Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 205: Đoàn kết phản kháng

Chương Trước Chương Tiếp

- Mấy ngày nữa, chờ đám tiểu tử mới tới này yên ổn, lại có thể tới Thiên Vũ phù cảnh bế quan một khoảng thời gian.

Kim Ngạn Binh thì thào nói nhỏ, tuy rằng hắn không trực tiếp giành lấy những điểm ghi danh học sinh đó, nhưng những lợi ích thu lại đều có thể đem đổi thành điểm được.

Có đầy đủ điểm, hắn lại có thể đến Thiên Vũ phù cảnh bế quan một khoảng thời gian và có thể đổi lấy đan dược mà mình muốn, nói không chừng lần này vẫn có thể đột phá lên một bậc.

Trong khoảng thời gian gần đây, Kim Ngạn Binh cũng cảm nhận được bản thân mình trong lúc mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá một lần nữa. Nếu như có thể từ cảnh giới Mạch Động bây giờ của hắn viên mãn đột phá lên cảnh giới Mạch Linh thì sau này địa vị của hắn ở trong học viện chắc chắn là lên như diều gặp gió.

- Kim học trưởng, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Một tiếng hô to gấp gáp truyền đến, lập tức mấy người thanh niên lao vào trong sân.

- Mấy người các ngươi có chuyện gì xảy ra vậy, không phải đang canh chừng mấy tên tiểu tử mài đá vuông phía sau núi sao, phía trước sân mở rông thêm đang cần đá vuông. Nếu như đến lúc đó không đủ thì các người tự đi mài đi.

Kim Ngạn Binh nhìn thấy mấy người thanh niên này, nhất thời trừng mắt quát, sau đó mở miệng ngậm ấm trà hút một ngụm trà nhỏ.

Trà này là loại hảo hạng, giá cả rất đắt đỏ, bình thường các bậc trưởng lão mới có thể uống được.

- Kim học trưởng, những tiểu tử kia đều chạy mất rồi, tất cả đều chạy, chúng ta căn bản không canh chừng được.

Phụt…

Người thanh niên vừa nói vẫn chưa nói hết, Kim Ngạn Binh đang nằm tựa lưng trên ghế nhất thời đứng phắt lên, ngụm trà vừa mới hút vào trong miệng phun hết ra ngoài, phun hết vào mặt mấy người thanh niên kia. Sắc mặt hắn thay đổi, lớn tiếng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra, nhanh nói rõ ràng cho ta.

Người thanh niên lúc trước giơ tay lên dùng tay áo lau lau khuôn mặt vừa bị phun đầy nước trà của mình, nói với Kim Ngạn Binh:

- Có học viên cũ cướp điểm của một học sinh ghi danh, còn đả thương một học sinh ghi danh khác, cho nên những học sinh ghi danh đó hiện tại đều kêu la muốn đi đòi lại công đạo.

- Đòi công đạo, đầu óc của những tên khốn kiếp đó bị lừa đá hay sao.

Kim Ngạn Binh lớn tiếng quát mắng, mấy học sinh ghi danh đó vì bị cướp điểm nên muốn đi tìm học viên cũ đòi công đạo, đây tuyệt đối là đầu óc bị lừa đá, sau đó hắn hỏi:

- Là ai dẫn đầu, có bao nhiêu người đi?

- Hiện tại sợ rằng đã có mấy trăm người, người càng lúc càng nhiều. Hình như là một người tên là Đỗ Thiếu Phủ cầm đầu. Tên tiểu tử đó rất cường hãn.

Người thanh niên lập tức trả lời.

- Đỗ Thiếu Phủ…

Nghe thấy cái tên này, chiếc bình trà nhỏ trên tay Kim Ngạn Binh rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, thân thể hắn run lên, nhất thời sắc mặt thay đổi, nói:

- Lần này phiền phức rồi, phiền phức lớn rồi, tại sao lại là tiểu tử đó, ta đã biết trước tên tiểu tử đó là một tai họa.

- Kim học trưởng, ngươi quen biết tiểu tử kia sao?

Người thanh niên vừa nói lấy hết dũng khí hỏi.

- Quen biết cái quái gì, nhanh, bọn chúng đi đằng nào rồi, nhanh đưa ta đi chặn bọn chúng lại.

Kim Ngạn Binh hét lớn, sắc mặt tái mét, nếu như lần này xảy ra vấn đề, hắn chắc chắn cũng sẽ gặp rắc rối, sợ rằng sau này công việc béo bỏ này cũng khổng giữ nổi.

Vừa nhắc tới Đỗ Thiếu Phủ, Kim Ngạn Binh liền không nhịn được khuôn mặt co rúm lại.

Mãi cho đến trước chập tối ngày hôm qua, trong lòng Kim Ngạn Binh vẫn nghĩ, nhất định phải tạo mối quan hệ với tên mới đến Đỗ Thiếu Phủ. Hắn là người đạo sư Xương Minh đích thân đưa tới, còn có quan hệ không hề đơn giản với Liêu trưởng lão, đây tuyệt đối là người có hậu thuẫn hùng hậu.

Nhưng sau khi đêm xuống, Kim Ngạn Binh gặp được mấy đạo sư, vô tình nghe được chuyện mấy đạo sư thảo luận đều là về một cái tên Đỗ Thiếu Phủ.

Vừa nghe xong, Kim Ngạn Binh mới biết được tên Đỗ Thiếu Phủ này đâu chỉ có quan hệ thông thường với Liêu trưởng lão, thật sự là mối quan hệ lớn.

Ngay trong buổi sáng, một thanh niên song tu vũ đạo và phù đạo, tên là Đỗ Thiếu Phủ, vì tới trễ thời gian báo danh, cuối cùng bao vây mười người có vị trí đầu bảng những học sinh mới ở trong phù trận, còn một chiêu tổn thương nặng nề một học viên mới xếp hạng thứ tư, thực lực thiên phú đều cực kỳ cường hãn.

Quan trọng hơn chính là, Đỗ Thiếu Phủ này còn không coi Liêu trưởng lão vào đâu, cũng hoàn toàn đắc tội Liêu trưởng lão.

Toàn bộ đạo sư và trưởng lão trong Thiên Vũ học viện hiện tại gần như đều biết chuyện này, chỉ có hắn là người cuối cùng biết được.

Sau khi biết được tin tức này, Kim Ngạn Binh lập tức thiếu chút nữa một tát đập chết mình. Mình lại còn an bài cho tiểu tử vào trong số ít phòng ký túc xá thoải mái như vậy, nếu như Liêu trưởng lão và Xương Minh đạo sư biết được mình chiếu cố hắn như vậy, sợ rằng đến lúc đó không thiếu được sẽ gây khó dễ cho hắn.

Chỉ là hắn thu được đan dược của Đỗ Thiếu Phủ, cũng không tiện lập tức trở mặt.

Ở Thiên Vũ học viện, Kim Ngạn Binh coi như là người lão luyện có kiến thức rộng rãi, hơn nữa biết được thiên phú của Đỗ Thiếu Phủ chính là khủng khiếp như vậy, nói không chừng sau này còn có khả năng xoay người, cho nên cũng không thể trở mặt.

Nhưng Liêu trưởng lão và Xương Minh đạo sư cao cao tại thượng, hắn cũng đắc tội không nổi hai người này.

Cho nên sáng sớm hôm nay, Kim Ngạn Binh mới nghĩ đến một ý kiến hay, lặng lẽ an bài cho Đỗ Thiếu Phủ đến công việc tạp vụ khổ sở nhất, đến lúc đó Liêu trưởng lão và Xương Minh đạo sư này hỏi tới, hắn cũng có thể ăn nói, chỉ cần tiểu tử kia đàng hoàng không gây chuyện là tốt rồi.

Nhưng Kim Ngạn Binh không nghĩ tới, lúc này mới qua bao lâu, Đỗ Thiếu Phủ này không ngờ lại chọc ra chuyện lớn như vậy, học viên mới bạo động, đây rõ ràng là muốn chặt đứt công việc béo bở của hắn.

- Lấy lại công đạo!

- Học viên cũ quá khi dễ người, chúng ta cũng không phải là kẻ dễ khi dễ!

-...

Bên trong phía sau núi, người của học sinh ghi danh tập trung lại càng lúc càng nhiều, tiếng ồn ào vang trời, từ thật xa lại có thể nghe được.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không để ý đến, người tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Lão tứ Tôn Trí bởi vì mình đoán bị tổn thương nặng nề, giao ra thẻ tích điểm còn bị khi dễ, phần công đạo này không quan tâm là bởi vì mình hay là tình huynh đệ, hắn đều muốn đòi lại.

- Đứng lại, tất cả đứng lại cho ta!

Lại thời điểm hơn một nghìn người trùng trùng điệp điệp đi ra phía sau núi, một tiếng hét lớn cuồn cuộn truyền đến.

- Vèo vèo...

Sau đó liên tiếp có tiếng xé gió vang vọng, sợ rằng không ít hơn trăm bóng người đang nhanh chóng lao tới, sau mấy lần chớp động, bọn họ lại xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, trực tiếp ngăn cản ở phía trước một đám học sinh ghi danh.

- Vù vù vù...

Trên trăm bóng người xuất hiện, bọn họ đều là Tu vi Mạch Động cảnh khí tức lớn điên cuồng phun ra, khí tức của hơn trăm người cũng đủ để ngăng chặn khí thế của hơn một nghìn học sinh ghi danh này.

Dù sao học sinh ghi danh mới gia nhập tu vi trình độ còn chưa đủ, ngoại trừ Đỗ Thiếu Phủ ra, căn bản cũng không có người nào đạt được Mạch Động cảnh, nhất thời khí thế đã bị áp chế.

Từng khí tức Mạch Động cảnh lan tràn ra, không ít học sinh ghi danh ở dưới uy áp này cảm giác được huyền khí vận chuyển bị bế tắc, thân thể bắt đầu run rẩy.

Kim Ngạn Binh đứng ở phía trước, phía sau hắn là hơn trăm người. Bọn họ đều học sinh ghi danh khóa trên, nhìn hơn một nghìn mới học sinh ghi danh trước mắt này, sắc mặt Kim Ngạn Binh tái mét khó xử, hét lớn một tiếng nói:

- Các ngươi muốn làm gì, còn không bò trở lại cho ta!

Tiếng gầm giống như tiếng sấm rền, lại thêm khí tức tu vi của Kim Ngạn Binh là Mạch Động cảnh viên mãn, tiếng gầm nhất thời lại chấn động khiến không ít thiếu niên thiếu nữ cảm thấy màng tai đau nhức, sắc mặt tái nhợt.

Mỗi một học sinh ghi danh đều nhìn nhau, sau đó lập tức không hẹn mà cùng nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, lúc này thiếu niên áo bào tím này chính là chỗ dựa tin cậy trong đám người bọn họ.

Lúc này, ánh mắt của ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ cũng nhìn về Đỗ Thiếu Phủ bên cạnh.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Kim Ngạn Binh và trên trăm người thanh niên nam phía sau hắn nữ, ánh mắt thoáng động, nhìn thẳng nói:

- Kim học trưởng, trong đám đệ tử ghi danh chúng ta có người bị cướp điểm, sau đó còn bị đánh thành trọng thương, ngươi tới thật đúng lúc, chính là phải cho chúng ta đòi lại một công đạo.

Kim Ngạn Binh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe mắt trực tiếp co giật. Quả nhiên chính là tiểu tử này đi đầu gây chuyện, hắn nhất thời trầm giọng quát:

- Thì tính sao? Không có thực lực đó, bị thương cũng là bình thường, đều bò trở lại cho ta, nếu không, đừng trách ta không khách khí, khiến cho các ngươi chịu không nổi!

Tiếng quát truyền ra, khí thế cuồn cuộn, phần lớn thiếu niên đã bị chấn áp, trong ánh mắt bắt đầu hiện ra một chút ý sợ hãi.

- Chúng ta mỗi người đều ở trong nhà đi ra, đi tới Thiên Vũ học viện trong lòng đều có khát vọng, mang tiếng đẹp là học sinh ghi danh, trên thực tế chính là tạp vụ, còn phải bị khi dễ và đè ép như vậy, chúng ta tới Thiên Vũ học viện lẽ nào chính là tới để bị khi dễ sao, học viên cũ khi dễ học sinh ghi danh chúng ta như vậy, chúng ta phải phản kháng, chúng ta phải đoàn kết phản kháng.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, huyền khí điên cuồng phun ra, tiếng gầm kèm theo huyền khí cuồn cuộn tuôn ra, hoàn toàn không kém hơn âm thanh của Kim Ngạn Binh.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, nhất thời trong lòng tất cả học sinh ghi danh đều dâng lên sự xúc động, giống như được rót vào một liều thuốc trợ tim vậy.

Bản thân tất cả học sinh ghi danh làm sao không biết được rõ ràng mình được gọi êm tai là học sinh ghi danh, trên thực tế chính là tạp vụ của Thiên Vũ học viện, còn phải chịu sự khi dễ, lúc này lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, không thể nghi ngờ đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng của tất cả học sinh ghi danh.

- Chúng ta phải lấy lại công đạo, học sinh ghi danh chúng ta không phải tới Thiên Vũ học viện để chịu bị khi dễ như vậy!

- Chúng ta phải đoàn kết lại, lấy lại công đạo, bằng không sau này còn có thể tiếp tục bị khi dễ!

-...

Nhất thời, trong lòng tất cả học sinh ghi danh dâng lên ngọn lửa giận dữ, tiếng người nói sôi trào, huyền khí bạo động.

- Khốn kiếp, các ngươi là muốn tạo phản sao?

Kim Ngạn Binh nhìn thấy đám học viên mới này bạo động, sau đó trong ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Phủ gần như đã muốn phun ra lửa. Tất cả đều là do tên tiểu tử phiền phức này tới gây kích động.

Mặc dù biết Đỗ Thiếu Phủ có thiên phú khủng khiếp, chỉ có điều Kim Ngạn Binh tất nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi. Thực lực của hắn là Mạch Động cảnh viên mãn đã gần đạt tới đỉnh phong, hắn làm sao có thể sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, hắn quát lớn:

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi nghe kỹ cho ta, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bảo đám người này rời ra, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!

- Không cho học sinh ghi danh chúng ta ra mặt thì cũng thôi, lúc này còn muốn cùng với những học sinh cũ kia khi dễ chúng ta, ngày hôm nay ta thật ra muốn xem thử, ngươi muốn không khách khí đối với ta như thế nào!

Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ trầm xuống, trong ánh mắt hiện ra một chút hàn ý, hắn nhìn thái độ của Kim Ngạn Binh này, sợ rằng Kim Ngạn Binh này cũng đã biết chuyện của mình ngày hôm qua.

- Vô liêm sỉ, các ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Kim Ngạn Binh nổi giận, sống qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải học sinh ghi danh lớn lối như thế, nhất thời hắn vung giơ tay lên một cái, hét lớn, nói:

- Người đâu, động thủ cho ta, kẻ nào dám phản kháng, đánh chết ngay tại chỗ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️