- Đúng là ngã tại nhà, ra cửa gặp bất lợi.
Đồng tử trong mắt Tôn Trí co lại, tự biết hiện tại căn bản không có thực lực có thể chống lại những học viên cũ này, hảo hán không tính toán tới thua thiệt trước mắt, vẫn là tốt hơn so với bị chà đạp một trận, hắn nhẫn nhịn móc thẻ điểm từ trong túi ra, nói:
- Cho các ngươi điểm.
- Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
Dưới chân của người thanh niên nói chuyện cuối cùng này có huyền khí điên cuồng phun ra, cũng không thấy hắn làm ra hành động nào khác, bóng người đã giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tôn Trí, phất tay dịch chuyển, một lực hút từ trong lòng bàn tay tuôn ra, trực tiếp hút thẻ điểm từ tay Tôn Trí vào tay mình, sau đó hung hăng đạp một cước vào trên người Tôn Trí.
Ầm!
Thân thể Tôn Trí trực tiếp bị đá bay, rơi ra xa hơn mười thước, một ngụm máu tươi trong miệng đột ngột phun ra.
- Anh Lan học muội, cho nàng điểm trong thẻ điểm này, đến lúc đó ở lại Thiên Vũ học viện này tu luyện một thời gian, sớm tới ngày đột phá.
Người thanh niên đưa thẻ tích điểm của Tôn Trí cho nữ tử xinh đẹp đang đứng giữa mọi người.
- Vậy cám ơn Chúc học trưởng.
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười, làn da trắng nõn, diện mạo tú lệ, thanh khiết, chỉ là mặt mày ẩn chứa khí chất lạnh lạnh, cầm lấy thẻ mà người thanh niên kia đưa tới, bắt đầu cướp đoạt điểm.
Bỗng dưng, thần sắc nữ tử hơi trầm xuống, khẽ nói:
- Sáu mươi điểm, quả nhiên tiểu tử này không thành thật, căn bản không phải là học viên ghi danh.
- Xem ra bây giờ những học viên mới này không xem học trưởng, học tỷ chúng ta ra gì, xem ra chúng ta cần giết gà dọa khỉ một chút.
Người nói chuyện là một thanh niên mặc áo hoa, khi nhìn thấy nét mặt không vui của nữ tử, liền nắm cơ hội biểu hiện.
- Để cho hắn nhớ lâu một chút là được, lần sau thành thật với học trưởng học tỷ chúng ta một chút, đừng ra tay mạnh quá, dù sao chúng ta cũng là học trưởng học tỷ, dạy dỗ một chút cũng được.
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên nói, chiếc thẻ tích điểm lúc trước ở trong tay Tôn Trí đã hết điểm, giờ cũng bị ném trên mặt đất.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm cho hắn nhớ lâu.
Người thanh niên mặc áo hoa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đồng ý, ánh mắt liền lộ ra ý cười, sau đó xoay người nhìn Tôn Trí lúc này đã đứng lên, rút thanh trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, từng bước tiến về phía trước, cười lạnh nói:
- Tiểu tử không thành thật hả?
- Các vị học trưởng, ta không nói dối, ta thực sự là học viên ghi danh.
Tôn Trí từng bước lui lại phía sau, miệng đầm đìa máu tươi.
- Học viên ghi danh lấy đâu ra sáu mươi điểm, nghĩ ta ngốc sao?
Người thanh niên mặc áo hoa khóe miệng cong lên, trong lúc vừa dứt lười có một bóng người bay ra, trong nháy mắt đứng trước mặt Tôn Trí, nhanh như tia chớp đá một cước nặng nề trên bụng Tôn Trí, trực tiếp đạp Tôn trí bay ra ngoài.
Phụt!
Tôn Trí lại một lần nữa đập xuống mặt đất, máu tươi trong miệng phun ra, còn chưa kịp bò dậy lại bị đạp một cước trên ngực.
- A…
Cùng lúc đó, trong mắt Tôn Trí lóe lên một đạo kiếm quang chói mắt. Hắn lập tức thấy bên tai đau đớn mãnh liệt, máu tươi phun ra, trong miệng cũng truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
- Ha ha, như này có thể vĩnh viễn nhớ phải tôn trọng học trưởng, lần sau cần thành thật một chút.
Thanh niên mặc hoa phục cười lớn, ánh mắt đầy khinh thường chế giều, căn bản không coi Tôn Trí là gì.
- Chúng ta đi thôi, ta không thích nhìn thấy máu.
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng liếc nhìn Tôn Trí đầm đìa máu tươi nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra chút xem thường, sau đó xoay người rời đi.
- Được, chúng ta đi tìm kẻ tiếp theo, những tên đó đều trốn hết, đúng là ngu xuẩn, cho rằng trốn đi thì chúng ta không thể tìm thấy sao, thật buồn cười.
- Những tên này chắc chắn lại bị giáo huấn một chút.
…
Năm người rời đi, để lại một mình Tôn Trí máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất, một bên tai trái đã bị chém đứt, bên tai máu tươi đầm đìa, quần áo trên người cũng bị nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch, trên bụng và hai chân đầy vết thương.
Một lát sau, Tôn Trí mới chật vật bò dậy, run rẩy nhặt lại thẻ tích điểm và chiếc tai trái đầy máu tươi, nhìn theo hướng năm người kia rời đi, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.
Ầm ầm ầm.
Trên vách đá có từng tảng đá lớn không ngừng rơi, Đỗ Thiếu Phủ không ngừng đấm vào phiến nham thạch, vết nứt trên vách đá chấn động không ngừng, nham thạch vụn không ngừng rơi, làm cho xung quanh đất rung núi chuyển, giống như cả vách đá trực tiếp bị phá hủy.
- Tiểu tử kia nhất định là biến thái!
- Tiểu tử kia nhất định là yêu thú biến thành.
- Thật kinh khủng, không ngờ tiểu tử kia có sức lực lớn như vậy.
Phía xa, mấy người học viên cũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong ánh mắt chấn động mạnh mẽ, người thiếu niên trên vách đá kia khẽ động, nắm đấm vung ra, vách đá cứng rắn kia giống như đậu hũ vậy, đá lớn không ngừng rơi.
Không lâu sau, dưới chân vách đá có vô số những miếng nham thạch, chất lại giống như núi vậy, chỉ cần đánh bóng một chút là thành đá vuông…
- Học trưởng, đủ rồi, đủ rồi…
- Học trưởng, dừng lại nghỉ ngơi một chút, đủ rồi…
Phía dưới rất nhiều học viên ghi danh sau một hồi chấn động nhìn nham thạch chồng chất như núi trước mặt, đều lớn tiếng nói.
- Phù…
Đỗ Thiếu Phủ hít thở sâu một chút, sau khi ở trên vách đá nhảy nhẹ vài cái, rơi vào bên ngoài nham thạch, sau đó nhìn đống nham thạch chồng chất giống như núi, vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra một chút ý cười, tối qua đã điều chỉnh hít thở, thương thế lại khôi phục một chút.
- Lão tam, thật lợi hại, hiện tại đơn giản hơn nhiều rồi.
Trương Vĩ tiến lên trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt vẫn mang theo bất ngờ.
- Nhiều nham thạch như vậy, sợ là có thể hoàn thành nhiệm vụ nhiều ngày.
Ngô Thanh Phong cũng đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khiếp sợ, ngây ngô cười.
- Lão đại, lão nhị, tiếp theo giao cho hai người, ta đi dạo xung quanh một chút.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Trương Vĩ và Ngô Thanh Phong.
- Không vấn đề, đi đi, chúng ta sợ rằng chỉ cần một lát cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ngô Thanh Phong gật đầu, bước khó khăn nhất đã hoàn thành, bước tiếp theo đánh bóng thành đá vuông rất đơn giản, đương nhiên không cần Đỗ Thiếu Phủ ra tay.
- Yên tâm đi, giao cho chúng ta được rồi, khó khăn nhất được ngươi làm xong rồi.
Trương Vĩ nói
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó từng bước tiến về phía cửa, học viên ghi danh xung quanh đều có chút cảm kích, không biết tên họ Đỗ Thiếu Phủ, đều gọi là học trưởng.
- Ngươi muốn đi đâu, đá vuông còn chưa hoàn thành, không thể rời đi.
Cách cửa ra không xa, mấy người thanh niên nhảy ra, nhìn dáng vẻ đều là học viên ghi danh cũ, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ muốn rời đi, nhất thời muốn ngăn cản trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn mấy người thanh niên, tập trung tinh lực dò xét, phát hiện bọn họ đều là Mạch Động Sơ Đăng cảnh.
Những thanh niên này khoảng tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tuổi này đã đạt tới Mạch Động Sơ Đăng cảnh, thực ra đã rất cường hãn rồi.
Chỉ có điều so với những học viên cũ của Thiên Vũ học viện, chênh lệch với những thanh niên này cũng thật lớn. Con mắt Đỗ Thiếu Phủ âm thầm dao động, xem xét tình hình trên người bọn Lữ Giai Tuyết, Trương Việt. Trong tất cả học viên chính thức khóa trước của Thiên Vũ học viện, tu vi cơ bản đều đạt Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh và Mạch Động cảnh viên mãn.
Những học viên ghi danh và học viên chính thức khóa trước đều là cùng lúc gia nhập Thiên Vũ học viện, mà lúc gia nhập Thiên Vũ học viện đều dựa theo tình hình từng khóa, ngay từ ban đầu, tu vi chắc chắn không chênh lệch bao nhiêu.
Thậm chí có người cá biệt, thực lực tu vi vốn không thể đứng trong danh sách ba nghìn tên đầu tiên, chỉ là vận may không được tốt, mới có thể bị rớt lại, nhưng trong thời gian ba năm ngắn ngủi, hai bên chênh lệch nhau cũng khá lớn rồi.
- Cùng là một dạng thiên phú, tài nguyên và thời gian tu luyện rõ ràng là rất quan trọng.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm cảm thán. Chỉ có điều hắn cũng nghĩ tới, cũng có thể ngay từ đầu trong lòng những học viên ghi danh ngay từ đầu đã âm thầm phân cao thấp cùng học viên chính thức. Chỉ có điều sau một thời gian dài, sợ là dưới hoàn cảnh như vậy, học viên ghi danh cũng dần thay đổi tâm cảnh. Cuối cùng, bình sứt không sợ mẻ, dù sao mình cũng là học viên ghi danh, không so được với học viên chính thức, với tâm tình như vậy, sợ rằng cuối cùng ngay cả ý chí phấn đấu ban đầu sẽ bị phai nhạt, lĩnh ngộ tu vi cũng bị ngăn cản, sau đó con đường tu hành cũng không đi được bao xa.
- Ba người mỗi ngày phải hoàn thành tổng cộng ba mươi khối đá vuông. Đến lúc đó hoàn thành là được, tại sao ta lại không thể đi?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng vào mấy người thanh niên hỏi.
Mấy người thanh niên bị ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng, không biết tại sao tự nhiên không dám nhìn nhau, vừa rồi cũng tận mắt nhìn thấy sự khủng khiếp của thiếu niên này, bọn họ có phần không dám trêu chọc.
Chỉ có điều thân là học viên ghi danh khóa trên, bọn họ đã đợi nhóm người mới đến rất lâu rồi, đến lúc bọn họ có thể thoải mái một chút rồi, có không ít nhiệm vụ lặt vặt hàng ngày đương nhiên là phải giao cho học viên ghi danh mới làm.
Lúc này, trong lòng mấy người thanh niên đều thầm nghĩ, nếu như ngày đầu tiên không ép được mấy ngươi mới, sợ là sau này càng không thể quản được đám người mới này, ai sẽ nghe lời bọn họ.
Con mắt người thanh niên ở giữa thoáng động, trong lòng thầm nghĩ, cho dù thanh niên trước mắt này có cường hãn mấy, nhưng còn dám ra tay với bọn họ được sao? Nếu như ngày đầu tiên, người mới này dám ra tay với bọn họ, chính là làm phản. Đến lúc đó sợ là tất cả học viên ghi danh khóa trước đều không tha cho tên tiểu tử này.
Nghĩ vậy, lá gan của người thanh niên này cũng lớn thêm không ít, cắn răng ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử, điều là không hợp quy tắc, chờ ngươi hoàn thành ba mươi khối đá vuông rồi đi cũng chưa muộn.
Ầm!
Người thanh niên kia vừa dứt lời, một tiếng động đột ngột truyền tới. Theo tiếng động, thân thể người thanh niên kia bay ra ngoài, lao thẳng một đường hung hăng ngã xuống mặt đất, máu tươi bên khóe miệng trào ra.
- Hiện tại, ta có thể đi được chưa?
Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên nói, sau đó cất bước đi, mấy người thanh niên khác lộ ra ánh mắt hoảng sợ, không dám ngăn cản, cùng nhau lắc mình rời đi.