- Lão tứ tỉnh rồi.
- Lão tứ, ngươi thế nào?
Nhìn thấy Tôn Trí tỉnh lại, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong cùng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời xúm lại.
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Một đám đông học viên ghi danh xung quanh nhìn Tôn Trí tỉnh lại, thần sắc vốn có chút căng thẳng cũng bắt đầu thoải mái, học viên ghi danh bị học viên cũ tổn thương nặng nề, bọn họ đều là học viên ghi danh, giống như cây liền cành, tất nhiên đều có cảm giác nguy cơ chung.
Tôn Trí mở hai mắt, ánh mắt vốn sáng ngời lúc này nhìn có chút vô thần, dáng vẻ linh hoạt lúc này cũng lộ ra sự mệt mỏi. Khi nhìn thấy Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, còn có Đỗ Thiếu Phủ, khóe mắt hắn khẽ giật, khóe miệng nở một nụ cười khổ, muốn ngồi dậy, nói:
- Ta còn tưởng rằng ta sẽ chết, xem ra ta còn chưa có chết.
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì cả, điều dưỡng một thời gian là tốt thôi.
Ngô Thanh Phong an ủi Tôn Trí nói, sau đó cùng với Trương Vĩ vội vàng một trái một phải đỡ Tôn Trí ngồi lên trên tảng đá.
- Lão tứ, đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi Tôn Trí.
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị học viên cũ đánh cướp điểm mà thôi.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, Tôn Trí nhất thời nói:
- Đúng rồi lão tam, ta đã nghe ngóng được tin tức cho ngươi. Học tỷ Âu Dương Sảng ngươi muốn tìm, nghe nói hai ngày trước đã trở lại Thiên Vũ học viện, nhưng bây giờ đi đâu cũng không biết. Ngoài ra, trong học viện đích thực có một học tỷ tên Đỗ Tiểu Mạn, còn là người của đội chấp pháp.
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ vốn còn lo lắng cho Âu Dương Sảng, Đái Tinh Ngữ, còn có tTểu Hổ, ngược lại lập tức buông lỏng một ít.
Ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ nhờ Tôn Trí giúp một tay, cũng chính là thấy Tôn Trí hỏi thăm tin tức nhạy bén, mình mới đến, tất cả cũng chưa quen thuộc, cho nên mới tìm Tôn Trí hỗ trợ hỏi thăm tin tức của Âu Dương Sảng và đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, lại không nghĩ tới bây giờ phát sinh chuyện này.
Bỗng dưng, hai mắt Đỗ Thiếu Phủ run lên, mắt nhìn thẳng Tôn Trí, hỏi:
- Lão tứ, ngươi là đi tìm hiểu tin tức, sau đó gặp những học viên cũ kia sao?
Thấy ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ, Tôn Trí cắn chặt vào môi đến bật máu, gật đầu, sau đó lại cười gượng, nói:
-Sau khi ta tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới vận khí lại có chút không tốt, lại đụng phải mấy học viên cũ. Bọn họ muốn điểm của ta, ta lúc đầu luyến tiếc, nói ta là học viên ghi danh, không có điểm gì cả, chính là bọn họ không tin. Ta nghĩ dù sao cũng đánh không lại bọn họ, sau cũng chỉ đành phải cho bọn họ thôi. Nhưng mà sau đó bọn họ phát hiện trong thẻ tích điểm của ta có sáu mươi điểm, lại nói ta lừa gạt bọn họ. Ta giải thích bọn họ cũng không tin, lại tới dạy dỗ ta một chút.
Ầm!
Nghe Tôn Trí nói, năm ngón tay Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, đốt ngón tay kêu lên rắc rắc vang dội, trên khuôn mặt nghị lực sắc bén nhất thời hiện ra vẻ tái mét.
Một hơi lạnh vô hình bắt đầu từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ tràn ra, giọng nói bắt đầu lạnh lẽo, hỏi Tôn Trí:
- Ngươi giao thẻ tích điểm ra, bọn họ còn không buông tha cho ngươi, còn làm cho ngươi bị thương thành ra như vậy sao?
Ở gần trong gang tấc, cảm giác được hơi lạnh trên người Đỗ Thiếu Phủ vọt tới, sắc mặt Tôn Trí theo đó khẽ run lên, bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Yên tâm đi lão tam, ta không sao, vẫn không chết được, bọn họ còn không dám giết ta, coi như là nhận một lần rèn luyện.
- Vương bát đản!
Nhìn thấy Tôn Trí gật đầu ngầm thừa nhận, Đỗ Thiếu Phủ không nhịn được hét lớn một tiếng, hai tay xiết chặt thành nắm đấm run lên nhè nhẹ. Hắn nhìn Tôn Trí, trầm giọng nói:
- Lão tứ, ta có lỗi với ngươi, ta không nên để ngươi đi tìm hiểu tin tức.
- Lão tam, ta thật sự không sao, chuyện này cũng không liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng không cần phải làm cái gì, bọn họ đều là học viên cũ có thực lực rất mạnh.
Trong ánh mắt Tôn Trí hiện lên sự lo lắng, rất sợ Đỗ Thiếu Phủ sẽ làm ra cái gì đó, ngày hôm qua hắn tự mình nhìn thấy tính khí và thủ đoạn của lão tam, nhưng những người làm hắn bị thương và Bành Cương không giống nhau, đả thương hắn là học viên cũ của Thiên Vũ học viện, thực lực của mỗi người đều không phải cường hãn bình thường, không thể đánh đồng với Bành Cương và Hứa Dương.
- Lão tứ, ngươi còn nhận ra bọn họ không?
Nhìn Tôn Trí trước mặt mình máu tươi đầm đìa, Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi. Mình làm sao có thể không quản được. Tôn Trí chính là vì mình đi tìm hiểu tin tức nên mới gặp tổn thương nặng nề.
Cho dù Tôn Trí không phải bởi vì mình mới bị thương, Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không thể không quản, bốn người tuy rằng hôm qua mới quen biết, nhưng Đỗ Thiếu Phủ không quên ngày hôm qua ba người đã nhiệt tình chiếu cố mình, ở chung với nhau cũng đã có tình cảm, giống như là huynh đệ.
- Đều nhớ ở trong lòng, không quên được!
Tôn Trí gật đầu, vừa dứt lời, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kiên nghị, lộ ra hơi lạnh, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lão tam, ngươi thật sự không cần lo lắng cho ta, ta có rất nhiều phương pháp báo thù, cũng không phải là kẻ tùy tiện khi dễ được. Chỉ có điều ta muốn tự mình báo thù, sau này cố gắng tu luyện, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua bọn họ, đến lúc đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt khẽ run lên, ánh mắt lộ ra hàn ý nhìn Tôn Trí. Sau khi im lặng một hồi, hắn hơi trầm giọng hỏi:
- Lão tứ, ngươi kêu ta là cái gì?
- Lão tam. Ngươi là lão tam, ta nhỏ nhất, ta là lão tứ.
Trên khuôn mặt Tôn Trí nặn ra vẻ tươi cười, có chút nghi ngờ nói.
Mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tôn Trí, nói:
- Lão tứ, trước không nói đến chuyện ngươi vì ta mà bị thương, chúng ta tuy rằng hôm qua mới quen biết, nhưng ngươi đã gọi ta là lão tam, ta chính là huynh đệ của ngươi. Ta gọi ngươi là lão tứ, ngươi chính là huynh đệ của ta, huynh đệ bị khi dễ, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa ngươi lại bởi vì ta mới như vậy, nếu như ta không quan tâm, vậy không xứng để ngươi gọi là lão tam.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, mắt Tôn Trí thoáng động, sau đó hiện ra ý cười, nói:
- Lão tam, có lời này của ngươi là đủ rồi. Thù này sau này sẽ báo, thế lực của bọn họ rất mạnh, chờ thế lực của chúng ta cường hãn, lại đi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn.
- Lão tứ, ta không phải vì ngươi đi báo thù, cũng không phải vì ngươi đi tính sổ, nếu như thực lực ngươi không đủ bị cướp điểm, ta không có lời nào để nói, chính là ngươi giao ra thẻ tích điểm rồi, bọn họ vẫn đánh ngươi bị thương nặng như thế, vậy bọn họ thiếu không phải một món nợ, một phần thù, bọn họ thiếu là công đạo.
Đỗ Thiếu Phủ hơi lắc đầu, quả đấm nắm chặt chợt mở ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai Tôn Trí, nói:
- Ta là muốn đi đòi giúp ngươi một công đạo, bọn họ thiếu ngươi thù, thiếu nợ ngươi, sau này ngươi có thể tự đi đòi, nhưng bọn họ thiếu một phần công đạo này, hôm nay ta phải giúp ngươi đòi lại.
Đang nói chợt hơi dừng lại, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ dường như có hơi lạnh điên cuồng phun ra. Hắn hơi cắn răng, trầm giọng nói:
- Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng công đạo, không thể thiếu được! Cái gì cũng có thể không cần, nhưng công đạo lại không thể không cần!
- Lão tam nói rất đúng, bọn họ thiếu là công đạo, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng chỉ riêng công đạo không thể cho nợ được!
Ngô Thanh Phong gật đầu, thân thể cao ngất có khí tức điên cuồng phun ra. Hắn nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Lão tam, ta là lão đại, ta đi cùng ngươi, cho dù chúng ta đánh không nổi, cũng phải lấy lại công đạo.
- Cái gì cũng có thể không cần, công đạo lại không cần không được! Lão tam, công đạo của lão tứ, ta cũng phải đi đòi lại.
Dưới hàng lông mày rậm của Trương Vĩ, đôi mắt đen của hắn sáng ngời, lúc này cũng phát ra sự tức giận điên cuồng.
- Lão đại, lão nhị, lão tam…
Tôn Trí nhìn ba người, trong ánh mắt có chút chua xót khổ sở, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch lại hiện lên ý cười, sau đó nặng nề gật đầu, nói:
- Được, chúng ta đi lấy lại công đạo trước, cùng lắm là bị đánh một trận, cũng không mất mạng được.
- Không sai, cùng lắm là bị đánh một trận. Ngô Dũng ta cũng đi cùng các ngươi, có thể khi dễ học viên ghi danh chúng ta, lại không thể không có công đạo!
Trong đám người vây xem có một thanh niên to lớn đứng dậy, người thanh niên này cũng chính là người đầu tiên lúc trước mở miệng nhờ Đỗ Thiếu Phủ giúp đập chút nham thạch trên vách đá xuống.
-Bị đánh một trận mà thôi, lại không chết được, lại cũng không bị trầy xước, ta cũng đi cùng các ngươi, công đạo của học viên ghi danh chúng ta, không thể không cần!
Lại là một thiếu niên đứng dậy, dáng vẻ mi thanh mục tú, nhưng là có một loại khí chất cao ngạo không tầm thường.
- Mọi người đều là học viên ghi danh, giống như cây liền cành, nếu không chúng ta đoàn kết, càng dễ dàng bị khi dễ, ta cũng đi cùng các ngươi!
- Đừng bỏ lại ta, ta cũng đi!
…
Theo người thiếu niên to lớn đầu tiên đi ra, trong nháy mắt xung quanh có các thiếu niên đồng thời hô ra, tâm tình tăng vọt, trong mắt đều là sự tức giận, đều muốn đi đòi lại công đạo.
- Cảm ơn mọi người.
Ngô Thanh Phong ôm quyền thi lễ với mọi người xung quanh, càng nhiều người tự nhiên càng có sức lực.
Sau đó hơn hai trăm người tập trung lại, trùng trùng điệp điệp đi tới. Ai cũng không mài đá vuông nữa, trực tiếp rời đến phía sau núi.
Mấy thanh niên học viên cũ vốn định ngăn cản, nhưng đối mặt với hai trăm học sinh ghi danh này cùng khí thế cuồn cuộn như vậy, đặc biệt ở trong đó còn có thiếu niên mặc áo bào tím hung hãn này, bọn họ căn bản cũng không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn mọi người rời đi.
- Không ổn, sợ rằng sẽ xảy ra việc lớn, nhanh đi đường tắt bẩm báo với Kim học trưởng.
Mấy người thanh niên đưa mắt nhìn nhau, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, một nhóm học viên ghi danh mới này đơn giản là muốn lật trời.
Thiên Vũ học viện, trong dãy núi bát ngát phía sau xuất hiện một cảnh tượng trùng trùng điệp điệp.
Đám người Đỗ Thiếu Phủ đi qua nơi nào, trên đường gặp phải học viên ghi danh đang làm việc nhìn thấy đám người trùng trùng điệp điệp này, tâm tình tăng lên, trong lúc mơ hồ nghe nói có học viên ghi danh bị học viên cũ đánh, hiện tại có người muốn đại biểu học viên ghi danh ra mặt, nhất thời trực tiếp buông việc tạp vụ trong tay xuống, đều tiến đến gia nhập.
Người càng nhiều, tâm tình càng tăng vọt, mỗi một người đều có lá gan lớn hơn. Thời điểm mọi người đi ra phía sau núi, đoàn người đã lên tới hơn một ngàn người, trùng trùng điệp điệp, khí thế dâng trào.
Phòng tạp vụ, bên trong đình viện, Kim Ngạn Binh ngồi trên một chiếc ghế tựa lưng, cầm một ấm trà, nhẹ nhàng lắc lư chiếc ghế ngồi, nhấp một ngụm trà, mắt nhìn ánh mặt trời chói chang giữa không trung đang chiếu qua tán cây đại thụ bên cạnh đình viện, cảm giác cuộc sống rất thoải mái.
Gần đây có một nhóm học viên ghi danh đến, chính là khiến cho thu nhập của Kim Ngạn Binh khá phong phú, không ít gia tộc phía sau học viên ghi danh đều không tầm thường, cũng ra tay cực kỳ hào phóng, hơn nữa phòng tạp vụ vốn chính là một công việc béo bở, mấy năm nay hắn cũng kiếm được không ít.