lúc này, ánh mắt của tất cả học viên cũ không khỏi thoáng ngẩn người ra, sau đó hiện ra sự hoảng sợ.

Đến vào lúc này, ánh mắt bốn người Chu Anh Lan và Trương Kiếm, cũng đột nhiên biến sắc run rẩy kịch liệt.

- Tiểu tử này không đơn giản, Mẫn Ngọc Kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn, cùng nhau động thủ!

Trương Kiếm và hai người thanh niên khác đột nhiên biến sắc. Ba người điên cuồng phun ra hàn ý, nhất thời bóng người bọn họ thoáng động, bao vây Đỗ Thiếu Phủ vào giữa.

- Ba người liên thủ sao?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, giọng nói thản nhiên lại khiến cho lòng người rét lạnh, giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, trên người hắn có huyền khí điên cuồng phun ra, có ánh sáng màu vàng bắt đầu bao phủ lấy toàn thân hắn.

- Dám động thủ với chúng ta, ngươi chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Trong mắt của Trương Kiếm đột nhiên có hàn ý tràn ngập ra. Vừa dứt lời, trên mặt hắn trầm xuống, huyền khí kèm theo phù văn không ngừng từ trong cơ thể hắn dũng mãnh tràn ra, đồng thời một khí thế khủng khiếp bạo phát.

Tu vi Mạch Động cảnh viên mãn đỉnh phong, sợ rằng cũng sắp một chân đặt vào cánh cửa của Mạch Linh cảnh.

- Thu thập tiểu tử này!

Người thanh niên mặc hoa phục và Chúc học trưởng này đồng thời di chuyển, huyền khí điên cuồng phun ra, phù văn thoáng động, làm cho không gian xung quanh run rẩy, khí tức của hai người so với Trương Kiếm, cũng không kém là bao nhiêu.

Ba người đều không có nương tay. Mẫn Ngọc Kỳ bị trúng một đòn đã bị tổn thương nặng nề, thiếu niên áo bào tím trước mắt này tuyệt đối là tồn tại khủng khiếp, bọn họ có thể gia nhập Thiên Vũ học viện trở thành học sinh chính thức, cũng tuyệt đối không phải là người ngu ngốc và phế vật. Tình huống lúc này thế nào, trong lòng ba người đều hiểu rõ, bằng không lấy sự cao ngạo của mỗi người bọn họ, cũng sẽ không liên thủ đi đối phó một thiếu niên miệng còn hôi sữa.

- Khôi Tinh quyền!

- Đan Phượng Triều Dương chưởng!

- Thiên Trúc ấn!

Ba người Trương Kiếm hét lớn một tiếng, ra tay toàn lực, ba người nhìn ra vấn đề nghiêm trọng và thực lực của đối phương, một đạo quyền ấn, một chưởng ấn, một đạo ấn quyết với võ kỹ không tầm thường nhất thời tập trung ra.

- Ầm ầm ầm!

Ba đạo võ kỹ khủng khiếp tập trung lại, phù văn lóe lên, tiếng gầm giống như tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc. Ba người với khí tức khủng khiếp như vậy đủ khiến làm cho học viên mới và học sinh ghi danh đứng ở cách đó không xa không khỏi phải hãi hùng khiếp vía, người có thực lực thấp một chút đã bị uy áp đè ép khiến thân thể run rẩy, kinh hồn bạt vía!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️