Sau mấy bước, Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, nhìn mấy thanh niên kia, nói:
- Đúng rồi, nếu như có người nào đó nói lời đồn nhảm mang phiền toái đến cho ta, vậy ta sẽ tính hết lên người các ngươi, sau này mỗi lần gặp các ngươi ta sẽ đánh cho các ngươi một lần, ta nhớ bộ dáng của các ngươi rồi.
Vừa dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ xoay người rời đi không quay đầu lại.
Mấy người thanh niên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt khó xử. Bọn họ không nghĩ tới thiếu niên kia còn ngoan độc hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Đây nào phải người mới tới? bọn họ căn bản không đủ lực để đối phó.
- Đánh bóng đá vuông xong, về nghỉ ngơi sớm chút.
Thấy Đỗ Thiếu Phủ thu thập một chút mấy học viên cũ, một nhóm học sinh ghi danh trong lòng thầm cảm thấy thoải mái không dừng, sau đó đồng thời bắt đầu đánh bóng đá vuông, truyền ra âm thanh “ầm ầm ầm, sợ rằng không bao lâu nữa bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Trong phía sau núi, dãy núi chập chùng trải dài bị bao trùm bởi màu xanh của rừng rậm, dõi mắt nhìn về phía xa chỉ thấy từng ngọn núi cao lớn lúc ẩn lúc hiện ở trong mây mù,.
Đỗ Thiếu Phủ trèo lên trên một đỉnh núi cao nhất, cách nơi nhóm học sinh ghi danh đang đánh bóng đá vuông một đoạn. Trong rừng rậm rạp xung quanh, hoa dại tuyệt đẹp được gió núi thổi nhẹ tung bay nhảy, ánh mắt hắn nhìn kiến trúc và ngọn núi trùng điệp phía xa, có chút đờ ra.
Đỗ Thiếu Phủ đến trên núi, thứ nhất chính là không có hứng thú thật sự làm tạp vụ, mặt khác cũng muốn đi nhìn các nơi, đây dù sao cũng là nơi Tửu Quỷ lão cha từng ở.
- Đây là Thiên Vũ học viện sao?
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, lúc này mặc dù mình ở trong Thiên Vũ học viện nhưng sợ rằng khác xa so với tưởng tượng của Tửu Quỷ lão cha, bản thân tuy rằng vào Thiên Vũ học viện nhưng lại thành tạp vụ.
- A!
Đột nhiên, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía trước cách đó không xa, trên đỉnh núi có một bóng người đang ngồi bên cạnh dưới cây đại thụ trên tảng đá. Không ngờ lúc đầu bản thân mình lại không nhìn thấy được. Nhìn bóng lưng kia có lẽ là một lão nhân.
Chân mày thoáng động, Đỗ Thiếu Phủ sải bước đi tới, dùng lực tinh thần quan sát. Trên người lão nhân kia không hề có khí tức dao động.
Mà khi Đỗ Thiếu Phủ đến sau lưng, người kia cũng quay đầu lại, dáng vẻ cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, mày rậm mắt to, mũi to, miệng rộng, tóc có chút rối bời, giống như là cỏ khô vậy. Khuôn mặt có chút tái nhợt, giống như là một khối vải rách, mắt có phần sáng ngời nhưng lại có cảm giác vô thần.
Điều khiến cho Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc nhất chính là, râu mép lão nhân này bao nhiêu lâu rồi không cạo qua, gương mặt to dài giống như đầy cỏ tranh mọc trên đất hoang, hơn nữa trên mặt đầy nếp nhăn, giống như là dã nhân, lại giống như là tinh tinh, thiếu chút nữa khiến cho Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ lùi về phía sau hai bước.
- Tiểu tử, ngươi chạy tới đây làm cái gì? Ngươi hình như là học sinh ghi danh mới tới, chạy ra ngoài lười biếng không sợ quay lại sẽ bị những học viên cũ kia khi dễ sao?
Lão nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt quan sát từ đầu tới chân, lộ ra một chút hiếu kỳ.
- Hắc hắc, ta không động tới ai, nhưng nếu ai dám khi dễ ta, ta sẽ đánh hắn.
Đỗ Thiếu Phủ cười hì hì. Xem ra lão nhân gia này còn biết rất nhiều điều, sau đó hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh lão nhân, nhìn ngọn núi liên miên phía trước, sau đó hỏi:
- Lão nhân gia, ngươi là người cũ ở Thiên Vũ học viện, chắc hẳn biết không ít chuyện đi.
- Xem ra, sợ rằng những học sinh cũ kia cũng không dễ bắt nạt được ngươi.
Lão nhân cười, nghiêng người ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười nói:
- Ta sao? Xem như là người cũ ở Thiên Vũ học viện đi. Ta ở đây cả đời, bây giờ già rồi, cho nên cũng không cần làm cái gì cả.
- Ngài cũng ở phòng tạp vụ sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão nhân, vẻ mặt có phần lôi thôi, e rằng ngoại trừ phòng tạp vụ cũng sẽ không phải phòng khác.
- Ha ha.
Ánh mắt của lão nhân đảo qua, sau đó cười nói:
- Cũng coi như là phòng tạp vụ, ở Thiên Vũ học viện làm cả cuộc đời rồi.
- Cả đời, sao không trở về nhà?
Đỗ Thiếu Phủ khá tò mò hỏi.
- Về nhà…
Trong ánh mắt sáng ngời nhưng có chút vô thần của lão nhân dâng lên một chút dao động, nhìn về dãy núi lầu các trùng điệp phía trước, nói nhỏ:
- Ta tuổi đã cao, cũng không có người nhà, vẫn luôn ở Thiên Vũ học viện. Với ta mà nói, Thiên Vũ học viện chính là nhà của ta, còn có thể quay về nơi nào chứ? Sau này sợ rằng cũng chỉ có thể chết già ở trong Thiên Vũ học viện.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão nhân. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên một chút tôn kính với vị lão nhân này. Người có thể cả đời ở một chỗ đều đáng để tôn kính.
Lão nhân hơi động thân lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, ngươi mới đến không lâu, thấy Thiên Vũ học viện như thế nào?
- Trước đây ra rất mong được đến đây, bởi vì Tửu Quỷ lão cha của ta cũng từng ở nơi này, cũng là Tửu Quỷ lão cha hy vọng ta tới đây.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão nhân, hơi dừng lại một chút, sắc mặt thoáng động, mới tiếp tục nói:
- Chỉ có điều ta cảm thấy Thiên Vũ học viện cũng bình thường, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ đi.
- A…
Lão nhân hơi giật giật râu mép giống như cỏ tranh, sau đó mở miệng nói:
- Phụ thân ngươi tên gọi là gì, ta chính là người cũ ở đây, nói không chừng ta còn quen biết lão tử nhà ngươi.
- Tủu Quỷ lão cha kia của ta, không nói tới cũng được, không có danh tiếng gì, ngài khẳng định cũng không biết.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nói, hắn cũng không dám nói ra danh hiệu Tửu Quỷ lão cha tên đứng thứ hai trên bảng treo thưởng, không nổi danh ở Thiên Vũ học viện sợ rằng mới là lạ.
- Vậy ngươi tên là gì?
Lão nhân khẽ mỉm cười, sau đó hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ ngược lại không giấu diếm, dù sao cái này cũng có rất nhiều người biết tới.
- Đỗ Thiếu Phủ sao…
Lão nhân khẽ thì thầm, ánh mắt quan sát Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Ngươi chắc hẳn nên đi quan sát các nơi ở trong Thiên Vũ học viện, thật ra Thiên Vũ học viện cũng không tệ lắm, có thể khiến cho ngươi học được không ít thứ. Nhớ năm đó, Thiên Vũ học viện cũng từng đào tạo ra không ít học viên phong hoa tuyệt đại, mỗi một người cuối cùng nổi danh tứ hải, chỉ là hiện tại Thiên Vũ học viện xuống dốc, đã không được như trước nữa.
Vừa dứt lời, ánh mắt sáng ngời có chút vô thần của lão nhân, có chút cảm thán.
- Có cơ hội ta sẽ đi khắp nơi quan sát.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trong lòng ngược lại không phản đối lời của lão nhân, Thiên Vũ học viện thật sự ẩn chứa nội tình vừa dày vừa nặng, trong này cũng từng sản sinh ra vô số cường giả.
- Lão tam.
Bỗng dưng, dưới ngọn núi có âm thanh truyền đến, Đỗ Thiếu Phủ quay đầu nhìn lại, một bóng người đang chạy nhanh đến, nghe âm thanh truyền đến, chính là Trương Vĩ.
- Có cơ hội lại đến nói chuyện với lão đầu tử ta.
Lão nhân đứng dậy, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt giống như bãi đất hoang mang của hắn theo ý cười, sau đó xoay người đi xuống núi.
- Lão tam, ngươi thật sự ở nơi này, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Trương Vĩ và lão nhân đi ngang qua nhau, ánh mắt hắn nghi ngờ liếc nhìn lão nhân kia một chút, sau đó chỉ mấy bước đã đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt gấp gáp, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy thần sắc Trương Vĩ, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ hơi nghiêm lại, tự dưng trong lòng căng thẳng.
Ánh mắt Trương Vĩ mang theo vẻ tức giận, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, giọng điệu run rẩy nói:
- Lão tứ bị học viên cũ đánh, người bị thương nặng, vừa đến phía sau núi tìm được ta và lão đại thì đã ngất đi, lỗ tai cũng bị người ta cắt mất, toàn thân đều là máu, quá thảm. Những học viên cũ kia căn bản không xem lão tứ làm người.
…
Khi Đỗ Thiếu Phủ chạy về, phía trước vô số nham thạch chồng chất như núi, mấy người thanh niên xung quanh đang đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, bọn họ đều không khỏi lui về sau vài bước, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi.
Một đám học sinh ghi danh vây quanh lại cùng một chỗ, trong lúc mơ hồ có tiếng bàn luận truyền ra, Trương Vĩ ở phía trước quát lớn:
- Mọi người nhường đường một chút, lão đại, lão tam tới.
Học viên ghi danh bao vây cùng một chỗ nhất thời nhường ra mợt con đường, từng ánh mắt lập tức nhìn tới người Đỗ Thiếu Phủ.
Trên một khối nham thạch, lúc này Ngô Thanh Phong đang đỡ Tôn Trí đã hôn mê có chút không biết làm sao, trong mắt hiện lên toàn màu đỏ như máu. Khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đến đây, nhất thời hắn ngẩng đầu trong ánh mắt run lên, nói:
- Lão tam, mau đến xem lão tứ, lão tứ thương tích quá nặng, ta cho lão tứ uống một ít đan dược rồi, nhưng hình như không có tác dụng.
Đỗ Thiếu Phủ bước nhanh vào trong đám người, sau khi ánh mắt nhìn vào Tôn Trí được Ngô Thanh Phong đỡ trong tay, ánh mắt hắn cũng theo đó đột nhiên run lên, hai tay lặng lẽ nắm lại, khuôn mặt hiện lên chút hàn ý.
Chỉ thấy lúc này Tôn Trí so với những gì Tôn Vĩ nói trên đường đi còn muốn nghiêm trọng hơn, toàn thân đều là máu, tai trái đồng thời bị cắt đứt, máu tươi nhuộm đỏ quần áo trên người, máu tươi vừa mới đọng lại không lâu, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ nói đồng thời, lập tức đỡ Tôn Trí từ trong tay Ngô Thanh Phong, thủ ấn ngưng kết, huyền khí điên cuồng phun ra, mấy đạo chỉ ấn rơi vào trên người Tôn Trí.
Ngô Thanh Phong lui sang một bên, nói:
-Ta cũng không biết rõ ràng, khi lão tứ đến được đây đã ngã xuống, chỉ nói là do những học viên cũ kia làm, sau đó lập tức ngất đi.
Xuy xuy…
Đỡ Tôn Trí đã hôn mê nằm thẳng trên tảng đá, thủ ấn trong tay Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa ngưng kết biến đổi, từng phù văn điên cuồng phun ra, sau đó rơi vào trên người Tôn Trí, từng đạo năng lượng phù văn rơi vào trong cơ thể Tôn Trí, làm cho thân thể Tôn Trí đều khẽ run lên.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ càng lúc càng khó coi, qua kiểm tra, hắn biết được thương thế trên người Tôn Trí chính là không hề nhẹ, còn không phải bị một người gây thương tích, trong cơ thể có hai cỗ năng lượng huyền khí còn sót lại.
Từ thương thế xem ra, chính là hai người hai cước đều đá vào bụng của Tôn Trí, đạp thật sạch sẽ lưu loát.
Thực lực của người động thủ đều ở tu vi Mạch Động cảnh, mạnh hơn nhiều so với Tôn Trí, tùy tiện một cước cũng đủ khiến cho Tôn Trí tổn thương nặng nề, huống hồ còn là hai cước.
Sợ rằng nếu lực đạo nặng hơn chút nữa, ngay cả mạng Tôn Trí cũng không giữ được, rất rõ ràng, những kẻ hạ thủ đó cũng không dám giết người, chỉ có điều không chỉ làm Tôn Trí tổn thương nặng nề, còn muốn cắt bỏ lỗ tai Tôn Trí, không thể nói là thủ đoạn độc ác.
Phụt!
Khi một đạo phù văn năng lượng của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào khiếu huyệt ở bụng dưới của Tôn Trí, hắn thu lại thủ ấn, Tôn Trí hôn mê trong ngực phập phồng lên xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tụ, sau đó hai tròng mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra.