- Đây là nham thạch gì? Sao lại cứng như vậy?
Trương Vĩ gạt tóc trên trán qua một bên, lau mồ hôi trán, đại đao trong tay cong lại, cũng chỉ đủ lưu lại một vết nứt nửa tấc bên trong nham thạch cứng rắn, cũng không có cách nào đào cả khối nham thạch ra ngoài.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn không ra tay, ngẩng đầu nhìn vách đá cao vút, cuối cùng dừng trên một khối nham thạch khổng lồ nhô ra từ vách đá, ánh mắt khẽ động, sau đó huyền khí dưới chân điên cuồng phun ra, nhảy một cái, đột nhiên leo theo vách đá mà đi.
- Lão tam muốn làm gì?
Trương Vĩ nhìn động tác của Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cùng Ngô Thanh Phong xem tướng mặt. Hai người ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú Đỗ Thiếu Phủ đang leo vách đá mà đi.
- Mau nhìn, người kia muốn làm gì?
- Hình như hắn là kẻ hôm qua đã trọng thương Hứa Dương và Bành Cương.
- Hắn muốn làm gì…
Xung quanh có không ít học sinh ghi danh, lúc này đều nghi ngờ tò mò nhìn Đỗ Thiếu Phủ leo lên vách đá như một con tắc kè.
- Mau nhìn, tiểu tử kia muốn làm gì?
Mấy người thanh niên học viên cũ vốn là ngồi ở phía xa nhàn nhã nhìn những học viên ghi danh chịu khổ, năm đó họ cũng đã như vậy đi tới.
Đào đá vuông không chỉ cần có sức lực mà còn cần kĩ xảo, bọn họ cố ý không dạy, chính là muốn những người mới đó chịu một chút cực khổ, cân bằng lại một chút cực khổ năm đó bọn họ đã phải chịu.
Lúc này, mấy thanh niên học viên cũ cũng đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về vách đá phía xa.
Huyền khí dưới chân Đỗ Thiếu Phủ điên cuồng phun ra, sau mấy cái lắc mình, mượn mấy nham thạch lồi lõm trên vách đá mà đặt chân, cuối cùng gần tới phiến nham thạch khổng lồ lồi ra trên vách đá kia, hai chân cũng vừa lúc rơi vào một phiến nham thạch lồi lõm bên cạnh.
Sau khi cẩn thận tới gần quan sát một chút phiến nham thạch lồi lõm, khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ hiện ra một chút ý cười, sau đó quay xuống nói với Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ ở phía dưới:
- Lão đại, lão nhị bảo mọi người lui hết ra phía sau, ta đẩy phiến nham thạch này xuống, đến lúc đánh bóng đá vuông cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Hóa ra lão Tam muốn lấy nham thạch này xuống.
Trương Vĩ biết ý, quay lại phất tay nói với những học viên ghi danh gần đó:
- Tất cả mọi người lui ra phía sau một chút, nếu như nham thạch rơi xuống sẽ bị đập thành thịt vụn.
- Mọi người lui giúp về phía sau một chút.
Ngô Thanh phong cũng lập tức phất tay nói với học viên ghi danh xung quanh.
Học viên ghi danh xung quanh thấy thế, đều bắt đầu lui ra phía sau, nếu như phiến nham thạch khổng lồ kia thật sự bị kéo xuống, có người bị đập trúng, thật sự có thể bị đập thành thịt vụn.
Chỉ là trong một đám học sinh ghi danh, không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc, nham thạch khổng lồ như vậy, thiếu niên áo bào tím này có thể lấy xuống sao?
- Tiểu tử kia muốn làm gì, không phải là muốn lấy khối nham thạch kia xuống chứ?
- Sợ rằng người tu vi Mạch Động cảnh cũng khó có thể lấy khối nham thạch kia xuống, tiểu tử kia e là đã làm hoàn khố quen rồi, muốn gây náo động thôi.
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình.
Phía xa mấy người thanh niên nhìn theo bóng dáng áo tím trên vách đá phía xa, ánh mắt đều có phần xem thường.
Phù
Đỗ Thiếu Phủ nhìn nham thạch khổng lồ trước mặt, sau khi khẽ thở ra một hơi, từng ấn thủ trong tay nhanh chóng ngưng kết, huyền khí di chuyển qua lại bên trong các huyệt, cuối cùng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm lại, chớp mắt có thể bạo phát ra khí thế kinh người.
- Dao Động quyền!
Quát khẽ một tiếng, đồng tử trong mắt lóe lên ánh sang màu vàng nhạt, Đỗ Thiếu Phủ đánh một quyền trực tiếp lên trên phiến nham thạch khổng lồ trước mặt.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh trầm thấp, một tiếng lại một tiếng nối tiếp nhau. Tổng cộng mười ba tiếng động lớn vang lớn, năng lượng kình khí cuộn sóng trùng điệp, khí thế chồng chất, giống như sóng công kích, cuối cùng mạnh mẽ rơi vào phiến nham thạch.
Ầm ầm ầm!
Khi một quyền cuối cùng rơi xuống, nham thạch cứng rắn ầm ầm rung lên, năng lượng kinh người chấn động như tiếng sấm, vang dội không thôi
Két két…
Một mảng lớn những vụn đá tung ra, ở mép phiến nham thạch khổng lồ có những vết nứt nhỏ kéo dài, vết nứt càng lúc càng sâu, càng lúc càng to, cuối cùng ầm một tiếng, phiến nham thạch chấn động, rời khỏi vách đá, trực tiếp rơi xuống.
Ầm ầm ầm…
Âm thanh giống như sấm chớp mưa bão, nham thạch khổng lồ rơi xuống, giống như thiên thạch rơi.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh trong ngoài vách đá truyền ra, mang theo một hồi âm vang vọng. Khối ngam thạch đi qua nơi nào, đập vào phía trên vách đá tạo ra không ít vết nứt. Nó lao thẳng xuống làm cho đất rung núi chuyển, khí thế kinh người!
Xôn xao…
Từ chỗ nham thạch khổng lồ rơi xuống, vết nứt của vách đá rất nhiều nham thạch liên tiếp rơi xuống, giống như xung quanh vách đá này đang có mưa đá.
- Thực lực thật là kinh khủng.
- Mau lui lại, đừng để bị đập phải
Dưới chân tường đá rất nhiều học viên ghi danh lại một lần nữa lui xuống, nham thạch khổng lồ này đường kính đủ hơn tram thước, rơi từ trên xuống, lực chấn động vô cùng lớn, mang theo đá vụn lao nhanh, khiến người ta không thể không lui lại một lần nữa.
- Thực lực của tiểu tử kia sao lại mạnh như vậy, lẽ nào phá nham thạch này căn bản không hề tốn sức?
Mấy học viên cũ từ phía xa nhìn thấy vậy, lúc này đưa mắt nhìn nhau, đều nghẹn họng trân trối.
Khi phiến nham thạch khổng lồ liên tiếp va chạm cuối cùng rơi trên mặt đất, qua hơn trăm thước, mới dừng lại ở một sườn núi nhỏ.
Phía trên phiến nham thạch khổng lồ nứt ra rất nhiều vết nứt dày đặc, đã rất thuận tiện để cắt và đánh bóng thành những khối đá vuông.
Xung quanh còn rất nhiều nham thạch đang rơi, sợ là trên trăm khối, đều có thể đánh bóng thành đá vuông, chỉ cần mài giũa một chút là được.
- Như này thì tốt rồi, đủ để hoàn thành nhiệm vụ rồi. Sợ là đủ cho nhiệm vụ mấy ngày.
Ngô Thanh Phong mỉm cười, hiện tại đã dễ dàng hơn nhiều rồi.
- Thực lực lão Tam thật là khủng khiếp.
Trương Vĩ kinh ngạc tới nỗi miệng mở thật lâu cũng không thu về.
Tất cả các học viên ghi danh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, sau chấn động, bọn họ lập tức nhìn Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ với ánh mắt hâm mộ. Nham thạch rơi xuống đủ cho ba người bọn họ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ vốn sợ khó có thể hoàn thành, cuối cùng khó tránh khỏi bị trừng phạt.
- Vị học trưởng này, có thể giúp chúng ta lấy một ít nham thạch xuống nữa hay không? Chúng ta sẽ vô cùng cảm kích.
- Đúng vậy, vị học trưởng này, giúp chúng ta một tay đi.
Từng học sinh ghi danh ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ vẫn đang trên vách đá, một vài người có lá gan lớn hơn một chút mở miệng cầu xin Đỗ Thiếu Phủ từ phía xa, hi vọng có thể nhận được sự hỗ trợ, nếu ngày hôm nay bọn họ không hoàn thành, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Con mắt Đỗ Thiếu Phủ dao động, nhìn vách đá xung quanh, vẫn còn rất nhiều nham thạch khổng lồ nhô ra, phía dưới nham thạch chắc bị người ta đào rỗng quanh năm, nếu có đủ lực chấn động, đều có thể rơi xuống.
- Được, ta thử một chút.
Đỗ Thiếu Phủ nói với học viên ghi danh phía dưới, thân ảnh lao ra, sau hai cái nhảy, lại đến phía trước một khối nham thạch cực lớn.
Ầm ầm ầm…
Sau đó, từng tiếng nổ trầm thấp vang vọng, vách đá phía trước lại không ngừng rơi xuống từng trận mưa đá, từng khối nham thạch cực lớn rơi từ trên vách đá xuống,
Ầm ầm ầm…
Âm thanh vang vọng, đất rung núi chuyển, tiếng động vang xa, giống như cả vách đá đều bị phá hủy.
- Tiểu tử kia là biến thái.
Phía xa mấy thanh niên học viên cũ thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt đầy kinh hãi, bóng thiếu niên kia khẽ di chuyển trên vách đá, đi qua nơi nào nơi đó đá lớn không ngừng rơi.
Cũng không bao lâu, dưới chân vách đá chồng chất nham thạch, đều là chỉ cần đánh bóng một chút là trở thành đá vuông…
Thiên Vũ học viện, khắp nơi cỏ cây tươi tốt, đỉnh núi hoa lạ rực rỡ.
Bên trong dãy núi hai bên là khoảng không, khắc manh thêu hạm, tất cả đều ẩn giữa khe núi, lộ ra vẻ cổ xưa tang thương.
- Chỉ là chạy tới nhà bếp hỗ trợ, ngược lại dễ dàng, trước tiên phải giúp lão Tam nghe ngóng chút tin tức.
Trên nền đá xanh, bóng Tôn Trí bay ra, phòng bếp cũng không nghiêm ngặt, lại thoải mái, muốn chạy ra ngoài cũng không khó.
- Vị học đệ này, hoan nghênh gia nhập Thiên Vũ học viện.
Vào lúc này, có tiếng cười khẽ truyền tới, sau đó có năm bóng người chậm rãi xuất hiện trước người Tôn Trí.
Bốn nam một nữ, nữ đi chính giữa, dáng vẻ xinh đẹp, nói chuyện là một thanh niên áo vàng, dáng vẻ tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, ba người thanh niên còn lại tuổi tác không khác biệt lắm, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ không tầm thường.
Tôn Trí ngẩng đầu nhìn năm người trước mặt, ánh mắt có chút dừng lại, khom lung hành lễ nói:
- Chào các vị học trưởng, học tỷ.
- Ngược lại có chút hiểu lễ phép, đem ra chút điểm hiếu kính.
Một thanh niên mặc hoa phục nhìn Tôn Trí, giọng nói màng vẻ giễu cợt
- Các vị học trưởng, ta chỉ là học viên ghi danh, không có điểm.
Thần sắc trên mặt Tôn Trí càng thêm ngưng trọng, không nghĩ tới vừa đi ra đã đụng phải đám học viên cũ cướp điểm, nếu như ngày hôm qua tới cướp vẫn còn có mười điểm, nhưng hôm nay lại khác rồi, trong thẻ điểm hiện tại có sáu mươi điểm, hắn vẫn là không nỡ bỏ.
- Khà khà, tiểu tử rất thông minh, chỉ có điều chiêu này không có tác dụng, vừa nãy tiểu tử kia cũng nói mình chỉ là học viên ghi danh, kết quả chỉnh đốn một phen cũng thành thật rồi, tưởng chúng ta dễ lừa sao?
- Ta thật sự là học viên ghi danh.
Tôn Trí khóc không ra nước mắt, không nghĩ rằng trong số những học viên mới cũng có người vì tránh bị cướp mà giả mạo học viên ghi danh.
- Đừng phí lời, không giao ra, vậy cứ chờ bị từ từ chỉnh đốn, cũng để cho những con chim non này hiểu một chút truyền thống của Thiên Vũ học viện chúng ta, khiến bọn họ sau này hiểu quy củ một chút.
Người thanh niên thứ tư nói, huyền khí hơi dao động, mắt lộ ra ý cười lạnh, lại muốn ra tay.